Tôn thị vừa nghe mọi người cười thì đã hồi tưởng lại những gì mình vừa nói liền phát hiện mình đã nói lỡ lời. Đến khi Đại Thụ bảo nàng lặp lại thì Tôn thị liền lắp bắp không nói thành lời, trong đầu nhảy số số liên tục suy nghĩ cách lấp liếm cho qua. Nhưng Đại Thụ đã nhận ra liền trầm giọng nói:
   “ Tôn Tiểu Hoa, nàng có biết khi nàng muốn nói dối thì mắt sẽ đảo liên tục không? Nàng tưởng nàng qua mặt được ta à? Mau nói nhanh.”
   Tôn thị thấy tướng công mình tức giận liền nhắm mắt hét lớn:" Ta chỉ vô tình nói không có con lợn nào đẹp bằng chàng thôi mà". Rồi chạy nhanh đến sau lưng Đại Mộc Mộc trốn.
   Đến khi Đại Thụ nghe rõ lời Tôn thị và có phản nói thì nàng đã nhanh như thỏ chạy đến chỗ Đại Mộc Mộc ngồi trốn. Thấy thế Đại Thụ liền lớn tiếng gọi rồi hùng hổ đi đến bàn Đại Mộc Mộc đang ngồi.
   " Tôn Tiểu Hoa, nàng dám so sánh ta với lợn à? Ai cho nàng cái gan dám nói tướng công mình như thế? Nàng mau ra đây nhanh, nàng đã dám nói như thế mà còn biết sợ đến trốn à? Ra đây mau." Nếu như bình thường hắn cũng sẽ không tức giận đến thế này vì tính tình của nương tử mình hắn hiểu rõ nhưng hôm nay ở trước mặt nhiều người như thế mà nàng ấy lại làm hắn mất hết mặt mũi thì không thể tha thứ được mà. Phải làm cho nàng ấy sợ để sau này muốn nói gì cũng phải uốn lưỡi trước bảy lần mới được. Nếu không người mất mặt không chỉ có hắn, mà ngay cả Đại gia và Tiểu gia của nhị tỷ cũng không thoát khỏi a.
   " Tướng tướng công, ta ta không cố ý nói chàng như thế đâu. Là ta chưa kịp suy nghĩ nên lỡ lời nói ra thôi. Chàng đừng mắng ta mà. Hu hu." Tôn thị bị Đại Thụ quát làm cho giật mình, liền ở sau lưng Đại Mộc Mộc thút thít lên tiếng giải thích.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play