Thành Luân mơ mơ hồ hồ bước vào phòng với Đan Vy. Anh đứng im một chỗ, nhìn người trước mặt với vẻ say mê. Cả hai nhanh chóng lao vào nhau như đã thiếu thốn tình cảm quá lâu.
“Em thật sự yêu tôi sao?”
Bất chợt anh lên tiếng hỏi khiến ả đứng hình. Chiếc váy bị kéo xẹt ba tia một nửa thì ngừng lại. Ả cố nở nụ cười gượng gạo:
“Tất nhiên là em yêu anh rồi. Em chỉ yêu mình anh thôi, chứ chẳng phải con vợ của anh cứ thích cắm sừng anh đâu.”
Đan Vy khẽ liếc nhìn sang nơi giấu máy quay, thấy không còn nút đỏ thì đã biết chắc có lẽ ở bên kia Viên Hân đã khóc đến tuyệt vọng. Ả có chút hả hê. Giây sau, mặt ả bị bàn tay của Thành Luân ép nhìn sang mình.
Thành Luân thẳng thừng đè Đan Vy xuống ghế. Anh vuốt ve gương mặt ả vô cùng thâm tình:
“Từ lúc em xuất hiện, tôi cứ ngỡ tôi đã quên được em. Nhưng thì ra em luôn ở trong tâm trí tôi, càng lúc càng nhiều hơn.”
Đan Vy không thể cưỡng lại vẻ đẹp nam tính chững chạc của Thành Luân nên người của ả cứ nóng ran lên.
“Vậy anh có muốn thăng hoa với em hôm nay không?”
“Bằng cách nào?” Anh thâm tình hỏi.
Đan Vy mỉm cười tà mị, sau đó ả đẩy Thành Luân ra và đi về phía chiếc túi xách của mình. Ả lấy ra một tuýp nước nhỏ rồi lắc lắc trong tay: “Dùng thứ này, chúng ta sẽ không thể rời xa nhau nữa.”
Thành Luân đi tới, cầm lấy thứ đó từ tay Đan Vy: “Thật sao? Đây là thứ để em mê hoặc tôi à?”
Đan Vy bật cười, rồi tụt hẳn chiếc váy xuống sàn để lộ đường cong cơ thể. Tuy nhiên trên bụng ả lại chằng chịt vết rạn và có cả vết sẹo mổ. Dù vậy, ả vẫn vô cùng tự tin mà ôm lấy Thành Luân:
“Chỉ cần một tuýp này thôi, anh sẽ là của em. Nó thật hiệu quả. Hiện tại anh mơ mơ màng màng trong tay em, tự ảo tưởng bao nhiêu chuyện hiểu lầm với con vợ ngu ngốc và nghĩ bản thân vẫn yêu em.”
Ả nắm lấy cằm của anh, thể hiện rõ sự đắc ý: “Chẳng có gì có thể thoát khỏi tay em trừ khi em không muốn cả. Uống thuốc đi anh.”
Thành Luân đột ngột xoay người Đan Vy lại. Anh kéo tay ả ra sau rồi cột lại bằng chiếc cà vạt nhặt dưới sàn.
“Ồ, anh thích chơi kiểu này à.”
Ả thích thú không thôi. Tuy nhiên qua lớp gương đối diện, ả lại nhìn thấy ánh mắt anh đanh lại vô cùng hung dữ. Đột nhiên, ả cảm thấy có gì đó không đúng đắn ở đây. Ngay giây sau, anh đè ả xuống giường, đồng thời có không ít người xông thẳng vào phòng.
“Các người là ai? Sao là vào đây?”
Đan Vy hốt hoảng, muốn vùng vẫy để tìm kiếm thứ gì đó che chắn cơ thể của mình lại nhưng đã bị Thành Luân giữ chặt lấy. Anh nhếch miệng, sau khi quăng ả cho người khác thì lập tức chùi tay của mình:
“Cô khinh thường tôi quá rồi đấy. Cô nghĩ thứ này có thể dễ dàng khiến tôi ngu muội mà làm theo mọi lời cô bảo sao.”
“Anh… Anh biết hết sao? Sao có thể như vậy được chứ?” Ả hét toáng lên.
Thành Luân né xa Đan Vy ra như tránh một thứ dơ bẩn: “Cô nghĩ rằng chỉ cần cùng tên giám đốc kia làm chuyện xấu thì sẽ không bị phát hiện à? Mấy người khinh thường chất xám và trách nhiệm công việc của tôi quá rồi đó. Đừng quên, mấy người vốn chỉ là đại diện nhỏ. Những hợp đồng hợp tác với tôi đều được chính chủ tịch tập đoàn Gin đích thân gặp mặt.”
“Không… không thể nào… Rõ ràng anh ta bảo rằng…” Ả lắc đầu, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt. Ả biết nếu thứ thuốc kia rơi vào tay cảnh sát thì đời ả sẽ tàn phai.
“Cô vẫn như cũ chẳng thay đổi. Tôi cũng nói cho cô biết một điều. Từ trước đến giờ vợ tôi chưa từng là thay thế của ai cả. Phải là ngược lại mới đúng.” Anh chán ghét chẳng muốn nhìn ả.
Ả sững sờ, sau đó bật cười điên dại: “Anh đừng vội mừng. Cô vợ của anh đang ở trong tay của Cao Lãng rồi. Có khi hiện tại đang chịu những gì tôi đã trải qua.”
Thành Luân liếc nhìn Đan Vy, chẳng thèm để chuyện ấy vào đầu. Tuy nhiên, Tuấn Triết lại hốt hoảng chạy vào phòng với vẻ thở dốc:
“Không xong rồi. Đã đến căn phòng đó mà không thấy Viên Hân đâu.”
“Cái gì?”
Thành Luân không thể tin vào tai mình. Rõ ràng mọi thứ đi đúng theo kế hoạch. Cảnh sát đã bao vây khắp nơi. Tên Cao Lãng không thể dễ dàng đem Viên Hân đi xa được, đồng nghĩa hắn vẫn ở đây nhưng không phải là căn phòng mà hắn đã nói với Đan Vy.
Anh quay sang nhìn ả. Nào ngờ vẻ mặt ả cũng ngơ ngác không kém khi nghe chuyện họ vừa nói. Ả cúi mặt, sau đó nở nụ cười châm chọc:
“Thì ra hắn cũng lừa dối tôi. Thằng tồi! Đúng là quả báo mà!”
Thành Luân nhìn xuống phần bụng của Đan Vy, chợt thấy rét lạnh. Anh lập tức cùng mọi người tản ra để kiểm tra từng phòng, kể cả camera nhưng dường như không có cái nào có thể quay trúng hắn và Viên Hân.
Minh Thành sau khi xử lý xong công việc mới kịp chạy tới. Nghe sơ bộ tình hình, cậu ta nhìn sơ bộ màn hình camera trong khắp tòa nhà, rồi đột nhiên gõ liên tục vào bàn phím. Đến khi bấm enter, một màn hình ẩn mở ra và thật sự quay được cảnh Cao Lãng và Viên Hân bước vào một căn phòng khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT