" Ta cảnh cáo ngươi mau cởi trói cho ta cùng A Mãnh ra ngay. Ta phải tìm lang trung đến xem bệnh cho nhi tử ta, nếu nhi tử ta mà có chuyện gì thì ta sẽ không để yên cho các người đâu ".Từ thị nhìn chăm chăm vào Đại Thụ một hồi rồi nghiến răng nói. Nàng nhìn nhi tử bị trói ở đằng xa, đau đến cả gương mặt đều tím tái liền nóng ruột nhìn Đại Thụ càng thêm hung ác.
   " Thả ta ra. Các người tự ý trói chúng ta là phạm pháp, ta phải báo quan, ta phải báo quan tống hết tất cả các người vào ngục. Nhất là tiện nha đầu Bách Liên kia, nàng ta dám làm A Mãnh ra nông nỗi này, ta sẽ khiến cho nàng ta mất hết danh tiết, không ai dám cưới, khiến nàng ta chỉ có thể đến thanh lâu để vạn người chơi mới có thể hả được cơn giận này. Thả ta ra, mau thả ta ra". Từ thị càng nói càng lớn tiếng khiến Đại Thụ ngồi nghe đến ong ong cả tai. Hắn lấy tay dụi dụi vào tai mình nghiên đầu mỉa mai:
   " Ngươi cứ la lên đi, la lớn lên. Để tất cả mọi người đều nghe rồi đến làm chứng cho chúng ta luôn. Ta thấy nhi tử của ngươi vẫn còn sống rất lâu a, không chết được đâu. Nhưng đổi lại là tức phụ Bách Hải kìa, các ngươi ra tay với nàng như thế nếu nàng thật sự xảy ra mệnh hệ gì thì người phải vào nhà lao chính là các ngươi đấy. Ta sống từng tuổi này rồi,chưa bao giờ thấy người nào ngu ngốc như các ngươi nha, ban ngày ban mặt thanh thiên bạch nhật mà dám làm chuyện táng tận lương tâm với hai cô nương yếu đuối như thế này. Thật đúng là thiên lí bất dung mà, các ngươi đáng phải bị trượng đến chết, bị treo đến chết, bị dìm lồng heo đến chết thì mới hết tội này. Ở đó mà la lối um xùm. Nào hét đi, hét lớn lên, hét cho tất cả mọi người đều đến luôn đi".
   " Ngươi ngươi ngươi đừng có mà hâm doạ chúng ta. Chúng ta không làm gì sai cả. Tức phụ Bách Hải bị như thế là do nàng ta tự chuốc lấy, không liên quan gì đến chúng ta cả. Còn nha đầu Bách Liên kia cùng A Mãnh đã có hôn ước với nhau rồi, A Mãnh đến thăm tức phụ tương lai của mình rồi trêu đùa nàng một chút thì cũng không có gì là sai, nếu có thì chỉ là danh tiếng không tốt chút thôi, không hề đến mức phải vào nhà lao như ngươi nói. Ngược lại, tiện nha đầu Bách Liên kia dám làm A Mãnh bị thương, hơn nữa các ngươi còn trói chúng ta lại không cho chúng ta đi tìm đại phu đến xem bệnh cho A Mãnh. Nếu A Mãnh của ta mà có mệnh hệ gì thì ta thì ta nhất định sẽ không tha cho các ngươi đâu ". Từ thị nghe Đại Thụ nhắc đến Đông Miên liền chột dạ. Nhưng rồi nàng ta đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đổi trắng thay đen, xáo trộn sự thật, đẩy hết tội lỗi của mình lên người khác. Rồi tỏ vẻ như chính mình là người bị hại ra sức hâm doạ Đại Thụ thả mình ra. 
   Thấy Đại Thụ vẫn không phản ứng lại mình, Từ thị nhìn Hà Mãnh đã đau đến sắp mất ý thức thì không còn mắng chửi nữa mà thay vào đó nhẹ giọng cầu xin:" Các người mau thả ta ra đi, A Mãnh sắp không chịu nổi nữa rồi, ta phía tìm đại phu đến chữa trị cho hắn. Thả ta ra đi, ta xin các người đấy".
   " Ta thấy hắn vẫn còn sống rất tốt a, không chết được đâu. Người làm chuyện thương thiên hại lý như hắn thì cho dù ta có là Diêm Vương lão gia cũng không dám nhận đâu. Hắn phải nhận hết hậu quả mà hắn đã gây ra thì mới có thể chết được". Đại Thụ nghe Từ thị nói liền nhìn Hà Mãnh bị trói ở góc cột có dấu hiệu sắp ngất liền đi đến đá vào chân hắn ta một cái. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play