Chú thích vào truyện dành cho độc giả:

  • Đinh Vân (cô): nữ chính năm 27 tuổi
  • Đinh Tiểu Uân/Tiểu Đinh Vân/Đinh Tiểu Vân (cô ấy): nữ chính năm 17 tuổi
  • Nữ chính năm 27 tuổi và năm 17 tuổi sẽ xưng hô với nhau là: tôi - cô/tôi - chị

Một ngày làm việc bình thường, bạn tan ca như bình thường, trở về nhà như bình thường, mở cửa như bình thường, phát hiện một người 17 tuổi bình thường đứng ở nhà, bạn sẽ hét lên như người bình thường hay sẽ báo cảnh sát như bao người?

Đinh Vân không hét lên cũng không báo cảnh sát, cô bình tĩnh buông túi xách, thay dép lê, ném chìa khóa, trực tiếp đi tới trước mặt thiếu nữ, đưa tay dùng sức véo hai má cô ấy một cái.

“A! Chị bị điên à!" Thiếu nữ cột tóc đuôi ngựa tránh ma chưởng Đinh Vân: “Chị muốn làm gì? Chị là ai? Đây là đâu?”

Câu cửa miệng rất quen thuộc, Đinh Vân lại cẩn thận đánh giá thiếu nữ từ trên xuống dưới, dáng vẻ giống như lúc cô còn trẻ, cảm giác chân thật, trên ngón tay còn lưu lại nhiệt độ cơ thể con người, người máy bây giờ hẳn là không làm được tinh tế như vậy chứ? Như vậy khả năng duy nhất chính là, cô xuyên không?

Đinh Vân nghĩ những thứ này, quay đầu đánh giá hoàn cảnh sống của mình, phòng khách nhỏ không đến mười mét vuông, sô pha đã cũ một nửa, TV LCD nho nhỏ, bàn trà thuỷ tinh trên mặt có vết nứt..., không phải xuyên không, đây là căn phòng cô đã thuê được hơn một năm mà!

“Này! Chị nói chuyện đi chứ! Đây là đâu?” Thiếu nữ vẫn không được đáp lại mất kiên nhẫn.

Đinh Vân cau mày quay đầu nhìn về phía thiếu nữ: "Đây là nhà của tôi, sao cô vào được? Cô hỏi tôi là ai, tôi còn chưa hỏi cô là ai đó?"

Thiếu nữ cũng nhíu mày nhìn Đinh Vân, độ cong lông mày hay người cau lại gần như giống nhau như đúc, giằng co như vậy trong chốc lát, thiếu nữ cuối cùng cũng phát hiện không đúng: "Chị...... Sao chị lại hơi giống tôi vậy? Cha mẹ tôi chắc chỉ có một cô con gái…”

Đinh Vân lúc này hơi mệt mỏi, vòng qua thiếu nữ đi tới bên sô pha ngồi xuống, lười biếng trả lời: "Cô nói rõ ràng cô vào bằng cách nào, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”

Cô bé cuối cùng cũng biểu hiện ra một chút lúng túng sợ hãi: "Tôi cũng không biết tôi vào bằng cách nào, tôi vốn đang đi mua kem ăn, thuận tiện mua chút đồ ăn vặt, sau đó có một món đồ ăn vặt có thẻ cào, tôi đã cào..." Nói tới đây cô bé bỗng nhiên dừng lại, há to miệng đưa tay phải chỉ về phía Đinh Vân: "Chị, chị, chị..."- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Thẻ cào? Đinh Vân nghe đến việc này có chút quen thuộc, liền nói tiếp: "Thẻ cào viết 'Giải đặc biệt: Một chuyến du lịch xuyên thời gian' có phải không?"

“Sao chị biết?” Vẻ mặt thiếu nữ bắt đầu có chút hoảng sợ.

"Tôi còn biết cô cào xong thẻ, vừa ra khỏi cửa liền bị một chiếc xe mất lái vì trái một đứa trẻ đâm phải! Mẹ kiếp, cái thẻ cào đó không phải chỉ là trò đùa vớ vẩn sao? Tôi thật sự du hành thời gian sao? Sao tôi lại không nhớ?”

Thiếu nữ có hơi hiểu ra: "Chị là nói, em xuyên qua thời không? Ở đây thật là mười năm sau? Chị thật sự là tôi của mười năm sau?"

“Chỉ sợ đúng là đúng vậy.” Đinh Vân ngồi phịch trên sô pha chống má đáp.

Thiếu nữ trừng to mắt nhìn quanh hoàn cảnh xung quanh, sau đó run rẩy ngón tay chỉ về phía Đinh Vân, dùng giọng điệu cực kỳ hoảng sợ nói: "Chị nói bậy! Tôi không thể nào béo như chị được”

Đinh Vân một ngụm máu già suýt nữa không phun ra nổi, cưỡng từ đoạt lý nói: "Tôi đây là dậy thì đó được không?”

“Ai mà dậy thì đến bụng chứ! Cũng không phải mang thai! Chờ một chút, không phải chị thật sự mang thai chứ?”

“...Cô có tin tôi đuổi cô ra khỏi nhà ngay lập tức không?” Đinh Vân lập tức ngồi dậy, hít sâu một hơi thu thịt thừa dưới bụng, thấy thiếu nữ không dám nói nữa, vội vàng kéo đề tài trở lại quỹ đạo: "Cô bị xe đụng, sau đó liền đứng ở trong phòng khách nhà tôi?"

Thiếu nữ Tiểu Đinh Vân gật gật đầu: "Đúng vậy, chiếc xe kia tốc độ rất nhanh, đụng tôi thiếu chút nữa bay lên, nhưng lúc tôi vừa cảm giác được đau, người đã ở chỗ này, còn chưa nhìn rõ là đâu, chị liền mở cửa đi vào."

Toàn bộ sự việc nghe có vẻ rất đáng tin, cô bé đứng ở đó thanh xuân bức người cũng đúng là mình, nhưng Đinh Vân vẫn cảm thấy việc này quá mức huyền ảo, liền nói: "Tôi phải nghiệm chứng một chút, cô tên gì? Bao nhiêu tuổi, cha mẹ tên gì?”

“Cắt!" Tiểu Đinh Vân rất không kiên nhẫn trợn mắt, cũng đi tới bên cạnh sô pha ngồi xuống, nói," Đinh Vân, không đúng, Đinh Tiểu Uân......”

Cô ấy còn muốn tiếp tục giải thích là hai chữ nào, Đinh Vân đã nói tiếp: "Nghe tôi, đừng náo nữa, tên 'Đinh Vân' rất tốt, dễ nhớ dễ viết, hai chữ kia là nhìn tươi mát thoát tục, nhưng viết ra cũng mệt! Hơn nữa mẹ cũng không cho cô sửa đâu”

Lúc còn trẻ cô xem thêm mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình, luôn cảm thấy tên mình tầm thường, liền hao hết tâm tư sửa lại cho mình một cái tên mới, cố hết sức đi cầu xin mẹ sửa lại, kết quả bị mẹ mắng cho một trận dữ dội mà quay về.

"Chê mẹ đặt tên không hay, chờ lúc con kiếm tiền có thể tự nuôi sống mình, tùy con sửa!"

Tiểu Đinh Vân liếc mắt đánh giá Đinh Vân lớn hơn mình một lượt: "Không thử tôi? Vậy tôi muốn thử chị…”

Lời còn chưa dứt đã bị Đinh Vân đoán trước: “Cô muốn xác minh chuyện gì? Năm tôi gặp tai nạn xe cộ là nghỉ hè lớp 10, 17 tuổi, học năm đầu cấp 3, lớp thứ 6, chủ nhiệm lớp tên là Lưu Chí Cương, dạy tiếng Anh, còn muốn hỏi gì nữa?"

“Chị thật đáng ghét!”

"Cảm ơn, cô cũng vậy."

Hai người trầm mặc trong chốc lát, đối mặt với tình huống trước mắt, đều có chút mơ hồ, cuối cùng vẫn là Tiểu Đinh Vân mở miệng trước: "Này, tôi đói rồi”

Đinh Vân không chút nghĩ ngợi trả lời: "Tôi đói lâu rồi.”

“Vậy chúng ta ăn cái gì? Tôi muốn nói rõ trước, tôi ra ngoài mua đồ ăn vặt chỉ mang theo 50 đồng, tiêu hơn 40." Tiểu Đinh Vân nói xong dứt khoát moi túi quần bò hơn bảy phân ra ngoài hết.

Đinh Vân thở dài: "Tôi vốn định trở về tùy tiện làm chút gì đó ăn, nhưng nếu cô đã đến, coi như là khách đi, chúng ta gọi đồ ăn bên ngoài." Cô nói xong lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi đồ ăn bên ngoài: "Cơm sườn gà hôm qua ăn rồi, cơm gà hầm giữa trưa ăn, sủi cảo hôm trước ăn, không muốn ăn mì, ai da, phiền quá, cô muốn ăn cái gì?”

Tiểu Đinh Vân tò mò nhìn điện thoại thông minh trên tay Đinh Vân, hỏi: "Đây là cái gì? Máy tính xách tay?”

Đinh Vân nhìn điện thoại di động, lại nhìn bản thân thời niên thiếu: "Các cô khi đó còn chưa có điện thoại di động sao?À, lúc đó chỉ mới phổ biến điện thoại màn hình màu thôi phải không? 24 hợp âm?”

"Cái gì 24 hợp âm? Đã hỗ trợ phát MP3 rồi!"

"Oaa, thật sự là tiến bộ lớn. MP3, thứ đồ cổ có thể vào viện bảo tàng luôn đó nha!" Đinh Vân đắc ý khoe màn hình điện thoại di động cho tiểu Đinh Vân xem: "Thấy không? Cái này gọi là điện thoại thông minh, có thể lên mạng, có thể cài đặt các loại ứng dụng, ngay cả mua đồ ăn đồ trả tiền cũng có thể, nói như vậy đi, một chiếc máy trong tay, thiên hạ mặc ta đi!"

Tiểu Đinh Vân trợn trắng mắt: "Nói cứ như chị phát minh ra những thứ này vậy! Tôi muốn ăn KFC!”

Đinh Vân lắc đầu đặt một phần hamburger, sau đó hỏi: "Khi nào cô trở về?”

Tiểu Đinh Vân: "... Làm sao tôi biết?”

“Cô sẽ không phải còn sống ở đây luôn đó chứ?”

“Đây là nhà của chị sao? Vừa rồi tôi đã định hỏi, căn nhà này hình như rất cũ.”

Đinh Vân hừ một tiếng: "Nhà cũ thì sao? Cô có biết tiền thuê nhà một tháng bao nhiêu không?”

“Thuê à?” Tiểu Đinh Vân có chút thất vọng: "Bao nhiêu tiền?”

"Ba phòng ngủ một phòng khách, một tháng 2500 tệ, tôi ở phòng đó, một tháng 800 tệ." Đinh Vân nói xong chỉ chỉ một cánh cửa bên tay phải: "Cô có biết căn nhà này bán bao nhiêu tiền không? 1,5 triệu tệ trở lên!"

Tiểu Đinh Vân đứng dậy đi tới muốn đẩy cửa phòng Đinh Vân, Đinh Vân chỉ chỉ chìa khóa trên tủ giày: "Khóa cửa rồi.”

“Nói cách khác, chị thuê phòng cùng người khác." Tiểu Đinh Vân vừa nói vừa lấy chìa khóa mở cửa phòng.

“Đúng vậy, thuê chung, phòng ngủ lớn bên cạnh có hai em gái, phòng đối diện cũng có một em gái, tất cả mọi người rất dễ ở chung, các cô ấy hẳn là còn chưa về.”

Lúc nói chuyện, Tiểu Đinh Vân đã mở cửa phòng đi vào. Gian phòng ngủ này không lớn không nhỏ, hướng nam, cho nên ánh sáng không tệ, rèm cửa sổ là cùng trong phòng đồ dùng màu sắc tựa như màu vàng nhạt, nói đến đồ dùng trong nhà, cũng chỉ có giá sách bàn học, một cái ghế, một cái giường, một cái tủ đầu giường mà thôi.

Tủ quần áo rất đơn giản, Tiểu Đinh Vân đi qua, trước tiên kéo khóa tủ quần áo đơn giản ra lật xem quần áo Đinh Vân treo.”

“Này, cô làm gì vậy? Sao lại không lịch sự như vậy?

“Chị chính là tôi, tôi chính là ngươi, tôi muốn xem mười năm sau thẩm mỹ của mình thế nào, mặc quần áo bao nhiêu tiền, không được sao?"

Đinh Vân nhất thời không nói gì, Tiểu Đinh Vân đã bắt đầu mang theo từng bộ quần áo châm chọc: "Váy này vừa nhìn chính là hàng vỉa hè, áo T - shirt này mỏng như vậy cậu có thể mặc sao?

Đinh Vân giật lấy: "Mua trên taobao, sao vậy? Lười trả lại, làm áo ngủ mặc!”

“Taobao?” Tiểu Đinh Vân nói thầm một câu, lại xách một bộ váy liền áo ra: "Loại ống thẳng này, chị mặc vào còn không phải giống như mang thai mấy tháng sao? Hơn nữa màu sắc cũng quá lỗi thời rồi”

Màu trong ảnh nhạt hơn hàng thật. Hơn nữa mấy chục đồng lại cảm thấy không đáng trả lại, mặc tạm đi!"

Cô bé quay đầu, trong đôi mắt sáng ngời đều là vẻ khó có thể tin: "Chị đã 27 tuổi rồi, còn đầy tủ quần áo đều là đồ mấy chục đồng? Trước tiên chị nói cho tôi biết, mười năm nay chị sống như thế nào đi, thi đại học bao nhiêu điểm, vào đại học gì, học chuyên ngành gì, làm công việc gì."

Đinh Vân: "... Hay là ngài chờ tôi cơm nước xong viết sơ yếu lý lịch cho ngài?”

Cô bé làm như thật suy nghĩ một chút: "Cũng được.”

...... Cô giỏi thật! Đinh Vân tức giận nhìn chằm chằm bản thân tuổi trẻ mảnh khảnh trong chốc lát, vẫn là muốn tìm lại mặt mũi, liền đi tới tủ quần áo phía trước, xách hai cái váy treo bên cạnh ra nói: "Ai nói đồ của tôi đều là quần áo mấy chục đồng?”

Tiểu Đinh Vân đối với hai cái váy kia đều chỉ lạnh lùng nhìn, không phát biểu kiến giải liền xoay người đến phía trước giá sách nhìn lướt qua, thấy phía trên bày hơn mười quyển sách, thấy tên đều là có liên quan đến công việc, liền cúi đầu xốc khăn lụa che máy tính lên.

"Dell, bao nhiêu tiền?"

“Năm ngàn.”

“Cái này phải dùng vài năm rồi chứ?”

"Ba năm, chiếc Sony mua khi còn học đại học bị hỏng rồi."

“Sony hình như đắt hơn Dell rất nhiều phải không?” Tiểu Đinh Vân khoanh tay hỏi.

Đinh Vân có chút không chịu nổi: "Cô có ý gì?”

"Không có ý gì đâu, tôi nhớ laptop Sony rẻ nhất cũng phải bảy tám ngàn đấy! Là ba mẹ mua cho nhỉ?”

"Cô không hiểu đâu, thời đại đã khác rồi, bây giờ máy tính đặc biệt rẻ, bởi vì mọi người đều không thích dùng máy tính nữa, thích dùng điện thoại, cô biết không, Sony không bán máy tính nữa, có lẽ đóng cửa rồi!" Đinh Vân lợi dụng sự thiếu hiểu biết về thị trường của cô gái, bắt đầu lừa dối cô ấy.

“À, vậy điện thoại di động của chị bao nhiêu tiền?”

Đinh Vân nhìn loại máy cấp thấp 1000 tệ của mình, ho khan một tiếng, nói: "Hơn 1000 tệ, sản xuất trong nước rẻ, chức năng rất mạnh, thuận tiện ủng hộ hàng nội địa. À, đúng rồi, tôi còn có ipad cô muốn chơi không?" Cô tìm tìm ipad trong tủ đầu giường đưa cho Tiểu Đinh Vân: "Chính là máy tính bảng phẳng, có thể chơi game xem video.”

Cô gái cảm thấy mới lạ quả nhiên không hỏi điện thoại nữa, mà cầm ipad nói: "Cần mật mã.”

"Cô đoán mật mã là bao nhiêu?"

Tiểu Đinh Vân ấn vài cái trên màn hình, lập tức mở khóa: "Không có gì mới, vẫn dùng sinh nhật làm mật mã.”

Đinh Vân "Ha ha" nở nụ cười một tiếng, mở Happy Match dạy cô ấy chơi một ván, sau khi cô ấy mê mẩn, mới thở phào nhẹ nhõm, kéo khóa tủ quần áo lại, lúc cầm điện thoại di động lên xem, có tin tức mới trên Wechat. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

[Chú đích thực: Tan ca rồi?]

"Chú đích thực" là nick name trên Wechat của bạn trai Đinh Vân Lý Thu Thực, cô tiện tay trả lời: Ừ, về đến nhà rồi.

Rất nhanh Lý Thu Thực lại gửi một tin tới: Hôm nay lại phải uống một bữa lớn, ngày mai anh sẽ gọi điện thoại cho em.

Đinh Vân không thể không trả lời: Được.

Sau hai tin nhắn, thiếu nữ đang chơi trò chơi đã cảnh giác ngẩng đầu, hỏi: "Nhắn tin với ai vậy?"

“Không liên quan đến cô." Đinh Vân rời khỏi wechat, liếc mắt nhìn đơn đặt hàng, nói sang chuyện khác: "Đồ ăn sắp tới rồi, tôi ra phòng khách chờ.”

Tiểu Đinh Vân lập tức ôm ipad đuổi theo cô: "Chị còn đang thuê chung với người khác, trong phòng này lại chỉ có một mình chị, cho nên, chị còn chưa kết hôn? Kế hoạch của chúng ta là 26 tuổi kết hôn, 28 tuổi sinh con, chị còn nhớ không?”

“Cô cho rằng cuộc sống là chơi game à, qua một cửa là thành công một cấp độ” Đinh Vân cũng không quay đầu lại châm chọc.

“Vậy chị có bạn trai chưa?”

Đinh Vân thở dài, thành thật đáp: "Có.”

“Chị không gạt tôi đó chứ? Tôi thấy trên ipad chị viết hôm nay thứ sáu! Người có bạn trai không đi ra ngoài hẹn hò?" Thiếu nữ hoài nghi nói

"Sao tôi không nhớ mình còn có phẩm chất làm thám tử?"

“Đó là chị dễ quên! Chuyện của Trương Hồng và Triệu Quân là ai phát hiện trước?”

Đinh Vân quay đầu nhìn thiếu nữ dương dương đắc ý, hỏi: "Đó là ai?”

“Chị đúng là tuổi già dễ quên! Bạn học cấp hai đó, Trương Hồng chính là cô gái thích khoe khoang ngồi trước, trên mặt đặc biệt thích nổi mụn! Triệu Quân là ủy viên thể dục lớp bên cạnh.”

Đinh Vân cuối cùng cũng có chút ấn tượng: "À, bọn họ à, lần trước họp lớp cấp hai tôi không đi, bọn họ không thi đậu cấp ba cơ bản đều ở lại thành phố, rất ít liên lạc với nhau, tôi thật không biết tình hình gần đây của bọn họ.”

“Ai muốn biết tình hình gần đây của bọn họ, chị nói chuyện bạn trai chị trước đi! Có ảnh không? Cho tôi xem.”

"Sao cô nói chuyện giống mẹ tôi vậy?"

Thiếu nữ bị nghẹn một chút, trừng mắt nhìn Đinh Vân hỏi ngược lại: "Mẹ tôi sẽ hỏi 'Có đẹp trai hay không' sao?"

Đinh Vân lắc đầu, thiếu nữ ngẩng mặt kiêu ngạo hỏi: "Cho nên có đẹp trai không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play