【 5. 】
Kim quang chói mắt khiến người ta không thể nhìn thẳng, ánh sáng ấy làm cho tất cả uy áp của những thiên binh thiên tướng đều mất đi tác dụng, ngay cả Vũ Thần ở trước mặt nàng cũng không thể sử dụng được thuật pháp.
Vũ Thần hoảng hốt: “Chuyện... Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Thiên binh thiên tướng, mau lên... mau bắt lấy những điêu dân và Hoàng đế Nhân tộc này lại, xử t.ử ngay tại chỗ!”
Thiên binh thiên tướng nghe lệnh, ngay lập tức giơ cao đồ đao định ch.ém xuống đầu chúng ta.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc thì ánh sáng vàng kia bay tới sau đó ngưng tụ thành thực thể, hóa thành một chiếc rìu khổng lồ quét ngang qua đám thiên binh thiên tướng kia và ch.ém rơi đầu của bọn họ xuống.
Tiếp theo còn có một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Ai dám động đến nhân gian, chính là đối địch với bổn tọa.”
Vũ Thần vừa sợ vừa giận: “Ngươi...... Ngươi rốt cuộc là ai?”
Chiếc rìu khổng lồ màu vàng kim kia sau khi chém xong nhanh chóng co rút lại, hóa thành một nữ tử tao nhã mặc chiến giáp hoàng kim.
Vẻ mặt nàng tràn đầy kiên nghị, nàng nói: “Ta là chiến thần --- Cúc Phong.”
Nghe xong Tùng Khâu sợ tới mức trợn to hai mắt, không dám tin nói: “Không thể nào... điều này không thể nào. Thần tộc rõ ràng chỉ có một vị Chiến Thần Tác Mông, sao ngươi có thể là Chiến Thần được?”
Sở dĩ Tùng Khâu có dáng vẻ này là bởi vì mỗi một cương vị của Thần tộc đều độc nhất vô nhị, là do tín nguyện ở nhân gian ngưng tụ thành.
Nhân gian muốn cầu nhân duyên nên dùng tín ngưỡng và nguyện vọng trong lòng để sinh ra thần tình yêu Nguyệt Lão.
Nhân gian muốn cầu hòa bình nên sinh ra chiến thần Tác Mông.
Tương tự như vậy, nếu nhân gian muốn cầu mưa thì sẽ sinh ra thần mưa Tùng Khâu.
Mỗi một thần linh đều được ngưng tụ mà thành, trước khi họ sinh ra đều được giao phó chức trách của mình.
Bọn họ mỗi người giữ một chức, bảo vệ nhân gian an bình và hài hòa.
Trước kia Vương Mẫu nương nương làm chủ Thần giới từng ban bố một điều lệ trong tiên quy rằng cấm thần tiên động tình, vì sợ thần tiên dính vào tình yêu mà làm tổn hại đến nhân gian.
Chỉ tiếc rằng vị Vương Mẫu nương nương tận chức tận trách kia lại bị một vài thần tiên sa vào tình yêu liên thủ lật đổ.
Từ đó về sau Thiên Đình không còn quy củ, Thần giới đại loạn, các Thần Tiên đều lấy tư dục cá nhân làm trọng, khinh rẻ nhân gian, không màng trách nhiệm nên mới tạo thành cục diện Nhân - Thần đoạn tuyệt như hôm nay.
Lúc này Vũ Thần kinh ngạc nhìn Cúc Phong, không rõ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
Ta từ từ đi lên phía trước, nắm lấy cổ hắn giống như vừa rồi hắn bóp lấy cổ ta, có lòng tốt giải đáp thắc mắc cho hắn:
“Cúc Phong vốn là Đại tướng Nhân tộc ta, võ nghệ cao cường, lòng mang thiên hạ. Sau khi biết được Thần tộc đê tiện nàng đã tự nguyện dâng hiến thân thể, lấy lửa đốt thân, chịu nỗi khổ bị thiêu đốt thành tro. Ta dùng tro cốt của nàng để nặn thành tượng thần, ra lệnh cho dân chúng cả nước lễ bái dâng hương, dùng lực tín ngưỡng để duy trì trợ giúp nàng thành Thần. Giờ đây nàng chính là Chiến Thần mới của thiên hạ này.”
Nghe xong lời đó khóe mắt Tùng Khâu như muốn nứt ra: “Cái gì? Ngươi...... Ngươi là người sao dám tự mình tạo Thần!”
“Ta đã tạo ra rồi, các ngươi lại làm gì được ta? Các ngươi hưởng hương khói của nhân gian ta nhưng không làm tròn chức trách, từ lâu các ngươi đã không cần thiết phải tồn tại. Từ ngày ta xé bỏ minh ước trước mặt sứ giả, ta tạo ra vị Thần mới của nhân gian chính là để thay thế các ngươi!”
“Nhưng tạo ra Thần là hành động trái với đạo trời, ngươi không sợ bị trời phạt sao?”
“Trời phạt? Ồ.”
Ta cười lạnh một tiếng: “Các vị Thần đạo đức không xứng với chức vị thì thế gian này làm sao còn có thiên đạo? Nếu thật sự có thiên đạo, các vị Thần ngồi mát ăn bát vàng như các ngươi nên chịu hình phạt sét đánh, tan thành mây khói từ lâu mới phải!”
Nói xong ta hướng lên trời hô to một tiếng: “Vũ thần đâu!”
Lập tức một vị Thần mang ánh sáng màu xanh đột nhiên bay tới trước mặt ta: “Vũ Thần Thương Tân, đợi Bệ hạ phân phó.”
Ta nói: “Nhân gian không mưa, hạn hán đã lâu, hôm nay lại gặp phải đại chiến Nhân - Thần. Ngươi hãy vì nhân gian mà rải một trận mưa, giúp nhân gian ta cổ vũ sĩ khí.”
“Thương Tân tuân lệnh.”
Chẳng mấy chốc gió nổi lên, mây đen kéo đến, tiếng sấm oanh động, từng giọt mưa to từ trên trời rơi xuống trên từng khuôn mặt khô khốc của những bách tính và mỗi một tấc đất đã đói khát cơn mưa.
Từ nay về sau Thần mới giáng lâm, nhân gian nghênh đón sức sống mới.
Về phần Thần cũ, cứ gi.ết sạch là được!
【 6. 】
Thấy địa vị của mình hoàn toàn bị thay thế, Tùng Khâu tức giận công tâm phun một ngụm máu tươi sau đó ngất đi.
Ta cười nhạo một tiếng, đường đường là Vũ Thần thế mà chỉ mới như vậy đã không chịu nổi.
Nếu hắn có thể hăng hái phản kháng, đánh với bọn ta đến cùng thì ta còn kính nể hắn vì có hai phần Thần cốt.
Không nghĩ tới hắn lại vô dụng như thế.
Có điều Tùng Khâu cũng chỉ là tiểu Thần, không đáng nhắc đến.
Người đáng ch.ết nhất Thần giới có lẽ là vị Thần hưởng nhiều hương khói của nhân gian nhất nhưng lại vì tình yêu mà một mình bế quan, khiến dân chúng tộc ta gặp khó khăn suýt chút nữa bị diệt cả Nhân tộc - Chiến Thần Tác Mông!
Năm đó Ma tộc xâm lấn, bách tính bị thương và tử vong vô số, khắp nơi toàn là thi thể của con dân ta.
Rơi vào đường cùng nên Phụ hoàng truyền ngôi cho ta, một mình người đi tới Tiên Sơn cầu xin Chiến Thần Tác Mông rời núi tru sát yêu tà.
Nhưng sau khi Phụ hoàng ta vất vả bò hết chín ngàn bậc thang lại bị Chiến Thần giận chó đánh mèo, hắn bất đắc dĩ phong ấn người hắn yêu nên ngay cả gặp cũng không chịu gặp Phụ hoàng ta, phất tay đẩy Phụ hoàng ta té xuống bậc thang khiến Phụ hoàng ta chịu đau đớn gãy chân gãy xương.
Sau đó Phụ hoàng trở lại vương thành, vì bảo vệ Nhân tộc nên không thể không nhảy lò tuẫn kiếm, dùng thân thể có chính khí Thiên Tử của ông để đúc thành Kiếm Tru Ma mới có thể chém gi.ết được Ma Hoàng, cứu được bách tính Nhân tộc.
Nhưng từ đó về sau nhân gian nguyên khí đại thương, khắp nơi hoang tàn.
Năm đó khi ta kế vị ta chỉ mới chín tuổi.
Ta tận mắt thấy Ma Hoàng tàn sát nhân gian, cũng tận mắt thấy Phụ hoàng lấy thân tuẫn kiếm.
Tuy ta vẫn còn nhỏ nhưng đã nếm trải được cảm giác tức giận, sợ hãi, khuất nhục không cam lòng, nhưng lại không thể không nhẫn nại.
Thậm chí vì hòa bình nhân gian mà ta còn đích thân lên Tiên Sơn bồi tội với Chiến Thần, thỉnh cầu hắn đừng vì sự lỗ mãng của Phụ hoàng mà ghi hận lên Nhân tộc.
Ta mãi mãi nhớ rõ mình từng bước từng bước leo lên bậc thang như thế nào, sau đó lại bị Chiến Thần cười nhạo ra sao.
Từ đó trở đi ta đã thề, nhất định phải làm cho những Thần Tiên hưởng thụ hương khói của Nhân tộc nhưng lại xem rẻ Nhân tộc này phải trả giá thật lớn!
【 7. 】
Dưới sự trợ giúp của Thần mới, tuy rằng bọn ta không chiến thắng áp đảo trong cuộc chiến với các Thần nhưng cũng chưa từng rơi vào thế yếu.
Trong trận chiến Nhân - Thần đầu tiên, bọn ta đánh ngang tay nên hai bên tạm thời đình chiến, mỗi bên sẽ trở về lãnh địa đợi ngày sau lại đến.
Nhưng trong lòng bọn ta đều biết rõ ràng, hiện giờ đánh ngang tay nhưng không có nghĩa là sau này cũng có thể đánh ngang tay như cũ.
Những Thần cũ kia đã không còn ai cung phụng, không cách nào thu hoạch nguyện vọng và tín ngưỡng từ nhân gian để tẩm bổ Thần thể, mà Thần mới do ta tạo ra lại ngày ngày được bách tính dâng hương thăm viếng, thần lực càng ngày càng tăng cường.
Hơn nữa hiện tại đại chiến Nhân - Thần là cuộc chiến mà lòng người hướng tới, cho nên tốc độ tạo ra lực tín ngưỡng trong lòng bách tính thậm chí còn nhanh hơn so với trong tưởng tượng của ta!
Qua một thời gian các Thần cũ dần dần suy yếu, thần lực cũng sẽ dần dần sụp đổ.
Mà ngược lại với sự suy bại của bọn họ lại chính là sự cường đại của các Thần mới. Đợi một thời gian dài nên trong tương lai chắc chắn bọn ta sẽ giành được thắng lợi, gi.ết sạch những Thần cũ kia.
Vì thế Thiên Đình lập tức phái tiên sứ hạ phàm, một lần nữa thỉnh cầu muốn hòa đàm với ta.
Mà lần này bọn họ thật sự mang theo nhiều thành ý hơn lần trước.
Bởi vì lần này bọn họ không chỉ trói Vũ Thần Tùng Khâu tới, mà còn trói Địa Tiên, Tuyết Nữ và những vị Thần tiên khác từng tự ý rời khỏi vị trí chức vụ tới thỉnh tội với ta.
Lần này thái độ của tiên sứ cũng tốt hơn nhiều.
"Nữ hoàng Bệ hạ, ta thay mặt Thần tộc đến xin lỗi ngài, cũng giao những Thần Tiên không hoàn thành chức trách này giao cho Bệ hạ xử lí coi như Thần tộc tỏ ý bồi thường một phần cho nhân giới. Từ nay về sau, mỗi một vị Thần trong Thần tộc đều sẽ lấy thần căn của mình ra mà thề, nếu như lại tự ý rời khỏi vị trí chức vụ thì thần căn của bọn ta sẽ lập tức bị hủy diệt, bị Thiên Đạo tru sát. Kính xin Nữ hoàng Bệ hạ có thể vì tình nghĩa hai tộc mà ra lệnh đình chiến dừng chiến."
Ta cười như không cười nhìn hắn một cái: "Tiên sứ chắc chắn tất cả Thần Tiên tự ý rời cương vị đều ở chỗ này sao?"
Sắc mặt tiên sứ cứng đờ, nụ cười trong nháy mắt trở nên miễn cưỡng: "Đương nhiên...... Đều ở chỗ này."
“Nếu đã như vậy thì không cần phải nói nữa. Cúc Phong, tiễn khách.”
“Vâng, Bệ hạ.”
Mắt thấy sắp bị đuổi ra khỏi vương điện, tiên sứ vội vàng hô to: “Nữ hoàng Bệ hạ, đợi đã.”
“Sao thế? Tiên sứ còn có điều gì muốn nói?”
Tiên sứ cắn chặt răng, nói: “Nữ hoàng Bệ hạ, nhưng... ý ngài là Chiến thần Tác Mông?”
Ta cười nhạo một tiếng nhìn hắn: “Mới vừa rồi Tiên sứ còn nói đã mang đủ Thần đến, tại sao bây giờ lại đột nhiên nhớ tới còn có Chiến Thần Tác Mông thế?”
Thật ra ta biết tại sao Thần tộc dù tình nguyện mạo hiểm qua mặt ta cũng không chịu giao ra Chiến Thần Tác Mông.
Chỉ vì Chiến Thần là người có thần lực mạnh nhất Thần giới, nếu không còn lá bài này lỡ như sau khi đình chiến Nhân tộc ta lại đổi ý, ta lại mang những Thần mới một lần nữa tấn công Thiên Đình, chỉ sợ Thiên Đình sẽ không còn sức đánh trả.
Hiện giờ bọn họ giữ lại Chiến Thần, cho dù thần lực của bọn họ dần dần sụp đổ thì thần lực của Tác Mông cũng sẽ không biến mất hoàn toàn trong một sớm một chiều.
Dù sao thì thần lực của hắn rất hùng hậu, không cách nào đo lường và hắn cũng không phải người mà các Thần mới có thể tùy ý vượt qua.
Có điều nếu ta đã dám đưa ra yêu cầu này thì đương nhiên ta chẳng lo ngại gì.
Vì thế ta búng ngón tay, lập tức có người nâng ra một khối linh thạch thật lớn.
Phía trên có linh lực chuyển động, bên trong linh thạch giống như có kinh mạch, khiến linh khí ở trong đó không ngừng dao động.
Tiên sứ không hiểu: “Đây là vật gì?”
“Đây là Tụ Linh thạch. Năm đó Cúc Phong dùng thần binh chém giết Ma Hoàng, sau đó lột da rút gân, dùng thân thể của hắn đúc thành đá. Đá này có hiệu quả hấp thu linh lực rất nhanh. Thần tiên có được vật này thì có thể nhanh chóng điều động linh lực chung quanh, hấp thu linh lực chuyển hóa thành thần lực. Thần mới mà ta tạo ra cũng nhờ vậy mới có thể hiện thế nhanh như vậy.”
Ta đầy thâm ý liếc mắt nhìn tiên sứ một cái:
“Nếu không có đá này, các ngươi có Tác Mông tọa trấn, bọn ta chắc chắn không thể tấn công Thiên Đình, Thần tộc sẽ có cơ hội thở dốc. Nhưng hiện tại bọn ta có Tụ Linh Thạch này, tu vi Thần mới sẽ được linh lực và lực tín ngưỡng củng cố từ hai phía khiến Thần lực tăng lên nhanh chóng. Ta tin rằng không quá một năm bọn ta sẽ có thể đánh hạ Thiên Đình, gi.ết sạch tất cả Thần Tiên.”
Dáng vẻ nắm chắc phần thắng này của ta làm sắc mặt của tiên sứ trở nên trắng bệch.
Thật lâu sau hắn cuối cùng cũng bình tĩnh lại: "Nhưng chỉ sợ Bệ hạ làm như vậy cũng phải hao tốn không ít tài của, khiến bách tính không được an yên."
“Cho nên ta mới đồng ý để tiên sứ cầu kiến, có ý định hòa đàm cùng ngươi. Ai ngờ Thần tộc các ngươi lại không có thành ý như vậy.”
Tiên sứ thở dài một hơi, cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Vậy nếu bọn ta chịu giao ra Chiến Thần, Bệ hạ sẽ làm thế nào?”
“Nói hay lắm.”
Ta sảng khoái thỏa thuận: “Chỉ cần các ngươi chịu giao Tác Mông ra, ta sẽ lấy máu mà thề từ nay về sau cùng Thần tộc các ngươi nước sông không phạm nước giếng, nếu như trái lời thề ta nguyện chịu hình phạt của Thiên Đạo, tan thành mây khói.”
Dù sao nếu tiếp tục đại chiến thì chắc chắn sẽ như lời hắn nói, vừa hao tài tốn của mà con dân của ta cũng không sống yên ổn.
Mấy năm nay nhân gian gặp tai kiếp liên miên, ta không chắc sẽ không phát sinh bất kỳ biến cố gì, đây cũng là nguyên nhân ta nguyện ý hòa giải với Thần tộc.
Có điều bọn ta hòa giải bình đẳng cho nên Thần tộc sẽ không cao hơn Nhân tộc một bậc nào.
Mà chúng ta lại có Thần mới bảo vệ, thiên hạ thái bình.
Dù sao thì nếu không có Tác Mông, Thần tộc cũng chỉ là hổ già không răng, không có gì đáng sợ cả, không đáng phải đánh đến mức ngươi ch.ết ta sống với bọn họ.
Cuối cùng tiên sứ đồng ý ba ngày sau sẽ đúng hẹn đưa Tác Mông đến nhân gian sau đó chính thức hòa giải với Nhân tộc.
【 8. 】
Ba ngày sau, tiên sứ đưa Sách Mông đang bị dây trói Thần khóa lại đến vương điện, sau đó cùng ta uống máu ăn thề, ký kết khế ước hòa bình.
Từ nay về sau Nhân tộc và Thần tộc nước sông không phạm nước giếng, người vi phạm lời thề sẽ bị Thiên Đạo xóa bỏ.
Tiên sứ đi rồi, ta giơ thần binh lên định một kiếm đâm ch.ết Tác Mông để an ủi linh hồn trên trời của Phụ hoàng và dân chúng.
Nhưng ai ngờ khi ta vung kiếm ch.ém về phía đầu hắn, một lực uy áp mãnh liệt chắn ngang dưới kiếm của ta, khiến kiếm trong tay ta không thể chạm vào Tác Mông.
Ta thế mà không thể giết hắn!
Sao có thể như thế được chứ?
Rõ ràng hắn đã bị dây trói thần khóa lại, không thể sử dụng thần lực, sao hắn có thể phóng ra uy áp cường đại như vậy?
Hơn nữa uy áp này...... cũng không giống phát ra từ trên người hắn.
Loại uy áp khiến người ta sợ hãi, khiến người ta không thể phản kháng này giống như là...... Thiên Đạo!
Đúng, đây là pháp tắc trừng phạt của Thiên Đạo nếu có người vi phạm quy định của Thiên Đạo!
Cho dù là thần, ma hay người thì đều phải tuân thủ pháp tắc mà Thiên Đạo quy định.
Nếu có ai làm trái mệnh trời thì sẽ bị Thiên Đạo ra tay trừng trị.
Lúc trước ta dẫn dân chúng tạo Thần cũng gặp phải uy áp từ Thiên Đạo.
Nhưng uy áp kia còn lâu mới mạnh như hôm nay, cho nên ta mới có thể may mắn tránh được một kiếp, thuận lợi tạo Thần.
Nhưng hôm nay cái Thiên Đạo này tại sao lại thiên vị che chở cho một tên Thần Tiên ngồi mát ăn bát vàng như thế?
Ta không tin tà, một lần nữa giơ kiếm ch.ém về phía đầu Tác Mông nhưng vẫn không có cách nào chạm vào hắn.
Nhìn lại phản ứng của Tác Mông, hắn cũng đang mang vẻ mặt đầy thắc mắc.
Xem ra ngay cả chính hắn cũng không biết vì sao Thiên Đạo lại che chở cho hắn.
Ta buông kiếm chán nản nhìn Tác Mông, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một cơn tức giận mãnh liệt.
Tại sao...…
Tại sao Thiên Đạo lại trêu người như thế!
Tại sao lúc nhân gian ta bị động đất, bão tuyết, hạn hán, bị Ma Hoàng tàn sát thì Thiên Đạo chưa từng hạ phàm bảo vệ Nhân tộc bọn ta.
Hôm nay ta chỉ xử lý một tên Thần tiên không làm tròn chức trách thì nó lập tức ra tay bảo vệ Tác Mông.
Đây quả thực là Thiên Đạo bất công!
Ta vốn tưởng rằng Thiên Đạo cho ta tạo Thần cũng đồng nghĩa với việc cho ta lật đổ những vị Thần vô dụng này.
Nhưng vì sao hôm nay Thiên Đạo lại muốn bảo vệ Tác Mông chứ!
Tâm trạng ta kích động khó mà bình tĩnh được, ở trước mắt bao người ta lại một lần nữa giơ kiếm lên ch.ém về phía Tác Mông.
Một kiếm ch.ém không ch.ết thì hai kiếm, hai kiếm không ch.ết thì ba kiếm. Ta cũng không tin ta ch.ém không ch.ết được tên Tác Mông ch.ết tiệt này!
Ta kêu to: “Chúng Thần đâu?”
Theo tiếng kêu của ta, các vị Thần mới lần lượt bay tới vương cung và trả lời: “Có Thần!”
“Xin chúng Thần ban cho ta thần lực, cùng ch.ém đầu Tác Mông!”
Ta vừa dứt lời các thần lập tức thi pháp, đem thần mạch hòa cùng một thể với ta, một cỗ thần lực thuần hậu trong nháy mắt tràn đầy trong thân thể của ta.
Ta dùng thân thể chứa thần lực một lần nữa huy động cự kiếm chém tới Tác Mông, mang theo quyết tâm một kiếm ch.ém ch.ết, thề ch.ết cũng phải ch.ém đầu Tác Mông.
Lần này tuy rằng ta vẫn chưa ch.ém chết Tác Mông nhưng thế cục lại có thay đổi mới.
Sau khi cự kiếm vung xuống, ta đột nhiên bị Thiên Đạo đưa vào một không gian vô tận.
Sau đó, một người tự nhận mình là Hệ thống Tiểu thuyết đã tìm ta.