Viên Hân nhìn ra cửa sổ, cảm nhận cơn gió đầu mùa rét lạnh. Đằng sau, một ly cacao nóng được đưa tới. Tiếp theo, Thành Luân ôm cô vào lòng và cùng cô ngắm đoạn đường về đêm.
Cô nhìn cánh tay được băng bó của anh mà thầm thở dài, nhưng cũng đủ để anh nghe được.
Anh xoa xoa cánh tay của cô: “Mọi chuyện đã ổn rồi. Không sao cả.”
Viên Hân dụi mặt vào lòng Thành Luân mà thủ thỉ: “Em đã từng ước gì những chuyện đó chỉ là mơ.”
Anh nâng cằm cô lên, chân mày hơi nhướng lên: “Vậy em mong thà rằng anh lạnh lùng với em mới đúng sao?”
Chuyện quay về khoảnh khắc Thành Luân thành thật với Viên Hân việc anh giả vờ mất trí nhớ. Một phần để giữ cô ở lại. Một phần vì bí mật khác. Đầu anh có quá nhiều thứ không biết đâu là thực, đâu là ảo.
Khoảnh khắc đầu Thành Luân va chạm trong tai nạn xe, anh nằm mơ thấy được một kết cuộc hoàn toàn khác của cuộc hôn nhân này. ‘Anh’ và Viên Hân vẫn lạnh nhạt, chẳng gần gũi như hiện tại làm anh khó chịu. Cứ mỗi lần nhìn cô gượng gạo và cố lấy lòng một bản sao khác của mình thì anh thật muốn đánh người y chang mình ở trước mặt.
Cho tới khi Đan Vy xuất hiện, Viên Hân dường như trở thành một con người khác. Cô trốn trong phòng, không khóc thì sẽ la hét. ‘Thành Luân’ bỏ bê cả công việc để ở bên cô, chăm sóc cô từng ly từng tí. Ngay lúc này, ‘anh’ trong mơ mới phát hiện ngôi nhà này không phải tự động sạch sẽ mà tất cả nhờ bàn tay chăm sóc của cô.
Viên Hân càng lúc càng gầy gò, hay thất thần ngồi trên ghế cuộn người lại. ‘Thành Luân’ cũng xơ xác đi nhưng vẫn cố gắng dụ dỗ cô ăn một ít. May mắn mấy ngày sau, viện trưởng Dự đã tìm ra được lý do vì sao cô bị thế. Đó là tác dụng gây ảo giác vô cùng tiêu cực của thứ thuốc cấm trên thị trường.
Cứ tưởng mọi thứ đã có thể ổn định hơn. ‘Thành Luân’ có chút lơ là nên quyết định đi mua đồ ăn và để Viên Hân ở nhà một mình. Khi ấy, cô đã vui vẻ hôn lên môi ‘anh’, bảo rằng sẽ chờ ‘anh’ trở về. Nào ngờ thứ chờ đợi ‘anh’ lại chính là thân thể lạnh ngắt của cô bên cạnh đống thuốc ngủ.
Thành Luân lơ lửng trong không trung. Anh chứng kiến cảnh tượng ngay khi ‘anh’ đóng cửa đi ra khỏi nhà thì sắc mặt của Viên Hân sa sầm xuống. Cô trở về trạng thái thất thần và lo âu, rồi bắt đầu đi qua đi lại trước cửa. Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên khiến cả người cô giật nảy lên.
Viên Hân cắn chặt môi, cuối cùng vẫn quyết định mở lên để xem tin nhắn. Anh cũng âm thầm đi lại, đọc vài dòng mà Đan Vy gửi tới thì lập tức nhíu mày. Anh có thể khẳng định bản thân chỉ không dám thể hiện tình cảm của mình với cô, chứ chẳng bao giờ có ý định lăng nhăng như những gì ả bảo.
Tuy nhiên Viên Hân đã ngấm thuốc quá lâu và thứ này trở thành liều cuối cùng tiễn cô khỏi thế gian này. Nhìn thấy cô lững thững đi vào phòng, anh chợt trở nên bất an.
“Không được!”
Thành Luân nhìn Viên Hân đổ ra một đống thuốc trong tay mà nuốt trọn xuống bụng thì hốt hoảng. Nhưng hiện tại anh chỉ là một linh hồn, cố cách mấy cũng không thể nào chạm được cô. Sự bất lực khiến anh muốn tức điên lên.
Vào ý thức cuối cùng, cô hình như đã nhìn thấy linh hồn của anh đang gào thét nên nở nụ cười trêu chọc:
“Nếu được quay lại, em không hối hận vì yêu anh… Nhưng em sẽ không ở bên anh nữa…”
“Không! Không phải vậy! Vợ ơi, em cố lên. Đừng nhắm mắt.” Anh cố gắng dùng mọi cách nhưng bàn tay cứ xuyên qua cơ thể dần trở nên lạnh ngắt của cô.
Lúc này, một tiếng động vang lên ở sau lưng Thành Luân. ‘Anh’ đã trở về, khi vừa nhìn thấy cô thì lập tức đánh rơi toàn bộ đồ trong tay. ‘Anh’ cất từng bước nặng nề về phía Viên HÂn đang nằm trên sàn nhà.
“Hân… Vợ ơi…”
‘Anh’ ôm cô vào lòng, cố gắng lau đi bọt và máu đang tuôn trào trong miệng cô ra:
“Em sao vậy… Đừng làm anh sợ… Làm ơn đừng bỏ anh… Anh đã mất con rồi, không thể mất luôn em…”
Sau khi Viên Hân chết, Thành Luân nhốt mình trong phòng ba ngày ba đêm không ăn uống gì. Người nhà vừa đau buồn vừa lo lắng, cố gắng động viên nhưng không nhận được bất kỳ động thái nào từ anh.
Tới ngày thứ tư, Thành Luân bước ra khỏi phòng. Anh cạo đi lớp râu mọc um tùm, sau đó khoác lên mình bộ vest và đi làm như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên sau vỏ bọc bình tĩnh đó lại là người chồng tìm mọi cách để trả thù cho vợ mình.
Thành Luân giả vờ chấp nhận Đan vy, đồng thời thu thập tất cả bằng chứng về việc ả buôn bán thuốc phiện và hạ độc Viên Hân. Vào lúc ả thừa nhận việc làm của mình, anh mất hết lý trí mà cầm lấy ống tiêm thuốc của ả rồi cắm sâu vào cổ ả.
“Tôi sẽ bắt cô trả lại những thứ cô đã làm với vợ tôi.”
Tuy nhiên dù có tống những người đó vào tù và viện tâm thần thì Viên Hân vẫn chẳng thể sống lại. Thành Luân nhìn cảnh tượng tan hoang nhà cửa trước mắt mà bị bắt ép tỉnh lại trong thế giới thực…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT