Tôi tên là Trần Nguyễn Sửu Nhi, nếu như dùng những từ để miêu tả bản thân tôi ấy, thì là những từ ngữ như sau "bản thiết kế vĩ đại, tinh hoa hội tụ, phụ nữ rất iu".
Lúc biết mẹ có thai, cả nhà tôi sốt sắng tìm tên cho tôi, tìm mãi vẫn chưa chọn được cái tên như ý.
Khi tôi chào đời, bên ngoài có hai đứa trẻ ở ngoài xóm cãi nhau "mày mới là sửu nhi".
Mẹ tôi thấy "Sửu Nhi" nghe hay hay, thế là đặt tên cho tôi.
Nhà nghèo nên bố mẹ tôi chỉ học hết cấp Hai. Mẹ tôi làm ruộng, còn bố tôi đi làm thuê cho người ta.
Không dưới một lần, bố mẹ tôi thở dài tiếc nuối vì phải bỏ lỡ việc học. Cho nên toàn bộ tiếc nuối năm nào, bố mẹ tôi đều đặt cả lên người tôi. Bố mẹ đã tự nhủ với nhau cho dù nghèo rớt mùng tơi cũng phải để tôi học hết Đại học.
Từ hồi bé tôi đã được tiếp xúc với rất nhiều sách.
Vì thế, tôi mới biết cái tên bố mẹ tôi tâm tâm niệm niệm đặt cho tôi lại có nghĩa là "trẻ trâu".
Lúc đó, tôi đã huhu khóc như một con chó con.
Không phải là tôi chê cái tên của bố mẹ đặt cho tôi, khi ấy tôi chỉ nghĩ, nếu bố mẹ biết cái tên bố mẹ đặt cho tôi là "trẻ trâu", chắc bố mẹ tôi sẽ rất buồn.
***
Tôi có một cô bạn thân.
Cô ấy có cái má lúm đồng tiền rất xinh, lại còn rất thích cười. Tôi rất thích cô ấy.
Người khác biết tôi tên là Sửu Nhi thì khinh thường tôi, chỉ có cô ấy là khen tên tôi đến tận trời. Tôi vẫn còn nhớ rõ hôm ấy bầu trời trong xanh, xa xa có con bọ xít đang bay qua bay lại, cô ấy cười nhìn tôi, mắt long lanh miệng liếng thoắng.
Quên không nói, tôi là đại ca của xóm Đông. Đứa nào mà đem tên bố mẹ đặt cho tôi để chế giễu tôi, tôi nhất định sẽ cho đứa ấy biết mùi đời.
Đừng nghĩ tôi là đại ca của xóm thì chỉ biết đánh nhau và bắt nạt người khác, nếu bạn nghĩ vậy thì thật oan uổng tội nghiệp cho bao năm tôi chong đèn khổ luyện GDCD.
Thời đại 4.0, gặp việc gì cũng cần dùng IQ để giải quyết, xài nắm đấm chỉ có mấy đứa sửu nhi.
Hễ có đứa nào chế giễu tên tôi là ngay lập tức tôi gọi nó lại.
"Mày biết tao có gì không?"
Thằng bé cũng rất vênh váo.
Truyện Đô Thị"Mày có cái gì?"
À được, thằng này khá.
Tôi quăng ra cái dây tua rua màu đen.
"Đây là đai đen karate mà tao có lúc 5 tuổi, mày có gì?"
("Đai đen này" vốn là một bộ phận trong cái áo của Sửu Nhi, bị Sửu Nhi nghịch ngợm tháo ra. Bắt chước trong karate, Sửu Nhi đã dùng nó để trao giải vô địch chọi cỏ gà trong xóm. Tất nhiên, người vô địch là Sửu Nhi.)
Mặt thằng bé xám ngoét.
"Dạ, đại ca tha em."
Hồi ấy chúng nó mới 6 tuổi, bọn trẻ con dễ lừa lắm.
***
Tôi đang kể đến cô bạn tôi thầm mến nhỉ?
Cô bạn tôi thầm yêu là người rất đặc biệt. Cô ấy có sức hút riêng, thế nên tôi mới ngày càng chết mê chết mệt cô ấy.
Khi cô ấy yêu khí chất mong manh xinh đẹp của Trịnh Sảng ở phim "Yêu em từ cái nhìn đầu tiên", thì năm 2021, Trịnh Sảng bị phong sát.
Khi cô ấy bắt đầu mê vẻ đẹp trai của Ngô Diệc Phàm thì cuối năm 2021, Ngô Diệc Phàm của cô ấy được mời vào tù ăn cơm miễn phí.
Đến lúc cô ấy rung động vẻ lịch lãm của Lý Dịch Phong, thì Lý Dịch Phong phạm tội h.i.ế.p d.â.m.
Khi cô ấy say đắm Thái Từ Khôn, thì Thái Từ Khôn của cô ấy...Thôi, không nói nữa, nói tiếp thì lòng cô ấy lại đau.
Ngày cô ấy nhận tin dữ về Thái Từ Khôn, cô ấy đau khổ tìm tôi gào khóc nức nở.
"Sửu Nhi!!! Tại sao???"
Tiếng khóc vang đến thấu trời, cứ như tôi là kẻ bội bạc.
Tôi thở dài vỗ về cô ấy.
"Đừng buồn, một nhà hiền triết đã từng nói <Không có bông tuyết nào trong sạch>."
Khi nhớ ra ai là tác giả của câu nói đó, cô ấy càng khóc dữ hơn.
Haizz... Sớm biết cô ấy có mắt nhìn người "đặc biệt" rồi trầm luân trong đau khổ, tôi đã tỏ tình với cô ấy từ trước.
Sau đó trong mắt cô ấy, trong tim cô ấy sẽ có mình tôi, còn tâm trí đâu để thần tượng ai nữa?
Là lỗi của tôi, tắc trách, tắc trách...
Tôi rầu rĩ bảo.
"Hay cậu thích tớ đi này. Lý lịch của tớ cực kì sạch đẹp, trên có bố mẹ dưới có chó nhỏ, ba đời từ nhà nội đến nhà ngoại tớ đều làm ăn chân chính. Tuy tớ không giỏi bằng người ta nhưng tớ cũng sắp tham gia giải HSG Vật Lý Quốc Gia, năm ngoái tớ đạt giải Nhất môn Toán toàn miền Bắc, được cử đi thi Toán học quốc tế, hơn nữa tớ còn giải đúng bốn câu cuối đề thi THPT môn GDCD..."
Nghe tôi nói, cô ấy bỗng thôi khóc, ngẩn ngơ nhìn tôi.
Đôi mắt cô ấy trong veo, mắt còn ngân ngấn nước, tôi như thôi miên khẽ lau nước mắt cho cô ấy...Lòng tôi thầm nghĩ, bộ dáng ngốc ngếch của cô ấy dễ thương quá đi mất!
Tôi giả bộ khẽ ho một tiếng cho đỡ xí hổ.
"Quan trọng hơn nữa là... cậu thấy tớ có đẹp trai không?"
Cô ấy đỏ mặt, lí nhí đáp.
"Ừ...Đẹp trai."
Tôi cười phớ lớ.
"Thế thì thích tớ đi, tớ đảm bảo cậu nhất định không hối hận."