DIỆT THẦN CHI CHIẾN

chương 3


10 tháng


【 9. 】

Người tự xưng là hệ thống tiểu thuyết này ta chỉ nghe thấy âm thanh chứ không thấy người.

Nó nói thế giới của bọn ta thực ra chỉ đang tồn tại trong một quyển tiểu thuyết.

Mà trong quyển tiểu thuyết này, Chiến Thần Tác Mông chính là người được gọi là nam chính, còn ma nữ Lận Đào bị Tác Mông phong ấn chính là nữ chính.

Họ là trung tâm của thế giới này và tất cả các nhân vật khác phải nhượng bộ cho câu chuyện tình yêu của họ.

Đó cũng là lý do tại sao ta không thể gi.ết được Tác Mông.

Nhưng trong tiểu thuyết bọn họ một người là Chiến Thần cấm dục được người ta tôn kính ngưỡng mộ ở hai giới Nhân - Thần, một người là công chúa Ma Giới thông minh dí dỏm, hai người bởi vì thân phận đối lập "Thần Ma không chung đường" khiến bọn họ nhất định phải trở thành một đôi tình nhân yêu nhau gi.ết nhau.

Câu chuyện bắt đầu lúc Công chúa Ma giới Lận Đào lần đầu xuống nhân gian du lịch.

Nàng đơn thuần thiện lương, lại bị kẻ ác thèm nhỏ dãi nhan sắc nên dựng âm mưu lừa gạt hãm hại nàng.

Khi nàng sắp bị hủy trong sạch, Chiến Thần Tác Mông hạ phàm làm nhiệm vụ đã kịp thời cứu nàng.

Lận Đào bị dáng vẻ phong độ của Tác Mông hấp dẫn, nàng vừa gặp đã yêu nên lấy danh nghĩa báo ân để đi theo bên cạnh Tác Mông.

Hắn trốn nàng lập tức đuổi theo, hắn lui thì nàng tiến.

Cứ như vậy, dưới sự kiên nhẫn theo đuổi của Lận Đào, Chiến Thần mặt lạnh Tác Mông cuối cùng cũng bị Lận Đào khuấy động.

Nhưng ngay khi hai người dần dần yêu nhau thì Ma giới xảy ra loạn chiến, Lận Đào là Công chúa Ma tộc nên đương nhiên không thể không trở lại Ma giới, thay con dân của mình ổn định hậu phương.

Chờ sau khi Ma giới an ổn, Lận Đào trở về lại ngoài ý muốn bắt gặp nữ phụ Nữ Thần Ông Hoa và Tác Mông dây dưa không rõ.

Thì ra Tác Mông và Ông Hoa từng có một đoạn tình duyên nhưng cuối cùng Ông Hoa lại phụ bạc.

Ngoài ý muốn chính là dáng vẻ của Lận Đào có vài phần tương tự với Ông Hoa, Tác Mông cũng bởi vì điều đó nên mới cho phép Lận Đào luôn đi theo bên cạnh hắn.

Sau đó ba người đã trải qua vô số khúc mắc yêu hận, Lận Đào cũng bởi vì bị ngược thân ngược tâm mà dẫn đến ma tính đại phát, tổn thương tính mạng của dân chúng một Thành ở nhân gian.

Tác Mông là Chiến Thần được hương khói nhân gian nuôi dưỡng, vốn dĩ nên lập tức chém gi.ết ma nữ để an ủi vong hồn bách tính.

Nhưng hắn lại vì tình yêu mà thiên vị, chỉ phong ấn ma nữ qua loa cho xong việc.

Sau khi hắn phong ấn ma nữ còn chán nản bi thương, cứ như vậy mà bế quan. Ngay cả Phụ hoàng ta đến mời hắn rời núi, hắn cũng giận chó đánh mèo với Phụ hoàng ta.

Ở cuối câu chuyện, Tác Mông ngày đêm tưởng niệm ma nữ nên thần lực sụp đổ, chúng Thần sợ Chiến Thần cứ như vậy ngã xuống nên đã lột ma cốt của Lận Đào để trừng phạt, khiến nàng biến thành phàm nhân.

Sau đó Tác Mông lấy thần lực rót vào xương cốt của Lận Đào giúp nàng tu luyện thành Tiên, cuối cùng phi thăng thành Thần, hai người vĩnh viễn hưởng thụ cuộc sống trường sinh, song túc song thê.

Đọc xong câu chuyện này ta buồn nôn đến mức suýt chút nữa phun ra một ngụm. 

Ta không hiểu. 

Ta thật sự không hiểu, thế giới sông núi mà ta lớn lên từ nhỏ tại sao lại biến thành một quyển tiểu thuyết một cách nhẹ nhàng như thế.

Rõ ràng Phụ hoàng Mẫu hậu của ta, triều thần, bằng hữu của ta, thậm chí ngay cả cung tỳ bên cạnh ta đều sống động như vậy, tràn ngập tình cảm và máu thịt.

Ta không thể tưởng tượng được bọn họ như thế nào lại biến thành hàng chữ lạnh như băng dưới ngòi bút giấy mực.

Nhưng mặc dù thế giới này chỉ là một quyển tiểu thuyết thì sao có thể để cho một Chiến Thần đạo đức bại hoại, làm việc thiên vị trái quy luật, không để ý đến chúng sinh thương hải, một lòng yêu đương với ma nữ Lận Đào - người vì tình yêu mà có thể tàn sát bách tính cả một thành trở thành nhân vật chính chứ? 

Hiện tại cũng bởi vì bọn họ là nhân vật chính cho nên mặc dù ta muốn báo thù cũng không thể gi.ết ch.ết Tác Mông.

Ta tức giận đến mức cả người phát run nhưng lại không có biện pháp nào với cái tên gọi là tiểu thuyết hệ thống này.

Nhưng ta biết, ta không thể gi.ết Tác Mông.

Hiện tại tạm thời không thể.

Bởi vì hắn chính là bản thể của Thiên Đạo này.

Hắn sống, Thiên Đạo còn.

Hắn diệt, Thiên Đạo chắc chắn sẽ tiêu vong.

Nhưng nếu muốn ta cứ như vậy mà từ bỏ thì tuyệt đối không có khả năng.

Ta không quan tâm thế giới này là thật hay giả.

Ta chỉ biết là... người thiếu nợ, nhất định phải trả!

【 10. 】

Thấy tâm trạng ta dần bình tĩnh lại không còn ý muốn gi.ết Tác Mông, hệ thống tiểu thuyết cuối cùng cũng thả ta về thế giới nguyên bản.

Sau đó ta lật xem sách cổ suốt cả một đêm, ôm ý định tìm cách phá vỡ pháp tắc của Thiên Đạo.

Thật đáng tiếc, tất cả đều vô dụng. 

Thiên Đạo chính là Thiên Đạo, cuối cùng cũng không có cách nào đánh vỡ. 

Có điều khi ta đang cùng đường bí lối, mọi chuyện chuyển biến tốt đẹp ngoài ý muốn.

【 11. 】

Đêm đó, ta mơ mơ màng màng tiến vào giấc mộng. 

Trong mộng đột nhiên truyền đến một giọng nói hùng hậu tràn ngập uy áp. 

Giọng nói kia đương nhiên tự xưng mình là Thiên Đạo. 

Ta cười lạnh một tiếng nói: "Ta đã từ bỏ việc gi.ết ch.ết Tác Mông, tại sao ngươi còn vào giấc mộng của ta?" 

Nhưng những lời nói tiếp theo của Thiên Đạo lại làm cho ta chấn động: “Thiên Đạo lúc trước mà ngươi gặp chẳng qua chỉ là chi đạo dị giới xâm nhập mà thôi. Ta mới là Thiên Đạo chân chính của thế giới này. Ta tồn tại ở thế gian này đã lâu, từ sớm đã trở thành chủ nhân của thiên địa nơi này. Nhưng trăm năm trước lại đột nhiên có một lực lượng tự xưng là hệ thống tiểu thuyết xuất hiện và phá vỡ hư không, thừa cơ tiến vào áp chế ta, trở thành Thiên Đạo mới của thế giới này.”

Giọng điệu của hắn tràn ngập không cam lòng: "Từ sau khi hắn kế nhiệm Thiên Đạo, pháp tắc Thiên Đạo mà ta từng xây dựng lên đều bị nó phá hư. Từ đó về sau Thần không giống Thần, nhân gian đại loạn. Ta ẩn núp dưới lòng đất trăm năm, một lòng tìm một người có thể lật đổ Thiên Đạo này. Mà người đó... chính là ngươi." 

Nghe xong ta có chút chán nản: “Nhưng ngay cả Tác Mông mà ta cũng không thể gi.ết ch.ết thì làm sao có thể thay ngươi lật đổ Thiên Đạo này?”

“Ta có cách, ngươi hãy lắng nghe cho kỹ.”

....…

Nghe xong lời Thiên Đạo nói, trước mắt ta sáng ngời, ta đột nhiên mở to hai mắt. 

Ta tỉnh rồi. 

Nếu đã tỉnh, vậy thì đã đến lúc thay trời hành đạo, tiêu diệt dị loại!

【 12. 】

Ta mượn sức mạnh của Thiên Đạo, trực tiếp xé rách đường hầm hư không theo như lời nó nói sau đó đi đến một thế giới xa lạ.

Trong thế giới này lầu cao chọc trời, tất cả mọi người đều mặc trang phục kỳ lạ, ăn mặc quái dị.

Trong tay mỗi người đều cầm một khối sắt hình vuông sáng rực, không biết đang nhìn gì, nói gì.

Ta suýt chút nữa lạc trong thế giới kỳ lạ này.

Có điều dù cho bất cứ nơi nào thì chỉ cần có tiền là dễ làm việc thôi.

Ta dùng ngọc Dương Chi mang theo bên người làm phí, lập tức có người tốt bụng thay ta tìm được tác giả của quyển tiểu thuyết tên「 Chiến thần mặt lạnh, chàng đừng chạy」

Đêm đó ta lập tức bay tới trước mặt tác giả tên Liễu Nhan kia, làm cô ta giật nảy mình. 

“A... Có ma.”

Ta ghét bỏ ngắt lời cô ta: “Đừng la lối nữa. Ta không phải ma.”

"Vậy cô là?" 

“Ta là hoàng đế Nhân tộc, Đông Đại.”

Liễu Nhan có chút thắc mắc: “Tên cô sao tôi nghe có chút quen tai nhỉ?”

“Ừ, ta chính là nữ hoàng Nhân tộc Đông Đại dưới ngòi bút của ngươi trong 「 Chiến thần mặt lạnh chàng đừng chạy 」.Ta cần ngươi sửa lại kết cục của câu chuyện này.”

Sau khi hiểu rõ đầu đuôi sự việc, trong phút chốc Liễu Nhan không còn sợ ta nữa, không chỉ không sợ mà còn có chút mới lạ.

“Không nghĩ tới tiểu thuyết tôi viết lại có thể trở thành sự thật!”

Cô ta phấn khích nói.

“Có điều tôi không thể thay cô sửa lại kết cục.”

“Tại sao?”

“Dựa theo lời cô nói để sửa thì cuối cùng Tác Mông và Lận Đào đều ch.ết trên lưỡi kiếm Nữ hoàng Bệ hạ, vậy cũng quá lưng chừng rồi, cuối cùng chắc chắn sẽ bị độc giả mắng. Hơn nữa cô không hiểu được đâu, tiểu thuyết phải viết như vậy mới đủ vị.”

Ta không thể tin nổi nhìn cô ta: “Cho nên ngươi vì thành toàn cho tình yêu chó má của một Chiến Thần và ma nữ nên dùng tính mạng của Nhân tộc bọn ta để làm nền?”

"Ôi chao! Muôn dân tế trời, tình yêu vĩnh cửu mà! Chỉ có viết ra couple như vậy mới có lưu lượng, mới có thể hot được. Dù sao cũng chỉ là một quyển tiểu thuyết mà thôi, cô lại để ý như vậy làm gì? Tôi cũng đâu có viết là cô ch.ết, cô nên hài lòng đi." 

Nghe tác giả này nói ta cảm thấy hoang đường vô cùng.

Đúng vậy, ở trong mắt cô ta đây chẳng qua cũng chỉ là một quyển tiểu thuyết tình yêu không cần vận dụng đầu óc là có thể viết ra.

Nhưng đối với ta và bách tính Nhân tộc mà nói, đây lại là chuyện sinh tử đại sự liên quan đến tính mạng.

Nhiều con dân của ta vì vậy mà ch.ết, nhiều gia đình ly tán đến thế, mỗi một chữ cô ta nhẹ nhàng viết ra đối với dân chúng Nhân tộc mà nói đều là một cuộc đời máu chảy đầm đìa.

Thấy vẻ mặt không thèm quan tâm của cô ta, ta hoàn toàn buông bỏ kế hoạch thuyết phục cô ta.

Loại người như vậy cho dù có nói cũng nói không thông.

Chỉ có để cho cô ta tự mình trải qua một phen thì cô ta mới có thể biết được tất cả mọi chuyện đến tột cùng có bao nhiêu đáng sợ.

Vì thế ta xé mở hư không, cùng với tiếng thét chói tai của Liễu Nhan ta mang cô ta về thế giới của bọn ta.

Ta muốn cô ta đứng trên lập trường của bách tính thiên hạ mà nhìn, nghe và cảm thụ.

Chờ cô ta tự mình trải qua tất cả, ta không tin cô ta còn có thể khư khư giữ lấy cái gọi là couple của cô ta.

【 13. 】

Ta mượn sức mạnh của Thiên Đạo, trước tiên đưa Liễu Nhan về Lâm Bình năm thứ ba.

Năm đó Tây Bắc gặp động đất, lúc đất rung núi lở, vô số căn nhà bị sụp đổ, mọi người trốn không kịp đều bị đè ở dưới xà nhà gạch đất, cả tòa thành trong nháy mắt bị chôn vùi trong sương mù xám xịt, dân chúng tử thương vô số.

Liễu Nhan tay trói gà không chặt, ngay cả chạy cũng chạy không lại người khác nên bị căn nhà sụp đổ đè lên.

Một cái xẻng từ vách tường ngã xuống phía cô ta, suýt chút nữa gọt đi một nửa mặt cô ta.

Cô ta đau đớn đến mức tê tâm liệt phế, huyết lệ giàn giụa: “A... a... a... mặt của tôi!”

“Cứu...... Cứu mạng, Đông Đại, cô cứu tôi với.”

Ta đi tới trước mặt cô ta, lạnh lùng nói: “Đau không? Lúc trước con dân của ta cũng đau khổ cầu cứu Địa Tiên giống như vậy, nhưng Địa Tiên dưới ngòi bút của ngươi lại vì cứu một nữ nhân mà lột tiên cốt bản thân, khiến hắn không có pháp lực cứu viện bách tính, làm cho con dân của ta tử thương vô số.”

Liễu Nhan vẫn không phục: “Nhưng Địa Tiên cũng chỉ vì người mình yêu nên mới lột tiên cốt, hắn có làm gì sai?”

“Ha ha, vậy ngươi nói thử xem tiên cốt của Địa Tiên từ đâu mà ra? Tiên cốt của hắn là do nhận hương khói của vạn dân, nhận lực tín ngưỡng vạn dân ta lễ bái mới hình thành được. Mặc dù hắn cứu người yêu nhưng cũng nên hồi đáp lại ân tình của vạn dân, như vậy mới có tư cách lột tiên cốt của mình.”

Nếu như những vị Thần này thật sự đem tình yêu đặt ở vị trí đầu tiên, không muốn bảo vệ chúng sinh thiên hạ thì có lẽ bọn họ nên phá hủy thần căn, đem lực tín ngưỡng thu hoạch được từ vạn dân trả lại toàn bộ cho thiên hạ, như vậy tự nhiên sẽ có Thần mới được sinh ra.

Nhưng những tên Thần Tiên vô sỉ kia vừa tham lam lực tín ngưỡng của vạn dân, lại không chịu bảo vệ vạn dân. 

Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy? 

Liễu Nhan không phục hả? Cũng không sao. 

Sau khi cô ta bị căn nhà đè đến mức từ từ tắt thở, ta lại mang linh thể của cô ta đến Lâm Bình năm thứ chín.

Năm đó bão tuyết lớn, mặt đất và dòng sông nhanh chóng bị đóng băng, cây cối bị tuyết đè đến mức không ngóc đầu lên được nên đều chết ở trong đất, còn những ngư dân dựa vào nghề cá mà sống ngay cả thi thể cá cũng không vớt được. 

Năm đó con dân ta đói khát khắp nơi, vô cùng thê thảm. 

Liễu Nhan bị mắc kẹt trong bão tuyết, ngay cả nơi trốn cũng không có, rất nhanh đã bị đông lạnh cho đến khi thân thể dần dần lạnh như một khối băng, không còn hô hấp.

Có điều chỉ nhiêu đây thì đã là gì, bách tính Nhân tộc thảm nhất là vào năm Ma Hoàng xâm chiếm kia. 

Ma Hoàng vì báo thù cho ma nữ, hắn không chỉ tàn sát bách tính nhân gian mà còn lấy việc tra tấn bách tính làm niềm vui. 

Toàn bộ nam nhân bị ngược đãi đến chết, nữ nhân càng thảm hại hơn, không chỉ bị bắt vào ma doanh cung cấp cho ma binh tìm niềm vui hưởng dụng mà chờ sau khi bị bọn chúng chơi chán, họ cũng kết cục giống như nam nhân. 

Ta đưa Liễu Nhan ném vào trong thành, rất nhanh sau đó cô ta liền bị ma binh tàn nhẫn bắt về. 

Khi cô ta tận mắt nhìn thấy những nữ nhân xung quanh bị ma binh tàn nhẫn đùa bỡn chà đạp, trên mặt cô ta cuối cùng cũng lộ ra vẻ sợ hãi. 

Cô ta run rẩy cầu cứu ta: “Đông Đại, tôi..... tôi sai rồi, tôi biết sai rồi. Tôi không nên...... không nên vì viết tiểu thuyết tình yêu mà bỏ qua bách tính. Cô cứu tôi đi, đừng... đừng đối xử với tôi như vậy.”

Bởi vì giọng nói của cô ta nên khiến cho ma binh chú ý.

Một ma binh có khuôn mặt xấu xí kéo cô ta vào giữa đám người, những ma binh còn lại lập tức nhào lên lột quần áo của cô ta.

Trong nháy mắt có vô số bàn tay dơ bẩn vươn về phía cô ta.

Khi chính cô ta trải qua tất cả, Liễu Nhan mới chính thức hiểu được dưới ngòi bút vô trách nhiệm của mình đến tột cùng đã tạo ra bao nhiêu bi kịch cực kỳ bi thảm.

“A...... A...... A...... Cứu mạng! Đông Đại cứu tôi! Cô muốn tôi sửa cái gì tôi cũng sửa! Tôi sửa hết cho cô! A......”

Mục đích đã đạt được, ta vội vàng cứu linh thể của Liễu Nhan khỏi ma binh.

Lần này cuối cùng ta cũng có thể cùng cô ta ngồi xuống nói chuyện.

Khi đưa cô ta trở về thế giới của mình, ta nghiêm túc nói với Liễu Nhan: “Thế giới dưới ngòi bút của ngươi đã không còn là mấy dòng chữ lạnh lẽo trên giấy mà là một thế giới có máu có thịt, rất chân thật. Khi tai họa ập đến, bọn ta cũng sẽ đau. Khi biến cố xảy ra, bọn ta cũng sẽ khóc. Nếu bọn ta không thể không trải qua tất cả những khổ nạn này thì ít nhất ngươi phải cho bọn ta một kết cục công bằng.”

“Người xấu phải trả giá, tự ý rời vị trí chức vụ sẽ bị phạt. Tất cả đều phải theo pháp tắc của Thiên Đạo quy định chứ không phải dựa vào tình yêu mà dứt khoát bắt người thanh tỉnh phải che lỗ tai, bịt mắt lại xem như không thấy. Khi ngươi ở vị trí cao và viết lên số phận của mọi người, chắc chắn ngươi có thể viết bất cứ điều gì mà ngươi muốn. Nhưng hôm nay ngươi đã nếm trải những khổ ải của Nhân tộc, hiểu được thế nào là tuyệt vọng của chúng sinh. Ta hy vọng ngươi có thể cho bọn họ một công đạo.”

Nói xong ta trở về thế giới của ta.

Khoảnh khắc khi ta đứng trên vương điện, ta đột nhiên thấy sắc trời chợt tối sau đó lập tức sáng trở lại. 

Mà lực lượng vô hình nào đó vẫn luôn trói buộc ta cũng theo đó mà tiêu tán.

Trong lòng ta có cảm giác hẳn là Thiên Đạo chân chính đã trở lại.

Ta lập tức gọi người đưa Tác Mông đến.

Lần này khi kiếm của ta rơi xuống, ta rất thuận lợi ch.ặt đầu hắn.

Tiếp theo ta lại phái Cúc Phong đưa ma nữ bị phong ấn tới, ta tiếp tục cầm kiếm ch.ặt đầu của nàng ta.

Khi hai cái đầu này bị treo trên tường thành, cuối cùng thì ta cũng đã thành công báo thù thay Phụ hoàng và những con dân vô tội ch.ết thảm.

【 14. 】

Từ đó những vị Thần mới thay thế những Thần cũ, được muôn dân kính dâng hương khói và họ cũng bảo vệ muôn dân. 

Trăm năm sau nhờ sự tôn trọng và tín ngưỡng của muôn dân, ta cũng phi thăng thành Thần.

Nhờ công lao của ta trên đời, ta được các vị Thần đề cử làm chúa tể thiên giới - Vương Mẫu.

Sau khi trở thành Vương mẫu, thiên quy đầu tiên ta ban bố chính là: Thần Tiên không được tự ý rời khỏi vị trí chức vụ, không được lấy việc công trả thù tư, người vi phạm sẽ bị sét đánh, lột đi tiên cốt, giáng xuống trần gian. 

Bởi vậy mà Thần Tiên mỗi người một chức, nhân gian vĩnh viễn an hưởng thái bình. 

Mà ta vì từng cùng vạn dân tạo Thần trong trận chiến lật đổ Thần cũ kia nên được đời sau xưng là -- diệt Thần chi chiến.

HOÀN.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play