Trấn Bạch Hà là trấn duy nhất ở huyện Sóc Vọng. Đi từ Tiểu gia thôn đến trấn gần 20 dặm* mất khoảng một canh giờ đi bộ. 

     * 1dặm ~ 0,5km

     Mẫu tử Đại Mộc Mộc dắt tay nhau đi trên con đường lớn duy nhất dẫn đến trấn. Đại Mộc Mộc dắt tay lão tam, lão đại nhị ni thì trông lão ngũ cùng lục ni còn lão tứ đã chạy xa đằng trước. Đường không ghồ ghề nhưng cũng chẳng dễ đi mấy, Đại Mộc Mộc vừa đi vừa than thở nếu như thế này đi đến trấn thì chân của nàng chắc gãy mất a.

     "Các con có mệt không?" Đại Mộc Mộc quay sang hỏi.

     " Nương, nương, con không mệt ". Tụi nhỏ đồng thanh đáp, trên gương mặt chỉ có háo hức không có xíu mệt mỏi. Được rồi, ở đây chỉ có nàng là tuổi già thôi.

     Xung quanh cũng có mấy thôn dân lên trấn. Trên lưng họ đeo gùi đầy ấp thổ sản, chắc đem lên trấn để bán. Đại Mộc Mộc cũng có đeo gùi nhưng gùi của nàng chỉ có một ống nước rất nhẹ. Nhưng nàng thấy những người đeo gùi nặng kia đi còn nhanh hơn nàng a.

     " Nương, nương người đi nhanh a. Sắp đến bến sông rồi". Lão tứ nhanh nhẹn như một con khỉ chạy lại nói.

     Mắt Đại Mộc Mộc sáng lên. A đến bến sông rồi. Chỉ cần qua sông thì sẽ có xe để ngồi rồi.

     " Đi, lão đại, nhị ni chúng ta đi mau". Nói rồi nắm tay lão tam bước nhanh đi theo sau là lão đại bế lục ni cùng nhị ni dắt tay lão ngũ.

     Khi tất cả đã đến bến sông thì thuyền nhỏ cũng sắp rời đi:" Đại Mộc Mộc vội la lên:" Đại thúc, còn chúng ta a".

     Đại thúc lái đò nghe thấy liền cho thuyền quay vào bờ, trên thuyền đã có hai ba phụ nhân, cả gia đình Đại Mộc Mộc lên thuyền bỗng trở nên chật chội. Đại thúc lại chèo thuyền rời đi, Đại Mộc Mộc nghe ông ta trò chuyện cùng mấy phụ nhân thì loáng thoáng nghe được ông nói:" Aizz, mực nước năm nay thật lạ, mùa này năm trước nước sông rất đầy, lại không chảy siết như này đâu".

     Đại Mộc Mộc nhìn ra xa, đây là một nhánh sông Giang Tử, chỉ tầm ba trượng* . Huyện Sóc Vọng được coi là nơi có nhiều sông nhất Sóc châu.Tất cả các thôn ở huyện Sóc Vọng đều phải qua sông mới đến được trấn. Đại Mộc Mộc nhìn nước sông chỉ được hơn phân nửa, cách bờ khoảng 2m nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.

     *1 Trượng~4m( không chính xác)

     Nước sông cạn, chỉ chưa đến một tách trà*  thuyền đã đến bờ bên kia. Đại Mộc Mộc trả cho đại thúc lái đò 14 văn rồi lên bờ. 

     * một tách trà ~10-15p ( không chính xác)

     Vẫn chưa đến được trấn, còn một đoạn đường nữa. Thấy mọi người lên, một xa phu gần đó lại hỏi:" Các vị có đi xe không, rất rẻ".

     Một phụ nhân do dự hỏi:" Bao nhiêu tiền?".

     " 2 văn một người a. Các vị đi nhiều ta sẽ giảm" xa phu đáp. Các phụ nhân nghe vậy liền lắc lắc đầu rời đi. Cũng phải thôi, quần áo trên người họ cũng chẳng có mấy chỗ lành, đem thổ sản lên trấn bán chỉ được ít tiền sao lại dám bỏ ra 2 văn tiền ngồi xe được. Chỉ bất đắc dĩ như qua sông họ mới bấm bụng bỏ ra thôi, còn lại đều tự mình đi.

     Đại Mộc Mộc, nông phụ nghèo quần áo chẳng lành quyết định đi xe. Nàng thật sự đi không nổi nữa, với lại lão tam mới khỏe không thể đi bộ được lâu. Kiếm tiền là để tiêu sài mà, sài hết tiền mới có động lực kiếm tiền a.

     " Ta đi bảy người" Đại Mộc Mộc nói với xa phu. 

     " A..được, được mời tẩu tử lên". Xa phu phu mừng rỡ vội mời Đại Mộc Mộc lên xe.

     Xe là xe bò ,thùng xe không lớn lắm, gia đình Đại Mộc Mộc lên đã chiếm hai phần ba không gian, phía trên có mái che. Trên xe chỉ có Đại Mộc Mộc cùng mấy đứa nhỏ, không có người khác. Khi mọi người đã ngồi ngay ngắn, xa phu 'giá ' một tiếng thúc bò đi. Đường không mấy bằng phẳng nên xe cứ lắc lư một đường đến trấn.

    Trấn Bạch Hà, huyện Sóc Vọng

    Xe bò dừng ở ngoại ô trấn, Đại Mộc Mộc cùng đám lão đại xuống xe. Trả tiền cho xa phu rồi vào trấn.

    Trấn Bạch Hà là trấn duy nhất trong phạm vi trăm dặm huyện Sóc Vọng. Là trấn duy nhất nên khá phồn hoa, có đủ mọi loại hình buôn bán. Kẻ mua người bán qua lại rất náo nhiệt.

    Đại Mộc Mộc dắt tay lão tam , vừa đi vừa căn dặn lão đại nhị ni :" Ở đây đông người qua lại, hai con nhớ canh tiểu ngũ với tiểu lục cẩn thận". Rồi giơ tay còn lại nắm lấy cổ áo lão tứ đang định chạy đi :" Lão tứ con phải đi theo đại ca nhị tỷ không được chạy loạn ".

    " Vâng, nương ". Lão đại, nhị ni cùng lão tứ đồng thanh đáp.

    " Nương, người yên tâm con với lục muội sẽ theo sát đại ca nhị tỷ a". Lão ngũ lên tiếng. 

    "Ân, ngoan". Đại Mộc Mộc gật đầu khen ngợi. Chắc đây là lần đầu đám nhỏ đi đến nơi đông người như thế nên có hơi sợ.

    Đại Mộc Mộc vừa đi vừa quan sát, con đường nàng đang đi khá sầm uất, mọi người buôn bán hai bên đường, các cửa hàng san sát nhau. Phía bên đường có rất nhiều sạp hàng buôn bán nhỏ rất náo nhiệt.

      Đại Mộc Mộc dẫn tụi nhỏ đến một quán mì gần đó. Từ sáng đến giờ nàng và tụi nhỏ vẫn chưa ăn gì. bây giờ mới giờ thìn cách thời gian gặp huyện lệnh một canh giờ. Nàng vẫn nên ăn gì cái đã.

      Thấy nàng bước vào, một phụ nhân vội ra đón:" Các vị mời ngồi".

      Đại Mộc Mộc cùng tụi nhỏ ngồi xuống, phụ nhân hỏi tiếp:" Các vị muốn dùng mì loại nào?".

      Đại Mộc Mộc nghi hoặc hỏi:" Ở đây có bán loại nào?"

      " Có hai loại. Mì làm từ hắc tinh 5 văn tiền một bát , mì làm từ bột gạo 10 văn tiền một bát" phụ nhân đáp.

      " Ân , cho ta bảy bát mì bột gạo". Nghe Đại Mộc Mộc nói phụ nhân vui vẻ la lên:" Bảy bát mì bột gạo". Nàng thấy Đại Mộc Mộc quần áo chấp vá, lại dẫn theo sáu đứa nhỏ cứ tưởng rằng họ sẽ ăn mì hắc tinh. Nàng cũng không ngờ phụ nhân này một hơi kêu liền bảy bát mì bột gạo. Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được a.

      Mì được đưa đến, bát mì bột gạo trắng tinh, bên trên có vài cọng rau , hai lát thịt rất mỏng. Đại Mộc Mộc kêu tụi nhỏ ăn rồi cũng cầm đũa lên ăn. Hương vị tạm được, cũng không thể xem là quá xuất sắc. Đắt như thế này chắc là do làm từ bột gạo và ó thêm  mấy miếng thịt thôi.

      Đại Mộc Mộc ăn xong, nhìn tụi nhỏ ăn từ tốn, gắp từng đũa ăn, ngay cả lão tứ thường ngày nghịch ngợm cũng ăn rất quy cũ. Mặc dù đây là lần đầu họ ăn mì có thịt nhưng lại không ăn ào ạt như nhi tử nhà tam phòng. Nghĩ tới nhi tử nhà tam phòng ăn, Đại Mộc Mộc cảm thán di truyền học vẫn là một bộ môn có nhiều điều không giải thích được, mặc dù đã chứng minh tính cách có thể di truyền qua thế hệ sau nhưng tướng ăn của cả nhà tam phòng giống như khuôn đúc ra như thế thì đúng là điều hiếm gặp của di truyền học mà.

      Sau khi bọn nhỏ ăn xong, Đại Mộc Mộc trả tiền rồi rời đi.

    Nàng dắt tụi nhỏ đi dạo trên đường.Hai bên đường bán rất nhiều thứ trẻ con yêu thích, nhưng tụi nhỏ chỉ nhìn với ánh mắt kinh ngạc nhưng không một người nào đòi nàng mua cho hết. Đúng là hiểu chuyện đến mức đau lòng mà. 

    Đại Mộc Mộc thấy một người bán kẹo hồ lô ở xa bèn dẫn tụi nhỏ đến. Thấy kẹo hồ lô, mắt ai cũng sáng lên. Đại Mộc Mộc cười nhẹ kẹo hồ lô đúng là món ăn trẻ con ai cũng không cưỡng lại được a.

    "Cho ta bảy xâu ". Đại Mộc Mộc nói với người bán kẹo.

    " Nương con đã lớn, con không ăn đâu. Nguời mua cho các đệ muội đi". Lão đại thấy nàng mua liền nói.

    Nhị ni cũng nói theo:" Đúng rồi nương, con cũng không cần ".

    Chúc các bạn xem truyện vui vẻ!!!

      

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play