Đại Mộc Mộc nghe vậy liền mềm lòng, lão đại nhị ni mới bao lớn cứ . Nhưng đã quên mất một điều là ở đây tuổi của lão đại, nhị ni đã có thể lập gia đình rồi. 

     " Tất cả các con đều có". Đại Mộc Mộc cương quyết nói. Nàng có tiền a, không thể để cho hài tử của mình chịu thiệt được.

     Lão đại, nhị ni nghe thế liền không nói nữa. Mỗi người cầm lấy một xâu kẹo với gương mặt phấn khởi. Lão tam nhìn thấy nương trả 18 văn tiền liền nghi hoặc trong lòng. Cả một đoạn đường đến trấn nương đã tiêu hơn 100 văn tiền rồi a. Tại sao nương lại có nhiều tiền thế??. Nếu Đại Mộc Mộc nghe thấy lão tam suy nghĩ gì thì sẽ rất kinh ngạc, không ngờ một đứa bé không biết chữ lại có thể tính được nhanh như thế a.

      Sau khi tính tiền xong, Đại Mộc Mộc dẫn tụi nhỏ đi đến huyện đường.

      Huyện đường Sóc Vọng nằm trên một con đường khá vắng người qua lại, ở đấy chỉ toàn là nhà của các phú hộ, viên ngoại, thương nhân nói chung là người giàu. Còn người nghèo ở có ở đây thì chỉ là những ăn mày mà thôi.

      Huyện đường nằm ở gần cuối con đường. Cổng lớn uy nghiêm, còn có hai sư tử đá hai bên. Bên phải đặt một cái trống đã phủ bụi, bốn nha dịch đang đứng canh trước cổng.

      Đại Mộc Mộc bảo tụi nhỏ ngồi xuống thềm đá phía trước, còn mình thì tiến đến cửa.

      " Người đến là ai? Ở đây người không có phận sự không thể vào ". Một nha sai nói.

      " Mong quan sai bẩm báo, ta là Đại Mộc Mộc" 

      "A Đại Mộc Mộc , Đại nương tử. Mời đi theo ta, huyện lệnh đang ở khách phòng chờ người". Lúc sáng Viên sư gia có bảo là trưa sẽ có khách của huyện lệnh đại nhân đến. Còn căn dặn hắn khi người đó đến thì không cần bẩm báo mà dẫn trực tiếp đến khách phòng. Nha dịch thấy Viên sư gia căn dặn cẩn thận như thế cứ tưởng là khách quý của huyện lệnh đại nhân, nhưng không ngờ đó chỉ là một nông phụ.

      Đại Mộc Mộc đi theo nha dịch đến khách phòng, huyện lệnh cùng sư gia đã có mặt ở đó.

      Đại Mộc Mộc hành lễ:" Tham kiến đại nhân, Viên sư gia".

      " Ngươi không cần đa lễ " Nguyên huyện lệnh nói với thái độ khiêm nhường không giống như thái độ giữa quan với dân thường .

      " Không biết đại nhân lệnh cho dân phụ đến đây có việc chi ". Đại Mộc Mộc hỏi nhưng trong lòng cũng đã có đáp án. Một nông phụ như nàng thì có gì làm cho huyện lệnh phải khiêm nhường như thế chỉ có thể là phương pháp sơ cứu người đuối nước kia.

      " Ta có việc muốn thỉnh cầu". 

      Đại Mộc Mộc đỡ lời:" Đại nhân người có yêu cầu gì cứ nói, ta biết gì sẽ trả lời đó. Một nông phụ như ta không đáng với hai chữ ' thỉnh cầu' đâu".

      Nguyên huyện lệnh nghe thế liền nói:" Ngươi có thể đưa phương pháp sơ cứu người đuối nước cho ta không? Ta sẽ phổ biến khắp Sóc Vọng, có nó thì rất nhiều người sẽ không phải mất mạng vì đuối nước".

      " Được a. Đại nhân quả là một vị quan phụ mẫu của dân ".

      " Không, ta chẳng làm gì. Phương pháp là của ngươi, ta chỉ phổ biến thôi " Nguyên huyện lệnh từ chối nhận công. Nếu phương pháp này được quan trên để ý thì hắn cũng sẽ không tranh công về mình .

      Sau đó Nguyên huyện lệnh bảo sư gia lấy giấy bút ra ghi lại. Đại Mộc Mộc nói và giải thích từng bước sơ cứu người đuối nước. Còn dặn kĩ trường hợp nào có thể dùng trường hợp nào không. Cuối cùng nàng nói:

      " Đại nhân, đây chỉ là phương pháp mang tính tương đối thôi, nếu người bị ngạt nước quá lâu và ngừng thở thì không thể cứu được đâu" Nàng cần phải nói rõ, nếu không sau này có người chết vì đuối nước thì nàng sẽ bị kêu lên đầu tiên a.

      "Được, ta đã hiểu".

      Đại Mộc Mộc rời khỏi huyện nha là nửa canh giờ sau.

      Đại Mộc Mộc cùng tụi nhỏ rời đi, nàng cần phải mua một ít đồ. Nàng đến một sạp thịt hỏi:" Ông chủ, thịt này bán thế nào?".

      “ Thịt mỡ 12 văn một cân, mỡ 11 văn một cân, thịt nạt 10 văn một cân, sườn non 8 văn một cân, xương ống 5 văn hai cân, còn nội tạng 10 văn một bộ”

      " Ông chủ lấy cho ta 2 cân thịt mỡ, một cân thịt nạt cùng 2 cân xương ống " Đại Mộc Mộc nghe thế liền mua.

      " Được, tổng cộng hết 40 văn " người bán thịt cân thịt đưa cho Đại Mộc Mộc rồi nói. 

      Đại Mộc Mộc trả tiền, rồi rời đi. Trên đường đi nàng còn mua thêm một ít điểm tâm cùng với vài khối đường rồi dẹp đường hồi phủ. Chuyến lên trấn hôm nay nàng tốn gần 400 văn tiền. Đúng là kiếm tiền thì lâu nhưng sài tiền thì rất mau a.

      Đại Mộc Mộc cùng tụi nhỏ vẫn là đi xe bò đến bến sông, qua sông rồi cả nhà cuốc bộ về nhà.

      Trên đường về nàng không đi hướng nhà Tiểu trạch mà đi đường vòng đến cuối thôn. 

      Nàng đến nhà của phu thê Tạ gia.Tạ tộc là một trong các tộc khác ở Tiểu gia thôn, nhân số không đông bằng các tộc khác.Tạ trạch có hai gian được xây bằng gạch sống mái tranh, gia Tạ gia đông nhân khẩu ,có phu thê Tạ lão gia, đại phòng phu thê Tạ gia cùng Tạ lão nhị, Tạ tam cô nương chưa có gia đình. Cả một gia đình sống trong căn nhà hai gian nhỏ như thế thì khá chật chội. 

      Đại Mộc Mộc đứng trước cổng Tạ gia kêu:" Nương tiểu Thắng có nhà không?".

      "Ai đó?" Tạ đại thị từ gian bếp đi ra hỏi. Thấy Đại Mộc Mộc nàng ta ngạc nhiên:" A.. tẩu tẩu, tẩu đến tìm ta có việc gì không?".

      Đại Mộc Mộc cười nói:" Ta đến để hậu tạ, cảm ơn phu thê đệ muội đã cứu lão tam nhà ta". Rồi đưa cho Tạ đại thị một miếng thịt cùng 200 văn tiền.

      " A, tẩu tẩu. Ta ta có làm gì đâu. Điều là người cùng thôn giúp nhau là việc thường tình thôi. Không cần hậu tạ" nương tiểu Thắng thấy thịt cùng tiền Đại Mộc Mộc đưa liền lắp bắp nói. Tuy nàng nhà nàng đã rất lâu rồi không ăn thịt, lần gần nhất hình như là vào Tết năm ngoái. Nhưng cũng không vì thế mà chiếm tiện nghi của người ta được.

      Đại Mộc Mộc dúi đồ vào tay Tạ thị cười. Người thành thật a, mà nàng thích nhất là kết giao với người thành thật.

      “ Nương tiểu Thắng cứ nhận cho ta vui, nếu không có hai người thì lão tam có lẽ.. chút lòng thành không đáng gì”

      " Vậy thì ta xin nhận thịt nhưng tiền này thì..". Tạ thị do dự hỏi.

      "Đây là tiền hậu tạ ta hứa khi mọi người làm chứng trước quan huyện" Đại Mộc Mộc nói.

      " Nương tiểu Thắng cứ nhận hết cho ta an lòng, ta còn có việc ta đi trước đây " không cho Tạ thị từ chối Đại Mộc Mộc vội vàng bước đi.

      " Tức phụ lão đại là ai đến thế?". Tạ lão gia cùng thê tử từ trong nhà bước ra hỏi.

      " Cha , nương là Tiểu Đại thị. Tẩu ấy đến hậu tạ ta đã cứu tiểu tam tử". Tạ thị nghe công công hỏi liền đáp.

      Tạ lão gia nghe thế cau mày:" Giúp người là chuyện thường tình, sao có chuyện nhận hậu tạ được. Tức phụ lão đại con là không đúng. Con mau đi trả lại".

     “Con con...”

     " Được rồi, được rồi. Nếu Tiểu Đại thị đã đưa thì chứng tỏ nàng ta thật lòng muốn cảm tạ, cứ nhận đi. Nàng ta a, không phải là người tầm thường đâu chúng ta phải kết giao hảo". Tạ lão thái giải vây cho tức phụ nhi nhà mình. Một miếng thịt với 200 văn. Đã lâu rồi gia đình nàng không được ăn thịt. Aizz nghèo cũng là cái tội a.

     Tạ lão gia hừ một tiếng:" Bà, lão bà nương này chẳng biết gì cả ". Ông biết Đại Mộc Mộc không phải người tầm thường cần phải kết giao tốt chính vì thế mới không thể nhận. Lão bà nương chỉ nghĩ đến lợi trước mắt.

      

      Chúc các bạn xem truyện vui vẻ!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play