"Lý Thu Thực trêu chọc cô à?" Đinh Vân bị Tiểu Vân đột nhiên bộc phát dọa đến suýt sặc, lại nghe thấy những lời cuối cùng của cô ấy, rất không hiểu sự liên quan trong đó.

Tiểu Vân ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn khẳng khái trần thuật: "Tôi nghĩ thông suốt rồi, chuyện cũ không thể truy cứu, Bây giờ truy cứu trách nhiệm cũng không có ý nghĩa, ai mà không có thời niên thiếu vô tri đi sai đường?"

Đinh Vân nhịn không được cười: "Ngại quá, để tôi nhắc nhở một câu, bây giờ cô vẫn còn trẻ không biết gì.”

Thiếu nữ 17 tuổi vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn: "Chính chị không phải cũng nhận thức được sai lầm sao? Chị từ bỏ chính mình, lẩn quẩn, không muốn tiến lên, tham lam sự an nhàn…”

“Dừng lại” Đinh Vân nghe không nổi nữa: "Tôi biết mình sai ở chỗ nào, tôi sẽ sửa, cô đừng bận tâm.”

Tiểu Vân liếc nhìn cô, trong mắt tràn đầy nghi hoặc: “Chị thật sự sẽ sửa sao? Sao tôi lại cảm thấy, một giây trước chị thừa nhận sai lầm, một giây sau chị sẽ quay lại với nhịp sống hiện tại không nhìn thấy ngày mai chứ?"

Lại bắt đầu phi đao rồi, Đinh Vân đặt thìa xuống che ngực, yếu ớt nói: "Chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng mà không bắn tên lung tung không?”

Tiểu Vân không hiểu: "Bắn tên gì?”

“Mũi tên độc” Đinh Vân thở hổn hển: "Thôi đi, chúng ta trở lại chuyện chính, chia tay với Lý Thu Thực, ừm, tuy rằng chúng tôi quả thật không có tình cảm, nhưng cũng không cần gấp gáp chia tay như vậy chứ?"

“Kéo dài thì đem lại lợi ích gì cho chị? Đúng rồi, chị nói chuyện với anh ta xong trở về, vì sao vẻ mặt mất hứng?" Thiếu nữ Tiểu Vân trí nhớ rất tốt, nói nói liền nhớ tới đề tài bản thân trước đó vẫn truy vấn nhưng không có được đáp án

Trên mặt Đinh Vân lại lộ ra biểu cảm không vui lắm: "Cũng không có gì, anh ta nhắc tới đồng nghiệp của anh ta có một căn nhà cũ muốn bán, khu vực không tệ, nhà mới sửa sang xong chưa được hai năm, chỉ là giá cả hơi đắt, anh ta muốn mua, nhưng cho dù lấy tiền với cha mẹ anh ta, tiền đặt cọc cũng còn thiếu một chút.”

“Anh ta có ý gì? Bảo chị cũng bỏ tiền ra mua nhà cùng anh ta à? Đùa à? Hai người ngay cả hôn môi cũng chưa từng, đã cùng nhau mua nhà?"

Đinh Vân nhìn sang phòng bên cạnh, nói: "Cô có thể nói nhỏ một chút được không, anh ta cũng không nói như vậy, chỉ hỏi tôi có thể mượn chút tiền của bố mẹ không, bởi vì anh ta cũng biết tôi không có tiền tiết kiệm..."

“Anh ta biết chị không có tiền tiết kiệm, vậy anh ta có tiền tiết kiệm không? Năm nay anh ta bao nhiêu tuổi? Lương tháng bao nhiêu?”

“Tôi nào biết anh ta có tiền tiết kiệm hay không? Anh ta lớn hơn tôi một tuổi, một tháng đại khái hơn năm ngàn.”

"Căn nhà đó bao nhiêu tiền, tiền đặt cọc là bao nhiêu?"

Đinh Vân nói: "Anh ta nói giá hữu nghị của đồng nghiệp là 1,6 triệu, tiền đặt cọc bình thường là một phần ba.”

Tiểu Vân lập tức tính toán sổ sách cho cô: "Nói như vậy, thu nhập một năm của anh ta là 60 ngàn, chị thì sao, tính nhiều nhất, 40 ngàn. Giả sử hai người kết hôn, thu nhập gia đình một năm 100 ngàn, khoản vay 1,1 triệu, trả 20 năm, tính ra một năm không tính lãi phải trả 55 ngàn, nói cách khác, trả xong thế chấp,  sinh hoạt hằng ngày của cái gia đình này phải dựa vào thu nhập của chị duy trì, à, chị còn phải sinh con... Trừ phi hai người muốn vay 50 năm mua nhà, làm nô lệ cả đời, bằng không hai người chờ chết đói đi! Chị còn nói cuộc sống của nhân viên công chức liếc mắt một cái là không tốt, chẳng lẽ loại người không nhìn thấy ngày mai như chị là tốt rồi sao?”

Đinh Vân cảm thấy mình hiện tại đã bị đâm thành bia ngắm, cô giống như đau răng hít thở, tránh nặng tìm nhẹ hỏi: "Từ khi nào mà toán học của cô tốt như vậy?"- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

“...... Đầu óc chị hỏng rồi? Tính toán đơn giản như vậy, chị nói tôi giỏi toán?”

“...... Công kích nhân thân sẽ không tốt phải không?”

“Là chị tự tìm đến! Tôi đã rõ ràng như vậy cho chị rồi, chị vẫn tiếp tục do dự không muốn chia tay với người đàn ông này, chị định làm cái gì? Luận tướng mạo thì là một người bình thường, muốn tiền không có tiền, muốn tình cảm không có tình cảm, tôi thật sự là không hiểu!"

Đinh Vân bị dồn đến góc tường, chỉ có thể thành thật nói: "Tôi cũng không phải không muốn chia tay với anh ta, tôi chỉ cảm thấy anh ta vừa nói với tôi muốn vay tiền mua nhà, tôi đã nói chia tay, hình như không ổn lắm.”

“Có gì không ổn chứ? Anh ta mượn tiền chị mua nhà, không phải là có ám chỉ kết hôn với chị sao? Chị đã nói chị cảm thấy phần tình cảm này phát triển không như mong muốn, cho nên muốn chia tay không được sao, có gì ghê gớm đâu?"

“Trực tiếp như vậy không tốt lắm?”

Thiếu nữ cảm thấy không thể tin được: “Như này là trực tiếp? Thế giới của người trưởng thành mấy người quá là kỳ quái, chẳng lẽ không phải 'Tôi không thích anh, chúng ta chia tay đi' mới tính là trực tiếp?"

Đinh Vân mặt rối rắm, hơn nửa ngày mới nói: "Được rồi, tôi sẽ chia tay với anh ta, nhưng cô đừng thúc giục tôi, tôi tự có cách.”

“Chị có cách gì? Sao bây giờ chị làm việc lại dây dưa dài dòng như vậy?”

Đinh Vân đã từ bỏ chống cự, trực tiếp giơ tay cam đoan: "Được được được, không dây dưa dài dòng, trong vòng một tuần, tôi sẽ chia tay với anh ta." Thật sự cô quả thật không có tình cảm gì với Lý Thu Thực, mỗi lần ra ngoài hẹn hò gặp mặt cũng giống như ứng phó với báo cáo kết quả công tác, gần như vừa ra khỏi cửa đã muốn về nhà, cho nên hiện tại vừa nghĩ tới có thể chia tay với anh ta, không cần tốn tinh lực duy trì đoạn quan hệ này nữa, lại cảm thấy rất nhẹ nhàng.

Thiếu nữ lúc này mới hài lòng, sau khi sung sướng ăn mấy miếng dưa hấu, đưa ra kế hoạch tiếp theo: "Chuyện này chị tự mình xử lý là được, chúng ta nói một chút đến mục tiêu tiếp theo," Nói đến đây nàng ánh mắt soi mói trên dưới đánh giá Đinh Vân một lượt: "Tôi vẫn luôn không đủ can đảm hỏi, sao chị lại béo thành như vậy?” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cái này -  mà -  gọi là - không - đủ - can - đảm - hỏi??! Câu đầu tiên cô ấy nói khi gặp mặt là đâm con dao này, được chứ? Đinh Vân bi phẫn nhìn thiếu nữ trước mặt: "Tôi cảm thấy chúng ta trực tiếp đánh một trận, cô sẽ có cảm nhận trực quan hơn đối với hình thể hiện tại của tôi”

Tiểu Vân mới không sợ cô, còn khoát tay nói: “Bình tĩnh, tôi không phải muốn kích thích chị, tôi nghiêm túc muốn giúp chị giảm béo. Giảm béo dù sao cũng phải có mục tiêu chứ, biết cân nặng hiện tại của chị, tôi mới có thể lập ra kế hoạch!"

“Cảm ơn nhiều, không cần.”

“Chị có cân điện tử không? "Thiếu nữ căn bản mặc kệ Đinh Vân nói gì, trực tiếp hỏi.

Đinh Vân dứt khoát lưu loát lắc đầu: "Không có!”

“À." Cô gái cũng không nói gì khác, lại ăn vài miếng dưa hấu rồi đứng lên đi ra ngoài, Đinh Vân không biết cô ấy đi đâu, cũng không hỏi, ai ngờ hai phút sau liền thấy cô gái ôm một cái điện tử đến: "Thật tốt quá! Chị Lý Hồi bên cạnh có cân điện tử, mau tới cân một chút!”

Đinh Vân lập tức nằm xuống trên giường không chịu động đậy, thiếu nữ buông cân điện tử xuống kéo cô: "Đừng khẩn trương, tôi cam đoan mặc kệ hiện tại chị bao nhiêu cân, tôi cũng không chế nhạo chị. Tôi chỉ là muốn làm một cái kế hoạch rõ ràng giúp chị, không, giúp chúng ta mà thôi! Dù sao chị cũng không muốn cứ béo như vậy đúng không?"

Cô ấy còn biết dùng tình để hiểu, dùng lý để hành động, Đinh Vân bị kéo qua đứng trên cân điện tử, tiếp theo con số hiển thị trên màn hình điện tử nhỏ nhảy mấy cái, cuối cùng dừng lại ở 62,75.

"125 cân rưỡi*" Tiểu Vân tính toán rất chính xác: "Tôi thấy chiều cao của chị cũng tương đương với tôi, chứng tỏ những năm gần đây chưa từng phát triển, chiếu theo chiều cao 162 của chúng ta, hoàn toàn có thể giảm 20 cân!"

*1kg=2 cân Trung Quốc

Cô ấy nói rồi đứng lên cân điện tử, chỉ chỉ 45,2 hiện trên đó nói: "Tôi vẫn rất muốn biết, 35 cân thịt này của chị làm sao mọc ra?”

Đinh Vân phát hiện mình cứ lùi lại, đối mặt với phiên bản thiếu nữ này đã không còn cách nào khác, chỉ có thể yếu ớt nói: "Tôi cũng không biết, có lẽ là cách sống có vấn đề, đi làm ngồi lâu, về nhà ở lâu, không vận động, sau đó qua 25 tuổi lại thêm trao đổi chất chậm lại.”

"Chị là nói chị trong hai năm liền tăng hơn 30 cân?" Thiếu nữ lại bắt đầu tính toán.

Đinh Vân lập tức kêu lên: "Đương nhiên không phải, lúc tốt nghiệp đại học tôi cũng sắp 110 cân rồi!"

"A, thế nhưng với chiều cao này của chúng ta, 110 vẫn là có chút mập đi, nhưng cũng được, mục tiêu đầu tiên là 110 đi." Thiếu nữ nói xong ở trên bàn tiện tay cầm lấy một cuốn nhật ký, ở phía trên viết ngày tháng và cân nặng, cùng với mục tiêu muốn thực hiện.

Đinh Vân lười quan tâm cô ấy làm cái gì, kéo chân trở về nằm xuống, vốn tưởng rằng thiếu nữ lăn qua lăn lại dừng ở đây, ai ngờ cô ấy lại cầm quyển sổ nhỏ lại gần hỏi: "Ước mơ làm phiên dịch, chị còn muốn một lần nữa nhặt lên không?"

Đinh Vân đang nằm bị vấn đề này đánh một đòn nặng nề, ngực nổi lên đau đớn chân thật, đau đớn này không bén nhọn như mũi tên thiếu nữ bắn ra lúc trước mà làm cho người ta khó xử, chỉ làm cho người ta khổ sở thật sâu.

“Quá khó khăn đi...... " Cô gần như thở dài trả lời.

"Không phải hỏi chị có khó hay không, là hỏi chị có muốn hay không, đối với ước mơ đã từng có này, chị còn có canh cánh trong lòng hay không? Đến cái tuổi này của chị, hẳn là đã có thể chân chính nghĩ rõ ràng là mình muốn gì chứ?"

Đinh Vân không khỏi cười khổ: "Tôi bằng tuổi này tính là gì, có người đến bảy tám mươi tuổi cũng không hiểu.”

"Chị có cần phải so sánh với họ không? Như vậy đi, câu hỏi này chị có thể không cần trả lời tôi ngay bây giờ, chị hãy suy nghĩ kỹ trước. Một câu hỏi khác của tôi là, chị có thích công việc hiện tại của mình không? Công việc này có thể mang lại cho chị cảm giác hoàn thành và thỏa mãn ngoài mức lương cơ bản không? Chị có muốn làm công việc này cả đời hay muốn đổi nghề ngay bây giờ?"

"Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?" Đinh Vân bị thiếu nữ hỏi kiểu điều tra làm cho đau đầu, nhịn không được trực tiếp hỏi trọng điểm.

Tiểu Vân tỏ vẻ đương nhiên nói: “Tôi muốn giúp chị, giúp chúng ta. Bất luận chị muốn làm gì, chúng ta đều có thể cùng nhau cố gắng, trở thành chuyên gia trong phương diện này, tinh anh, sao cũng được, tóm lại chính là một loại người có năng lực mạnh mẽ đến mức khiến cho đơn vị tuyển dụng mặc kệ chị có độc thân hay không, có con hay không, muốn bao nhiêu tiền, đều nhất định muốn đào chị lên!"

Vẫn ngây thơ như trước, nhưng hình như nghe rất thú vị! Đinh Vân chống đỡ thân thể ngồi dậy, có chút hoài nghi, có chút lo lắng, còn có chút chờ mong: "Cô cảm thấy chúng ta thật sự có thể làm được? Bây giờ bắt đầu cố gắng, vẫn không muộn? Hay là cô nhớ kỹ tất cả những gì tôi nói với cô, sau khi trở về nghe lời mẹ, không nên nổi loạn không nên phản nghịch, học tập thật tốt, thi vào một trường đại học thật tốt, khiến lý tưởng của chúng ta trở thành hiện thực đi."

Cô nhụt chí cực nhanh cũng khiến Tiểu Vân không nói gì: "Chị xác định? Nếu tôi làm như vậy, chị cảm thấy chị bây giờ, còn có thể tồn tại sao?"

Đinh Vân sửng sốt, không đợi cô nói chuyện, Tiểu Vân đã nhún nhún vai, nói: "Hơn nữa chị dựa vào cái gì cho rằng tôi có thể nhớ được tất cả những chuyện này? Không phải chị không nhớ sao? Chị cũng nói chị nhận được thẻ cào, ra ngoài thì bị ô tô đụng…Khoan đã, chuyện xảy ra sau khi bị đụng thì sao?”

“À, sau đó được đưa đến bệnh viện rồi." Đinh Vân theo bản năng đáp.

"Lúc đó chị hôn mê bất tỉnh sao?"

“Đúng vậy.”

“Vậy chị tỉnh lại khi nào?”

Đinh Vân hiểu cô gái muốn biết điều gì, cẩn thận nhớ lại một chút, nói: "Xảy ra tai nạn xe cộ là vào chạng vạng tối, sau khi tôi được đưa đến bệnh viện làm phẫu thuật gây mê, tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau, nói cách khác, thời gian mất đi ý thức tổng cộng cũng chỉ mười mấy tiếng, vậy sao cô còn chưa về?"

Hai Đinh Vân nhìn nhau, không ai biết đáp án của vấn đề, nhìn nhau không nói gì trong chốc lát, vẫn là thiếu nữ nói trước: "Mặc kệ như thế nào, gửi gắm hy vọng cho tôi trở về thay đổi vận mệnh, đều là một hành vi tương đương với gian lận trốn tránh hiện thực, Đinh Vân, chị còn muốn tiếp tục làm một kẻ nhu nhược đối mặt với khó khăn xoay người chạy trốn sao?”

“Tôi đương nhiên không muốn......”

“Không muốn thì bây giờ bắt đầu cố gắng đi. Chị mới 27 tuổi đã cảm thấy muộn rồi, vậy đợi đến khi chị 37 tuổi mà vẫn có dáng vẻ sống không ra sống như vậy thì phải làm sao? Chị có từng nghĩ tới, nếu như bây giờ chị không cố gắng theo đuổi, mười năm sau chị chắc chắn sẽ là một người tệ hại và kém cỏi hơn không! Lúc đó nếu muốn chị đến gặp chị năm 37 tuổi, không, là chúng ta năm 37 tuổi. Vậy chị có giống như tôi bây giờ, phê bình chị ấy một cách hùng hồn không?”

Tất nhiên là không. Bởi vì Đinh Vân 17 tuổi ý chí chiến đấu sục sôi chưa từng thất bại, mà cô 27 tuổi, đã hoàn toàn lạc lối trên con đường nhân sinh.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play