Vậy ta lại hỏi tiểu thúc, thúc đọc sách muốn khảo công danh nếu sau này được làm quan mà người thân của thúc phạm phải tội, với đạo lí pháp bất vị thân, nghĩa bất dung tình* thì tiểu thúc sẽ xử lý như thế nào?"
**Pháp bất vị thân, nghĩa bất dung tình = Pháp luật không bênh tình thân, nghĩa lý không bao che tình cảm.
Pháp bất vị thân, nghĩa bất dung tình.Tiểu Gia Lễ lẩm bẩm câu nói đó rồi reo lên:" A thật hay. Nếu có đạo lí như thế thì ta cứ theo đó mà làm thôi". Sau đó nói tiếp:" Mà nếu ta được làm quan thì cũng sẽ không bao che cho thân nhân làm điều trái pháp luật Đại Việt đâu ".
Đại Mộc Mộc nghe câu trả lời của tiểu thúc bèn cười nói:" Thúc nếu được làm quan sẽ là một vị quan thanh liêm".
Tiểu Gia Lễ cười ngượng ngùng, nhưng mà...aizzz.
Đại Mộc Mộc hướng huyện lệnh nói:" Đại nhân, dân phụ đã hỏi xong đều thắc mắc. Kính xin đại nhân phân xử cho dân phụ". Nàng chính là muốn từ miệng của người đọc sách cho mọi người biết tội của Tiểu lão thái và Kim thị sẽ bị xử lý như thế nào.
Huyện lệnh chứng kiến màn hỏi đáp thầm khen ngợi, nông phụ này quả nhiên không đơn giản, 'Pháp bất vị thân, nghĩa bất dung tình ' đạo lí này không thể do một một nông phụ nói ra được a.
" Tiểu Gia Lễ bản quan hỏi ngươi có phải tam chất tử của ngươi đã đẩy ngươi xuống suối không?" Huyện lệnh quay lại vấn đề chính.
" A, sao có chuyện đấy được, tiểu sinh chỉ là vô tình trượt chân ngã xuống thôi. Cũng may là có người đã cứu tiểu sinh".Tiểu Gia Lễ kinh ngạc đáp. Hắn trượt thi viện nên đành quay về sớm hơn dự định, tâm trạng không được tốt nên mới đi dạo quanh bờ suối để giải khuây thôi. Ai ngờ hắn lại giẫm phải hòn đá trơn rồi ngã xuống nước, quanh năm hắn chỉ lo đọc sách nên không biết bơi. Cũng may là có người đã cứu hắn lên.
Nhị nhi tử nhà lí chính nói :" Đường đệ, tam chất tử nhà đệ đã cứu đệ đó".
" Thật a, vậy thì ta phải cảm tạ hắn hậu hĩnh mới được ". Tiểu Gia Lễ nghe thế liền đáp.
Một thôn dân ở đó liền mỉa mai:" Tiểu ngũ thúc không cần cảm ơn nga, nương ngươi đã cảm ơn bằng cách suýt lấy mạng tiểu tam tử rồi đấy".
" Sao, sao có chuyện như thế được, nương?" Tiểu Gia Lễ nghe vậy giật mình nói, hắn nhìn qua nương thấy nương đang cố né ánh mắt của mình. Tâm hắn chợt lạnh đi. Kết hợp những lời đại tẩu nói với câu hỏi của huyện lệnh đại nhân lúc đầu trong lòng hắn đã có đáp án. Hắn không ngờ nương hắn lại có thể hồ đồ tin những lời vô căn cứ mà suýt giết hại tôn tử của mình.
" Ta, ta .. ". Tiểu lão thái nói không nên lời.
" Sự tình đã rõ, như vậy thì ta.. ". Nguyên huyện lên lên tiếng.
“ Oa ,oa ”
Kim thị bỗng nhiên oà khóc, nàng ta ôm lấy chân Đại Mộc Mộc vừa nói vừa khóc :" Đại tẩu, ta không cố ý, thật sự không cố ý. Tẩu tha cho ta đi ta hứa sẽ không tái phạm nữa. Dù gì chúng ta là người một nhà mà, tẩu không thể táng tận lương tâm đến nỗi đưa bà bà cùng ta vào lao ngục được, như thế là bất hiếu ".
Đại Mộc Mộc nghe Kim thị nói thì quan sát mọi xung quanh. Quả nhiên là như thế, một số người ngoài cửa cũng có ý đồng tình với nàng ta, Tiểu lão thái thì cong cong khoé miệng như thể nàng sẽ không thể làm gì nàng ta vì nàng ta là mẹ chồng của nàng, nếu làm thì sẽ mang tội bất hiếu. Mọi người đều nhìn nàng với ánh mắt xem thường, xem thường nàng dâu bất hiếu dám đưa mẹ chồng vào lao ngục.
Đại Mộc Mộc tâm lạnh đi. Được lắm Kim thị. Dám bẫy nàng.
Đại Mộc Mộc tránh khỏi Kim thị nói với Nguyên huyện lệnh:" Trong muôn ngàn tội, tội bất hiếu là tội nặng nhất. Xưa nay thì bất hiếu với phụ mẫu chính là trời đất không dung tha được. Tuy bà bà không sinh tướng công ra nhưng có công nuôi dưỡng tướng công mà ta là thê tử không thể vì bà bà không yêu thương nhi tử của tướng công mà không bao dung, yêu thương bà bà làm như thế thì sao có quyền được hưởng công danh, hưởng phúc trạch dài lâu được ".
" Chính vì thế dân phụ cả gan xin rút lại đơn kiện. Kính xin đại nhân chấp thuận ".
Tiểu lão thái co giật khóe môi, tức phụ lão đại nói đạo lí như thế không phải muốn nhấn mạnh người mẹ 'kế' như nàng không yêu thương nhi tử của con vợ trước, còn nàng ta lại là người bao dung rộng lượng.
"Đại tẩu, cảm ơn tẩu" Tiểu Gia Lễ cuối người xuống cảm ơn.
Nguyên huyện lệnh thầm tán thưởng. Chỉ một câu đã quay ngược tình thế chỉ Tiểu lão thái là mẹ kế độc ác không thương yêu con cháu của vợ trước. Còn nàng ta chính là người có tấm lòng bồ tát bao la.
" Ân , ta đồng ý. Nhưng quốc có quốc pháp, ta cũng không thể làm trái pháp luật được nên bản quan phạt Kim thị 50 hèo, tiểu Kim thị 30 hèo. Xét thấy tiểu Kim thị có lòng hiếu thảo, toại nguyện cho nàng ta thêm 20 hèo của Kim thị. Trượng hình ngay lập tức, Tiểu lí chính ngươi giám sát ".
" Thảo dân tuân lệnh ".
" Còn Đại thị , bản quan lệnh cho ngươi ngày mai giờ Tỵ có mặt ở Huyện đường cho bản quan hỏi chuyện".
" Dân phụ tuân lệnh " Đại Mộc Mộc cung kính nói.
Khi huyện lệnh cùng sư gia rời đi, lí chính mới thi hành mệnh lệnh. Lí chính cho bốn nam nhân trong thôn đem cái ghế dài ra đặt giữa sân rồi lôi Tiểu lão thái, Kim thị ra hành hình. Phút chốc trong sân chỉ còn tiếng la hét rên rỉ. Kim thị bị phạt 30 hèo lại thêm 20 hèo vì chữ ' hiếu' nên đã ngất đi trước, còn Tiểu lão thái tuy không còn trẻ nhưng cũng là phụ nữ nhà nông sức khỏe tốt 30 hèo chỉ khiến nàng ta mất nửa cái mạng nhưng không ngất.
Sau khi đánh xong, Tiểu Gia Nhân cõng nương tử, phu thê tứ phòng dìu Tiểu lão thái đi sau Tiểu lão gia về nhà tìm đại phu.
Tiểu Gia Lễ thấy nương không sao thì tâm nhẹ nhõm hẳn đi. Hắn đi đến chỗ tiểu tam tử đang ngồi. Chấp tay cuối người nói:" Tiểu tam tử, cái cuối đầu tiên là tiểu thúc cảm tạ ngươi đã cứu ta. Cái cuối thứ hai là tiểu thúc thay nương xin lỗi ngươi. Mong ngươi bỏ qua, đừng oán hận trong lòng mà trở nên xa cách với thân gia".
Tiểu tam tử ra dấu:'Tiểu thúc, không có gì. Con không sao, thúc đừng nghĩ nhiều'. Rồi ngước lên lên Đại Mộc Mộc với ánh mắt cầu khen ngợi ' nương con đã cứu người '.
Đại Mộc Mộc xoa đầu tiểu tam tử, nhi tử nàng thật ngoan, thật hiểu chuyện. Một đứa trẻ mười tuổi dám nhảy xuống cứu người đuối nước lại còn bị hiểu lầm suýt nữa mất mạng nhưng lại vẫn lương thiện không mang hận.
Chỉ nhớ đến mình đã cứu người mà không nhớ đên người đã hại mình. Như thế cũng không tốt đâu a nàng cần phải nói cho hắn rõ nếu không trưởng thành nhất định sẽ ăn thiệt về mình.
" Đại tẩu, ta cũng thay mặt nương xin lỗi tẩu" Tiểu Gia Lễ lại hướng Đại Mộc Mộc xin lỗi. Rồi quay sang cáo từ lí chính rồi rời đi.
Đại Mộc Mộc nhìn Tiểu Gia Lễ rời đi cảm thán. Một người đọc sách hiếm hoi sinh ra trong một gia đình cực phẩm như Tiểu gia mà vẫn giữ được phẩm chất của một quân tử thì đúng là tổ tông Tiểu gia gánh còng lưng a. Tre xấu vẫn có thể mọc ra măng tốt mà.
Chúc các bạn xem truyện vui vẻ!!!