"A, đúng rồi. Hệ thống đâu?". Trần Mộc Mộc chợt nhớ đến nhân vật giúp mình xuyên đến đây.
"Hệ thống, hệ thống". Trần Mộc Mộc thầm niệm trong đầu.
Hệ thống vẫn không xuất hiện. Trần Mộc Mộc gọi khẽ:" Hệ thống, thống thống , mi đâu rồi ?".
"Aizz , chẳng lẽ hệ thống không đến đây cùng nàng? ". Cũng không sao, nàng cũng cảm ơn nó đã giúp nàng được sống lại. Tuy không có buff hệ thống nhưng nàng một người đến từ thế kỷ 21, mang tri thức của nhân loại tích lũy ngàn năm không phải cũng là buff lớn hay sao.
Nhưng điều đầu tiên khi xuyên đến cổ đại là làm gì nhỉ? Trần Mộc Mộc nhớ lại chi tiết của những tiểu thuyết xuyên không mình đã xem, xem nữ chính làm gì đầu tiên sau khi xuyên đến cổ đại.
" Kiếm tiền". Trong đầu nàng hiện lên hai chữ. Nhưng kiếm tiền bằng cách nào? Trần Mộc Mộc suy nghĩ bảy bảy bốn chín cách kiếm tiền ở hiện đại nhưng sự thật phủ phàng là nàng không thể sử dụng cách nào hết.
Vì sao a? Vì nàng không có tiền chứ sao. Muốn kiếm tiền thì cái cần có đầu tiên cũng phải là tiền nha. Trần Mộc Mộc cảm khái đúng là gánh nặng đường dài mà.
Nàng đưa tay lục lọi xung quanh người nguyên thân. Tay nàng chạm được hầu bao trong tay áo, mắt nàng bỗng sáng lên. Tiền a.
Lấy hầu bao ra, đổ tiền ra tay. Trần Mộc Mộc nhìn chằm chằm tay mình trong yên lặng, nàng thậm chí không nghe được tiếng tiền va chạm nhau luôn. Vì sao a ? Vì trên tay nàng chỉ có một đồng tiền, theo cách tính ở đây thì nó là một văn.
Trần Mộc Mộc suy nghĩ một văn có thể mua được gì nhỉ? Hình như là một quả trứng. Một quả trứng có thể kiếm được tiền không? Đương nhiên là không rồi. Aizzz Trần Mộc Mộc thở dài, đúng là nghèo mà.
"Ting, ting ". Trong đầu Trần Mộc Mộc bỗng vang lên âm thanh quen thuộc. Đó là âm thanh nàng nghe trước khi mất ý thức trên máy bay.
Hệ thống:" Ting, sử dụng một văn để kích hoạt hệ thống , có hay không?"
"Có "
"Ting , hệ thống đã được kích hoạt. Hoan nghênh kí chủ đến với hệ thống thử nghiệm Trung tâm thương mại không gian"
"Ting, đây là sản phẩm được tinh tế tạo ra nhằm phục vụ nhu cầu mua hàng 24/24 của công dân tinh tế "
"Ting, hệ thống được đưa đến mọi không gian, thời gian trong tinh hệ để tìm kí chủ thích hợp thử nghiệm sản phẩm ".
"Ting, kí chủ là người cuối cùng trong kết thúc quá trình thử nghiệm sản phẩm".
"Ting, hệ thống Trung tâm thương mại không gian rất hân hạnh được phục vụ kí chủ ".
Ting, ting
Trần Mộc Mộc tiêu hóa thông tin hệ thống cung cấp, trong đầu đầy hắc tuyến , thì ra nàng chỉ là chuột bạch thôi a.
"Hệ thống, ngươi có thể giúp gì được cho ta?" Trần Mộc Mộc hỏi.
Hệ thống:" Kí chủ có thể mua bất cứ thứ gì ở Trung tâm thương mại không gian. Trung tâm chỉ có những thứ kí chủ không nghĩ đến chứ không thể không có thứ kí chủ cần" .
"Nhưng trong quá trình đưa linh hồn kí chủ đến đây, hệ thống gặp sự cố thời gian tạm thời không kết nối với chủ tinh được cho nên kí chủ không thể mua những sản phẩm của tinh tế tạo ra".
"Ví dụ như?". Trần Mộc Mộc tò mò hỏi
" Kí chủ không thể mua chiến hạm, phi thuyền, vũ khí,... Cùng với những sản phẩm do tinh tế sản xuất ".
Trần Mộc Mộc thấy hệ thống đáp, trong lòng thầm mắng cmn. Nàng cũng không muốn đi du lịch mặt trăng hay đánh chiếm người ngoài hành tinh đâu. Cần chiến hạm với phi thuyền làm gì!!!.
" Nhưng do hệ thống bị lỗi nên kí chủ chỉ có thể mua sản phẩm của hai không gian là nơi kí chủ đang sống và không gian trái đất thôi". Hệ thống nói tiếp.
" Vậy cũng được rồi ". Nàng rất có tự tin với nền văn minh hiện đại. Nàng không có nhu cầu với chiến hạm, phi thuyền đâu a.
"Ta có thể mua bất cứ thứ gì ở hiện đại à?". Trần Mộc Mộc hỏi lại
Hệ thống:" Đúng vậy. Nhưng..."
Tâm Trần Mộc Mộc chùng xuống, những mệnh đề đi sau từ nhưng mười cái hết chín cái là không tốt rồi.
Hệ thống:" Nhưng với điều kiện là kí chủ phải có tiền " .
" Quả nhiên ". Trần Mộc Mộc nghĩ đúng là đủ thực tế, có tiền mới mua được. Đạo lí hiển nhiên ai cũng biết. Nhưng nàng không có tiền a. Số tiền duy nhất nàng có được đã dùng cho hệ thống rồi. Trần Mộc Mộc lệ rơi hai hàng hỏi.
" Nhưng ta không có tiền. Có cách nào kiếm tiền không?".
Hệ thống:" Có nha".
Hai mắt Trần Mộc Mộc sáng lên:" Cách gì?".
"Trung tâm thương mại không gian có bốn tầng với 80 gian hàng. Tầng một có 20 gian, trong đó có một gian thu mua. Kí chủ có thể đem đồ vật đến để bán nha " Hệ thống đắc ý đáp.
" Thật tốt quá". " Làm sao để ta xem được Trung tâm thương mại?" . Trần Mộc Mộc thắc mắc.
" A , suýt nữa thì quên mất. Hệ thống đã ngụy trang Trung tâm thương mại thành chiếc vòng trên tay kí chủ, kí chủ chỉ cần chạm lên chiếc vòng thì Trung tâm sẽ xuất hiện ". Hệ thống đáp
Trần Mộc Mộc nhìn tay phải mình xuất hiện một chiếc vòng bằng những hạt gỗ kết lại thành, loại vòng này khá phổ biến ở kiếp trước. Ở nơi này hiếm người mang nhưng chắc cũng không quá nổi bậc đâu. Nàng chạm tay vào vòng gỗ, trước mắt hiện lên khung hình như trên phim viễn tưởng nàng đã từng xem ở kiếp trước. Trong khung hình là một Trung tâm thương mại với những gian hàng san sát nhau. Mỗi gian hàng điều treo bảng tên như gian bán lương thực, bán bánh bao, bán điểm tâm, gian thu mua, có cả gian thư viện bán sách nữa,.. nhưng tất cả điều một màu đen. Nàng thắc mắc hỏi hệ thống.
" Tại sao các gian hàng đều màu đen ?".
Hệ thống:" Kí chủ cần có tiền để mở các gian hàng nha". " Khi kích hoạt xong thì các gian hàng mới có thể hoạt động buôn bán ".
Cmn, lại quay về vấn đề ban đầu. Nàng không có tiền nha. Trần Mộc Mộc yếu ớt lên tiếng:" Nhưng mà ta không có tiền".
" Ka ka không sao bổn hệ thống có cách nha". Hệ thống vui sướng nói.
Trần Mộc Mộc có cảm giác như nàng đang bị hệ thống hố. Nhưng biết làm sao bây giờ, nàng thật sự không có tiền. Chỉ còn cách liều một phen thôi.
"Cách gì?".
Hệ thống:" Hệ thống có thể cho kí chủ vay nha. Đây là tính năng hệ thống mới thêm vào nhưng đến lúc này mới được sử dụng á".
Nghe xong trong đầu Trần Mộc Mộc chỉ có một ý niệm thì ra cho vay nặng lãi nó không bị xã hội đào thải , thậm chí còn bảo tồn đến thời đại tinh tế. Mà cũng phải thôi ở đâu có người nghèo thì ở đó có chủ nợ, mà người nghèo thì cho dù tiến hoá ngàn vạn năm vẫn không thể nào bị đào thải.
"Tại sao vậy?". Trần Mộc Mộc tò mò
" Vì các kí chủ trước điều có tiền nha, họ không cần vay tiền để mở gian hàng. Kí chủ là người đầu tiên vay tiền á". Hệ thống đáp
Trần Mộc Mộc trong lòng cảm khái thì ra là vì nàng nghèo a.
“ Vay như thế nào?”
" Hệ thống cho kí chủ vay tiền để mở gian hàng kí chủ muốn. Kí chủ kiếm được tiền thì trả lại cho hệ thống 150%, trả một lần".
Trần Mộc Mộc trợn mắt lãi suất 50% , tức là nàng vay mười thì khi trả là mười lăm sao?. "Hệ thống ta hỏi ngươi...".
Hệ thống:" Thế nào?"
Trần Mộc Mộc :" Người tạo ra ngươi có phải xã hội đen không vậy ? Lãi suất 50% mà ngươi cũng có thể nói a"."Không được, 25%". Trần Mộc Mộc phát huy kĩ năng mà những người đi chợ điều có, trả giá .
Hệ thống:" Không thể 40% ".
Trần Mộc Mộc :" 20%"
Hệ thống:" 35% , không thể ít hơn".
Trần Mộc Mộc bình tĩnh đáp:" 15%".
Hệ thống tức giận đáp:" Ngươi quá đáng".
Trần Mộc Mộc tiếp tục nói:"1..."
Hệ thống hoảng hốt:" Được rồi 25% thì 25% " yếu ớt nói.
Trần Mộc Mộc cười nhẹ:" Như vậy có được hơn không!".
Trần Mộc Mộc sau khi cùng hệ thống thỏa thuận vay tiền với lãi suất 25% , Trần Mộc Mộc vay 100 văn tiền kích hoạt được gian hàng thu mua trong Trung tâm thương mại. Nàng chạm vào vòng tay, Trung tâm xuất hiện nàng vào gian hàng vừa mới kích hoạt. Trong gian hàng hiện lên rất nhiều thứ thu mua, Trần Mộc Mộc chú ý đến ô rau dại và nấm dại. Những thứ này ở đây có rất nhiều , trong kí ức của nguyên thân nàng ấy thường xuyên vào núi hái những thứ này.
Trần Mộc Mộc trong lòng nhẹ hẳn đi, cuối cùng cũng có cách kiếm được tiền. Nàng bước xuống giường, cuối người ôm lão tam đang ngủ say sưa lên giường rồi nằm xuống cạnh hắn. Từ lúc tỉnh đến giờ mới chỉ gần một canh giờ mà nàng cảm thấy như một ngày, mí mắt nàng nặng trĩu rồi chìm vào giấc ngủ. Ánh nắng hoàng hôn qua khe cửa chiếu lên hai mẫu tử ngủ say nằm trên giường. Xung quanh như phủ thêm một tầng ấm áp.
Chúc các bạn xem truyện vui vẻ!!