" Cha, lí chính. Hạn hán nghiêm trọng đến thế sao? Có thể gây chết người thật à?".
Mấy hán tử đều là những người chưa từng trải qua hạn hán nên khi nghe lí chính nói thì cũng không có phản ứng gì. Đến khi bọn họ thấy thái độ sợ hãi của Đại lão gia cùng Đại lão thái cũng như câu nói của lí chính thì mới ý thức được sự nghiêm trọng của việc hạn hán đến. Đại Thụ thường ngày tác phong không nghiêm túc cũng hiếm khi trở nên trầm trọng hỏi.
" Đúng thế. Không nước, không thức ăn, nắng nóng làm lương thực ,cây cỏ cùng những thứ có thể cho vào bụng đều chết hết. Còn lương thực nếu có thì sao đắt đến mức không thể nào mua được. Ngoài ra mọi người sẽ tranh giành thức ăn với nhau, thậm chí còn tàn ác đến mức ăn thịt đồng loại. Quan binh thì thờ ơ xem như không có việc gì để mọi người tự sinh tự diệt. Và cuối cùng chỉ có một kết quả là chết hết thôi." Đại lão gia vừa hồi tưởng lại kí ức xa xăm của mình vừa nói. Càng nói càng chi tiết như ông mới vừa trải qua ngày hôm trước vậy khiến ông cũng nghi ngờ chính bản thân mình.
Tại sao có những chuyện mới xây ra từ hôm qua mà hôm nay ông đã quên mất rồi, còn có những chuyện đã xảy ra từ mấy chục năm về trước rồi mà bây giờ ông lại nhớ như in từng chi tiết thế nhỉ? Phải chăng kí ức kinh hoàng năm đó không mất đi mà nó chỉ tạm thời được khóa kĩ lại, đến hôm nay vô tình có chìa khóa mở ra thì nó lại hiện lên mới như chưa từng bị thời gian bào mòn chăng?
" Vậy phải làm sao đây? Nếu hạn hán đến thì chúng ta phải làm sao đây?" Đại Lâm nghe cha mình nói thì không thể giữ bình tĩnh được như mọi người nữa mà tự mình lẩm bẩm trong hoảng sợ.
Đại lão gia nghe thế cũng không đáp lại hắn mà thẫn thờ lặp lại:" Đúng rồi, mọi người phải làm sao đây?".
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT