【 1. 】

Nhân gian hạn hán đã hai năm, đồng ruộng không thu hoạch được gì khiến bách tính đói khổ khắp nơi.

Rơi vào đường cùng, ta lập tế đàn dùng m.áu Hoàng đế nhân tộc để triệu hoán Vũ Thần, thỉnh cầu ban mưa xuống.

Sau khi m.áu của ta lấp đầy văn tế và đồ án trên tế đàn kia thì đột nhiên trên trời ầm ầm một tiếng, một tia sáng lấp lánh ánh vàng chiếu xuống trên đầu mọi người làm người ta không dám nhìn thẳng.

Sau đó một giọng nói kỳ ảo như gần như xa vang lên: "Là ai đang triệu hoán bản Vũ Thần?"

Nghe xong lời này ta vui mừng ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy một vị nam tử tao nhã phi phàm, cầm thần khí đứng trên đám mây.

Ta dẫn bách tính quỳ xuống nghênh đón: "Cung nghênh Vũ Thần, ta là Hoàng đế Đông Đại của Nhân tộc, khẩn cầu Vũ Thần ban mưa xuống cứu bách tính Nhân tộc ta."

Vũ Thần không nói nhiều mà chỉ vung ống tay áo lên, trên trời đột nhiên có tiếng sấm oanh động, trong nháy mắt nhân gian có mưa to tầm tã thấm đẫm trên mỗi một tấc đất đói khát.

Bách tính đông nghịt ai nấy cũng đều mừng rỡ như điên, "Trời mưa rồi."

"Cuối cùng trời cũng mưa rồi."

Ta đang định bái tạ Vũ Thần thì lại có một tia sáng từ trên trời giáng xuống, một vị tiên nữ đột nhiên xuất hiện.

Vẻ mặt nàng ta giận dữ nói: "Tùng Khâu, chàng không hề yêu ta. Ta đã tức giận rồi mà chàng vẫn không đến dỗ ta, chỉ biết ban mưa! Vậy sau này chàng ở cùng những người này luôn đi, đừng tới tìm ta nữa!"

Nói xong nàng ta liền tức giận bỏ đi.

Tùng Khâu vội vã ngừng thi pháp, giữ chặt vị tiên nữ kia: "Cơ Thanh, nàng hãy nghe ta giải thích, ta và Tòng Dung tiên tử thật sự không có gì cả, nàng hiểu lầm bọn ta rồi."

"Hừ! Bây giờ mới giải thích cũng đã muộn rồi. Từ nay về sau ta và chàng ân đoạn nghĩa tuyệt đi!"

Vị tiên nữ kia hất tay hắn ra cưỡi mây bỏ đi, không thèm để ý tới hắn.

Tùng Khâu cuống quít định đuổi theo nhưng bị ta dùng tế văn giữ lại: "Vũ Thần đại nhân, ngài vẫn chưa ban mưa xong mà."

Nhưng Tùng Khâu lại giơ tay đánh nát tế văn của ta, kiêu ngạo nói: "Chỉ là những con người nhỏ bé sao có thể so sánh với người trong lòng của Bổn Thần, đợi Bổn Thần cầu xin Cơ Thanh tha thứ xong lại xuống quản chuyện nhân gian các ngươi."

Và thế là ta và bách tính nhân gian bị chính vị Thần mà bọn ta tín ngưỡng và cúng bái vứt bỏ.

Sau khi dân chúng phục hồi lại tinh thần, ai nấy cũng đều lớn tiếng kêu khóc, bộ dáng như điên.

Họ không chỉ khóc cho chính mình mà còn khóc cho những người thân đã ch.ết vì hạn hán, cũng khóc vì tín ngưỡng không một ngày nào ngừng bái lạy Thần của bọn ta, nhưng cuối cùng lại bị Thần vứt bỏ.

Nhìn thấy con dân của ta bi thương như thế trong lòng ta cũng ngập tràn phẫn nộ!

Những người Thần tộc này hưởng thụ hương khói của nhân gian, dựa vào tín ngưỡng của Nhân tộc để tăng cường thần lực của bản thân mới có thể cưỡi mây đạp gió, hưởng thụ con đường tu tiên trường sinh bất lão.

Nhưng sau khi bọn họ cường đại rồi lại vứt bỏ những con người nhỏ bé như bọn ta, không hề che chở bọn ta chút nào.

Nếu đã như vậy bọn ta cũng không cần đến Thần nữa!

【 2. 】

Sau khi hồi cung, ta hạ chỉ phá hủy hết tất cả miếu thờ ở nhân gian, bẻ đi tất cả nhan đèn hương khói, cưỡng chế tất cả dân chúng đều không được tin Thần và bái lạy Thần nữa.

Nếu có người vi phạm sẽ tru di cửu tộc.

Mà những dân chúng đã bị Thần làm tổn thương kia căn bản không cần cực hình uy hiếp thì họ cũng tràn ngập oán giận đập phá tất cả tượng Thần, từ nay về sau không muốn tin vào Thần nữa.

Từ xưa đến nay Thần tộc luôn phải dựa vào lực tín ngưỡng của nhân gian để duy trì thuật trường sinh, tăng cường tu vi.

Một khi tín ngưỡng tiêu tan thì đồng nghĩa với việc thần lực cũng bị sụp đổ.

Khi tất cả Thần tộc không ai nhận được công đức từ nhân gian, để xem cuối cùng bọn họ còn có thể cao cao tại thượng như thế nào!

Ngày đầu tiên Nhân tộc không còn tin vào Thần, Thần tộc vẫn chưa phát hiện.

Tháng đầu tiên Nhân tộc không còn tin vào Thần đối với Thần tộc cũng chỉ như gãi không đúng chỗ ngứa, không ảnh hưởng gì nhiều.

Nhưng vào năm đầu tiên Nhân tộc không còn tin vào Thần, tín ngưỡng chi lực nhanh chóng hao hụt, thần lực cuối cùng cũng sụp đổ một góc núi băng.

Các thần tiên trên trời cuối cùng cũng không thể ngồi yên được nữa, họ phái sứ giả hạ phàm hòa đàm* với ta.

*đàm phán hòa bình.

Họ trói Vũ Thần đến thỉnh tội, cũng cam đoan từ nay về sau tất cả Thần tộc đều tận chức bảo vệ nhân gian, không còn tự ý rời bỏ vị trí mà mình đảm nhiệm.

Nhưng đối với thành ý qua loa này của bọn họ, ta lại khịt mũi coi thường.

Sứ giả nói: "Từ khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, hai tộc Nhân - Thần đã có mối quan hệ mật thiết. Hiện giờ vì lỗi của một mình Vũ Thần mà Bệ hạ lại sai người phá hủy tất cả miếu thờ tượng thần, cưỡng chế bá tánh nhân gian không được tin vào thần nữa, làm như vậy phải chăng có chút quá tiêu cực? Bệ hạ nên nhớ rằng nếu Thần tộc thật sự tiêu vong, Nhân tộc sẽ phải đối mặt như thế nào với yêu ma như hổ rình mồi?"

"Việc đó càng không cần Thượng Thần quan tâm."

Sứ giả lại hỏi: "Sao Bệ hạ cứ phải khư khư cố chấp như vậy, chỉ vì một chuyện nhỏ mà đối kháng với Thần tộc?"

Chỉ là chuyện nhỏ?

Nghe vậy ta hoàn toàn nổi giận.

Đôi mắt đỏ ngầu của ta nhìn chằm chằm sứ giả:
"Lâm Bình năm thứ ba, một trận động đất bất ngờ xảy ra trên khu vực cai quản của Địa Tiên khiến dân chúng Tây Bắc thương vong vô số."

"Lâm Bình năm thứ chín, Đình Đức gặp thiên tai bão tuyết ròng rã suốt bốn tháng khiến dân chúng khổ không thể tả, tổ phụ ta lấy mạng tế trời thỉnh cầu Tuyết Nữ hiển linh, cứu dân chúng Đình Đức thoát khỏi một cảnh ngộ khốn khổ nhưng Thần tộc lại không một ai trả lời.

"Thanh An năm thứ ba, Ma Hoàng quấy nhiễu nhân gian, tàn sát bách tính. Phụ hoàng ta tự mình lên Tiên Sơn, leo hết chín ngàn bậc thang để thỉnh cầu chiến thần thu phục yêu tà nhưng vẫn không ai để ý tới. Cuối cùng vẫn do Phụ hoàng ta nhảy vào lửa để tế kiếm, mới đúc thành thần khí diệt trừ yêu ma!"

"Từng chuyện từng việc đó đối với dân chúng nhân gian bọn ta mà nói đều là chuyện sinh tử đại sự, như thế nào đến miệng ngươi lại trở thành việc nhỏ?"

Ta nói ra từng chữ từng chữ, sứ giả kia mặt đỏ tới tận mang tai.

"Ngày nay ta kế vị, vốn dĩ nên mưa thuận gió hòa thế nhưng lại chậm chạp không mưa, ta dùng m.áu làm tế lễ cầu Vũ Thần ban mưa xuống nhưng lại bị hắn mang tình yêu ra làm lý do bỏ lại bộ tộc bách tính. Hành vi xem mạng người như cỏ rác như thế chẳng khác gì tội ác tày trời, Thần Giới không chỉ không trả lại công đạo cho Nhân tộc ta mà còn có ý đồ đổ thừa bọn ta làm lớn chuyện, thật sự cho rằng Nhân tộc ta dễ bắt nạt sao?"

Sứ giả bị ta nói đến mức câm lặng không nói nên lời, Tùng Khâu lại không phục: "Ngươi chỉ biết đến những thảm họa ở nhân gian của ngươi, nhưng ngươi có từng hiểu cho những Thần Tiên kia lúc ấy đang rơi vào tình cảnh nào không?"

"Lâm Bình năm thứ ba, Địa Tiên vì cứu người mình yêu nên đã lột tiên cốt của bản thân, cho nên lúc đó mới không thể ngăn cản động đất."

"Lâm Bình năm thứ chín, Tuyết Nữ bị tổn thương vì tình, nàng đoạn tuyệt với tình lang sau đó nhảy vào Cửu U Hoàng Tuyền để chữa lành vết thương lòng, nàng căn bản không hề hay biết chuyện bão tuyết."

"Còn Thanh An năm thứ ba, sở dĩ Ma Hoàng tấn công nhân gian là bởi vì Chiến Thần vì thiên hạ chúng sinh mà phong ấn ma nữ - con gái cưng của Ma Hoàng. Ma Hoàng muốn báo thù cho ma nữ nên mới đồ s.át hết người trong thiên hạ, mà Chiến Thần cũng vì tự tay phong ấn người mình yêu nên chán nản bế quan, thế nên lúc đó mới không thể tru s.át yêu tà."

"Lần này ta cũng vì dỗ dành người mình yêu cho nên mới chậm trễ trong việc ban mưa cho Nhân tộc các ngươi. Không sai, Nhân tộc các ngươi mất mạng nhưng Thần Tiên bọn ta cũng mất đi tình yêu mà! Tại sao ngươi không thông cảm cho bọn ta? Bọn ta không xứng đáng được yêu sao?"

Cái gì?

Nghe Tùng Khâu cưỡng từ đoạt lý ta tức đến mức bật cười.

Ta từng nghĩ tới rất nhiều nguyên nhân Thần tộc tự ý rời bỏ vị trí canh gác nhưng tuyệt đối không nghĩ tới loại lý do này.

Nhân tộc chúng ta sở dĩ cầu Thần bái Thần, tình nguyện dâng lực tín ngưỡng ra đơn giản là bởi vì hy vọng có thể được Thần tộc phù hộ, bảo vệ nhân gian ta bình an.

Nhưng những Thần tộc đáng giận này sau khi hưởng thụ hương khói của nhân gian lại không thực hiện đúng chức trách, khiến nhân gian khắp nơi hoang tàn.

Vậy mà còn ở chỗ này nói năng xằng bậy, quả nhiên đức không xứng với vị, thật trơ trẽn vô liêm sỉ!

Ta tức giận nói với sứ giả: "Bọn ta dâng tín ngưỡng cho Thần tộc là vì cầu mong được che chở, nhưng nếu ngay cả tận lực với chức vụ mà các ngươi cũng không làm được thì hai tộc Nhân - Thần cứ đoạn tuyệt như vậy đi. Ta ngược lại muốn xem nếu không có lực tín ngưỡng của nhân gian thì những Thần Tiên các ngươi còn có thể lấy cái gì để nói chuyện yêu đương!"

Đến nước này, hai tộc hòa đàm thất bại.

Nhân tộc và Thần tộc, chính thức tuyên chiến!

【 3. 】

Ngày đầu tiên sau khi tuyên chiến, Thần tộc bắt đầu mở ra chế độ trừng trị đối với Nhân tộc.

Tây Bắc gặp hạn hán, phía nam mưa to không ngừng, những vùng ven biển bị ngập lụt, ôn dịch tràn lan, nhân gian trong phút chốc lâm vào tình cảnh hỗn loạn.

Nhìn thấy tất cả những điều này lòng ta nóng như lửa đốt.

Nhưng bọn ta có thể thỏa hiệp nhận thua với Thần tộc không?

Đương nhiên là không thể.

Một khi bọn ta thỏa hiệp và một lần nữa bái Thần, như vậy thì nhân gian sẽ vĩnh viễn sống dưới cái bóng của Thần, đến một lúc nào đó cũng sẽ bị những Thần tộc cao cao tại thượng kia tùy ý vứt bỏ.

Đến khi xảy ra những trận thiên tai tiếp theo vẫn có thể xuất hiện những Thần Tiên như Tuyết Nữ, như Chiến Thần, như Vũ Thần,... tùy ý vứt bỏ Nhân tộc.

Cho nên lúc này ta muốn dẫn dắt toàn bộ Nhân tộc đối kháng cùng những Thần tộc đến cùng!

【 4. 】

Sau khi bọn ta hứng chịu đợt công kích đầu tiên của Thần tộc, dân chúng tuy rằng bị chèn ép, bị trêu đùa nhưng trong lòng bọn ta lại cảm thấy phấn khởi, sĩ khí của Nhân tộc càng thêm mạnh mẽ.

Thần tộc thấy thế đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Dù sao thì thần lực của bọn họ cũng đang ngày càng vơi đi, bọn họ kiên trì không được bao lâu vì thế bọn họ đã vô liêm sỉ lấy lý do Nhân tộc bọn ta phá bỏ minh ước Nhân - Thần, dẫn thiên binh thiên tướng tấn công nhân gian, ôm ý định xuống tay với dân chúng vô tội của nhân giới!

Mà trạm đầu tiên ở nhân gian mà bọn họ muốn tấn công chính là vương cung.

Vũ Thần toàn thân mặc giáp đứng trước ta, sai người áp giải ta lên thành lâu.

Trước mặt bách tính toàn thành, hắn khinh miệt nói: "Chỉ là loài người nhỏ bé, chẳng qua cũng chỉ là con kiến hôi mà cũng dám đọ sức với Thần tộc, thật sự không biết tự lượng sức mình. Ta khuyên các ngươi nên xây lại miếu thờ một lần nữa và bái lạy Thần tộc, thế thì Thần tộc còn có thể buông tha tánh mạng cho Nhân tộc nhỏ bé các ngươi. Nếu không ta lấy Hoàng đế Nhân tộc các ngươi ra tế trời, xem còn ai dám không phục!"

Nói xong Vũ Thần lập tức đưa tay bóp cổ ta, ép con dân của ta phải thỏa hiệp.

Dân chúng dưới thành tức giận cao giọng mắng to: "Thả Bệ hạ của bọn ta ra! Những Thần tộc đáng ghét!"

"Nếu không có dân chúng bọn ta thờ phụng thì nào tới phiên Thần tộc các ngươi uy phong như thế!"

"Dám hại Bệ hạ của chúng ta, ta đây liều mạng với bọn họ!"

"Đúng, liều mạng với bọn họ!"

Dân chúng phẫn nộ, nhao nhao phấn khởi phản kháng.

Nhưng loài người trói gà không chặt làm sao có thể chống lại những thiên binh thiên tướng được huấn luyện nghiêm chỉnh này?

Mắt thấy dân chúng sắp chết dưới thần binh, lúc này bên phía Đông đột nhiên phát ra một tiếng vang thật lớn!

Nhìn thấy kim quang thuần khiết chói mắt kia, lòng của ta cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

Một vị Thần mới vừa ra, thiên hạ sắp thái bình!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play