Đại Mộc Mộc nghe hai vị lão nhân than thở với nhau liền gắp cá hấp cho Đại lão thái và Phương thẩm rồi cười nói:" Nương, Phương thẩm hai người suy nghĩ đến chuyện này làm gì cho mệt chứ. Khương bá từng nói với con, một nụ cười bằng mười than thuốc bổ đấy. Ông ấy bảo chúng ta cứ sống vui vẻ, thoải mái, vô ưu vô lo thì còn tốt hơn dùng thuốc bổ hằng ngày nữa đấy. Nên mọi người vui vẻ là tốt mà, vui vẻ có là không khí mà, cần chi phải lo chứ."
   " Con nhắc đến Khương đại phu thì ta mới nhớ, sao ông ấy không có ở đây vậy?" Đại lão gia nghe Đại Mộc Mộc nói xong bỗng hỏi một câu không liên quan.Ông nhớ Khương đại phu đã nhận Mộc Mộc nhà ông làm nghĩa nữ nên bữa tiệc họp mặt hôm nay ông ấy đáng lẽ phải có mặt ấy nhỉ? Sao không thấy bóng dáng đâu thế này?.
   Đại Mộc Mộc nghe Đại lão gia nhắc đến dưỡng phụ mới nhận của mình thì bất đắc dĩ đáp:" Con đã bảo Bách Hải sang mời Khương bá đến rồi nhưng ông ấy bảo không muốn đến. Ông ấy vừa sang trấn bên mua được ít dược liệu nên muốn nghiên cứu phương thuốc chữa trị cho Bách Thiên. Ông ấy còn bảo Bách Hải nhắn với con sau này cứ đem cơm đến cho ông ấy là được rồi, khi nào ông ấy thành công thì sẽ tự xuất hiện, không cần phải tìm."
   " Thật vất vả cho Khương huynh mà." Đại lão gia nghe thế thì thở dài một cái. Ông từ Mộc Mộc biết được Khương đại phu có thể sẽ chữa cho Bách Thiên nói được liền rất vui sướng. Tuy ba hài tử Bách Sơn Bách Phong Bách Thiên không phải ngoại tôn thân sinh của ông nhưng sự hiếu thảo kinh trọng của chúng đối với Mộc Mộc và Đại gia đã làm ông không thể không xem chúng là thân sinh được. 
   Ông thật sự rất yêu thích ba hài tử ngoan ngoãn hiểu chuyện kia, nhất là tiểu tam tử Bách Thiên. Ông luôn có cảm giác hắn chính là người tài giỏi nhất trong mấy hài tử của Mộc Mộc, chính vì thế mà ông luôn cảm thấy tiếc hận vì hắn không thể nói được. Đến khi được Mộc Mộc cho biết Khương đại phu có thể chữa trị cho lão tam thì ông rất vui sướng. Ông còn khấn tổ tiên Đại gia phù hộ cho đứa bé kia sẽ mau chóng nói được nữa.
   Nhưng ông lại không ngờ lại khó khăn đến thế, từ lúc Khương đại phu chuẩn mạch cho Bách Thiên đến bây giờ đã qua hơn mười ngày nhưng ông ấy vẫn chưa có động tĩnh gì nữa thật khiến ông lo lắng không thôi mà. Không biết có phải khó chữa trị nên Khương đại phu mới chậm chạp việc chữa trị như thế không nữa. Nhưng thấy ông ấy vất vả như thế thì ông cũng không nỡ hối thúc mà chỉ có thể thầm cầu mong tổ tiên trên cao phù hộ cho con cháu của mình mà thôi. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play