" Hic hic. Nương, nương người tỉnh lại đi, nương ".
Một cậu bé chừng mười tuổi quỳ cạnh một tấm ván có phủ một lớp rơm mỏng ra sức lấy tay lây người phụ nữ nằm trên ván tỉnh. Miệng cậu không ngừng kêu: " Nương, nương".
Xung quanh cậu còn có hai bé trai và một bé gái mắt cũng đang đỏ hoe, miệng phát ra những tiếng nấc liên tục nhìn người phụ nữ nằm trên giường. Phút chốc không gian chỉ còn lại tiếng gào khóc nức nở và những tiếng nấc ngắt quãng.
Trần Mộc Mộc bị một sức mạnh lây tỉnh. Mở mắt ra, đập vào mắt là hình ảnh một cậu bé mặt lắm lem, quần áo rách bươm, tay đang dùng sức lây nàng miệng thì gào khóc gọi nương.
" Đừng lây nữa". Trần Mộc Mộc khàn giọng nói. Cổ họng nàng thật đau như nuốt phải họng cát. Nàng gắng sức nói một câu hoàn chỉnh , đùa à nếu không nói không chừng tên nhóc này có thể lây cho nàng đi đầu thai lần nữa đấy. Cơ hội sẽ không có lần thứ hai đâu .
" Nước"
" Nương, nương người tỉnh rồi. Hức, hức nương người tỉnh rồi. Người làm con sợ khiếp. Con tưởng người bỏ con rồi. Hic, hic". Thấy Trần Mộc Mộc lên tiếng cậu bé kinh ngạc thốt lên, tay cũng không ngừng lây nàng, khóc càng to hơn lúc nãy.
" Đừng lây nữa, nước". Trần Mộc Mộc nói.
" Nương, người... nước ". Cậu bé hốt hoảng quay người lại hướng hai bé trai nói :" Nước, ngũ đệ nương muốn uống nước. Đệ mau lấy cho nương bát nước ".
"Đệ đi lấy ngay. Nương người đợi con ". Cậu bé chạy vọt ra cửa miệng hướng vào giường la lớn.
" Lục muội , muội chạy ra đồng gọi đại ca, nhị tỷ bảo nương tỉnh rồi".
" Được, tứ ca muội đi ngay". Nói rồi cô bé trong phòng cũng chạy vọt ra ngoài.
" Tam ca, huynh... À mà thôi huynh cứ ở đây nhìn nương đi. Đệ đi tìm nhị thẩm xin ít cháo cho nương". Nói rồi cậu bé cũng chạy ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại một bé trai và Trần Mộc Mộc .
Trần Mộc Mộc bây giờ mới có thời gian quan sát xung quanh. Nàng đang ở trong một căn phòng đơn sơ. Tại sao nàng biết là căn phòng? Vì nó trong còn nhỏ hơn căn phòng ở căn hộ của nàng. Còn đơn sơ là ngoài cái giường nàng đang nằm ra thì trong phòng chỉ có duy nhất một cái bàn và một cái ghế ba chân .
Trần Mộc Mộc trong lòng đầy hắc tuyến. Không phải chứ, nàng nhớ nàng đang trên đường bay về Bắc Kinh thì gặp phải tên khủng bố cài bom muốn đồng quy vu tận với mọi người. Trước khi mất ý thức nàng có nghe âm thanh máy móc tự xưng là hệ thống thử nghiệm gì đó. Nó còn đưa nàng đến một không gian khác để sống lại.
Đây là nguyên thân ư?? Trần Mộc Mộc nghĩ. Nàng cũng không ngạc nhiên tại sao có thể chết đi sống lại ở một nơi xạ lạ. Còn có hệ thống đến từ tương lai kia. Bởi kiếp trước, ngoài thời gian làm việc ra thì thời gian còn lại trong ngày của nàng điều dành cho tiểu thuyết. Nàng chỉ kinh ngạc tình tiết xuyên không trong tiểu thuyết lại diễn ra trên người nàng .
Trần Mộc Mộc đang miên man suy nghĩ thì đầu bỗng dưng đau dữ dội :" Ưm".
Cậu bé đang đứng ở góc giường nhìn nàng hốt hoảng chạy lại. Một tay nắm lấy tay nàng, tay còn lại quơ quơ trong không trung như đang ra dấu. Ánh mắt đỏ hồng như thỏ lo lắng nhìn nàng.
Trần Mộc Mộc nhìn cậu bé rồi ngất đi. Trong đầu nàng chỉ có một ý niệm thì ra cậu bé này bị câm.
Trần Mộc Mộc tỉnh dậy lần thứ hai. Nàng vẫn ở trong không gian khi nãy, vẫn nằm trên giường rơm. Nhưng trong phòng đã có thêm hai người một nam một nữ chừng mười sáu, mười bảy tuổi.
Thấy nàng tỉnh, đám trẻ vui mừng reo lên :" Nương, nương. Người tỉnh ?".
Trần Mộc Mộc nhìn sáu người trong phòng, ánh mắt lấp lánh nhìn nàng mà thở dài trong lòng. Sau khi tiêu hóa kí ức của nguyên thân, Trần Mộc Mộc không biết đã thở dài lần thứ bao nhiêu nữa.
Nàng, Trần Mộc Mộc . Một người phụ nữ gần đến tuổi trung niên, không lập gia đình, không con cái vậy mà sau khi gặp tai nạn được cơ hội sống lại trong thân thể một người phụ nữ tên Đại Mộc Mộc hai mươi chín tuổi nhỏ hơn nàng đến tận mười tuổi. Một người đã lập gia đình trên có cha mẹ chồng, dưới có một đám em chồng và đặc biệt là có đến sáu đứa con.
Haizz, Trần Mộc Mộc lại thở dài. Không những thế lão đại, lão nhị, lão tam không phải là con ruột của nàng mà là con của vợ trước đã mất của chồng. Nguyên thân là người vào cửa sau có ba đứa con là lão tứ, lão ngũ và lão lục.
Haizz , Trần Mộc Mộc thở dài lần thứ n. Điều đó không quan trọng, quan trọng là phu quân của nguyên thân đã mất hai tháng trước. Hắn tòng quân mười năm, mỗi năm về một lần. Tuy nhiên mấy năm gần đây hắn không về thường xuyên nhưng có gửi thư về. Sáng hôm nay lính canh ở huyện đến thông báo là phu quân của nguyên thân đã tử trận hai tháng trước, lính canh đến thông báo với gia đình và đưa di vật của tướng công cho nguyên chủ cùng với hai mươi lượng bạc trắng triều đình bồi thường cho gia đình tử binh.
Khi ấy nguyên thân đang ở ngoài đồng thu hoạch lúa, nghe lính canh báo phu quân đã chết sốc quá cộng với cơ thể suy nhược nên mới đi đời nhà ma. Vì thế Trần Mộc Mộc nàng mới có cơ hội sống lại lần hai.
Trần Mộc Mộc cảm khái trong lòng. Không ngờ nàng sống lại một đời không những được trẻ lại mười tuổi mà còn được bỏ qua gia đoạn lấy chồng, sinh con đi đến giai đoạn chồng chết, làm kế mẫu.
"Nương, người tỉnh rồi. Người có thấy chỗ nào không khoẻ không?". Nhị tỷ tiến lên hỏi
Chỗ nào cũng thấy không khỏe. Trần Mộc Mộc nghĩ.
" Nương, con có lấy nước cho người. Người mau uống đi". Lão ngũ bưng bát nước đưa cho nàng.
Trần Mộc Mộc đưa tay nhận lấy bát nước, uống một ngụm mới thấy cổ họng bớt đau hơn, bảo:" Cảm ơn con".
Lão tứ bưng một bát cháo nói:" Nương, con tìm nhị thẩm xin được một bát cháo, người ăn cho mau khoẻ".
Trần Mộc Mộc nhìn bát cháo trong tay lão tứ trong đầu đầy hắc tuyến. Cái này là cháo ư? Một bát nước có vài cọng rau gì không biết nổi lềnh bềnh, dưới đáy có vài hạt cơm nhưng chủ yếu vẫn là nước. Trong lòng cảm khái nhưng Trần Mộc Mộc vẫn đưa tay nhận lấy uống một ngụm sạch bát. Nàng không thấy đói nhưng cơ thể này thật sự quá đói. Nàng không muốn đi đời nhà ma lần thứ hai đâu.
" Nương, người đã no chưa? Con lấy cho người bát nữa nhé ?". Lão tứ hỏi nhưng trong lòng hắn nổi lên trên lo âu. Bát cháo này là nhị thẩm lén lấy cho hắn, nãi nãi nói nương không ra đồng nên không cho nương ăn buổi tối. Nhưng nương vì ngất chứ đâu phải lười biếng làm công việc đâu. Cùng lắm thì hắn nhường phần ăn của mình cho nương, nương đang không khoẻ hắn không muốn nhìn thấy nương ngất nũa đâu. Lão tứ âm thầm nghĩ.
" Không cần nữa, nương no rồi". Trần Mộc Mộc nói. Nhìn gương mặt nhăn nhó của lão tứ nàng khẳng định bát cháo này không dể lấy. Nàng cũng không thể đi làm khó đứa nhỏ được. Với lại cháo nước như thế này thì nàng uống nước cũng như nhau thôi. Aizz thật là nghèo, Trần Mộc Mộc cảm khái.
Lão đại lên tiếng:" Nương, người không sao rồi. Người nằm nghỉ ngơi đi. Con, nhị muội, ra đồng thu hoạch lúa tiếp đây". Nói rồi hắn quay lại nói với đám đệ đệ, muội muội :" tam đệ, tứ đệ, ngũ đệ, lục muội các ngươi ở lại đây chăm sóc nương đi ".
" Đại ca đệ ra đồng với huynh, phần việc của nương để đệ phụ". Lão tứ nhanh nhẹn đáp .
" Ừm ".
"Đại ca, đệ với lục muội cũng đi. Bọn đệ có thể hái rau dại." Lão ngũ nói, lục muội bên cạnh liên tục gật đầu.
"Được ".
"Ưm, ưm". Lão tam nãy giờ im lặng cũng quơ tay ra dấu:' Đệ cũng đi'. Lão đại nhìn lão tam :" Đệ.. thôi đệ ở lại chăm sóc nương đi ". Nếu để đệ ấy ra đồng sẽ bị bọn trẻ trong thôn khi dể. Bọn hắn không có thời gian để trông lão tam. Thôi cứ để đệ ấy ở lại với nương. Lão đại nghĩ.
' Được '. Lão tam quơ tay.
Sau khi phân chia công việc, tụi nhỏ hướng phía giường nói :" nương, nương,.. tụi con đi đây".
" Ừm ", " Lão đại , lão nhị tụi con nhớ trong chừng đệ muội". Trần Mộc Mộc đáp. Nàng dặn dò lão đại, lão nhị. Trong đám nhỏ chỉ có lão đại lão nhị nhìn trông chững chạc hơn. Nàng đành dặn dò hai người họ chăm sóc ba người kia. Biết làm sao bây giờ, nàng cũng chưa từng có con không biết phải chăm con như thế nào nhưng nàng đã tiếp nhận thân thể này rồi thì cũng nên thay nguyên thân thực hiện nghĩa vụ của mình. Aizz đúng là lòng mẹ bao la mà.
Đại Mộc Mộc cô cứ yên tâm, tôi sẽ thay cô chăm sóc cho bọn nhỏ cùng với gia đình của cô. Trần Mộc Mộc hứa hẹn. Trong lòng nàng bỗng nhẹ hẳn đi, như trút được tâm nguyện cuối cùng. Nàng biết Đại Mộc Mộc đã hoàn toàn ra đi khi nghe lời hứa của nàng bởi trong kí ức của Đại Mộc Mộc, tụi nhỏ và gia đình nương gia là nỗi lo của nàng ấy.
"Này, lão tam con...". Trần Mộc Mộc quay sang gọi lão tam. Câu nói ứa nghẹn ở cổ bởi nàng thấy lão tam đang nằm sát giường tựa đầu lên tay ngủ. Đứa bé nằm cong người lại đây là tư thế ngủ của người thiếu cảm giác an toàn. Mà cũng phải, trong trí nhớ đứa bé này đã mười tuổi nhưng thân thể trong còn nhỏ hơn lão tứ nữa. Lão tam không thể nói được chắc vì thế mà bị bắt nạt, bọn lão đại cũng không thể lúc nào cũng canh chừng hắn được chắc hắn cũng ăn không ít khổ a. Nàng phải quan tâm hắn nhiều hơn ,Trần Mộc Mộc nghĩ.
Bắt một người hiện đại như nàng xuyên đến cổ đại làm mẹ nuôi con, làm giàu nuôi gia đình còn phải đối phó với một nhà phu gia. Đúng là làm khó nàng mà. Aizz gánh nặng đường xa a. Trần Mộc Mộc cảm khái trong lòng.
Chúc các bạn xem truyện vui vẻ !!