Thật ra lúc ăn cơm, biểu hiện của Lý Thu Thực không tệ, nên ân cần thì ân cần, rồi lại không cần phải cố gắng lấy lòng, nhiệt tình đến mức làm cho người ta phản cảm, hơn nữa anh ta rất nhanh đã phát hiện: "Khẩu vị hai chị em các em tương đối giống nhau, như vậy rất tốt." Biểu hiện ra một mặt tỉ mỉ quan sát.

Anh ta vẫn bảo Đinh Vân chăm sóc Đinh Tiểu Vân dùng bữa, còn mình thì chỉ gắp thức ăn cho Đinh Vân, đắn đo đúng mực không tệ, nhưng đến lúc ăn gần no, Lý Thu Thực vẫn biểu hiện ra một mặt làm cho người ta không vui.

“Hôm nay sò điệp rất tươi, nào, hai chị em ăn phần còn lại đi, đừng lãng phí.”

Đinh Vân dường như đã quen, chọn thịt sò biển chia cho thiếu nữ và mình, Đinh Tiểu Vân cũng không nói gì liền ăn. Nhưng mà Lý Thu Thực kế tiếp lại muốn cho các cô chia tôm và cá.

Tôm trắng nõn, đã lạnh, cá là cá nha phiến hấp*, cũng đã lạnh. Hai loại thức ăn này khi nguội sẽ tanh, Đinh Tiểu Vân ăn không vô, cô ấy lập tức thả đũa: "Em no rồi.”

*Cá nha phiến hấp: 

Sau đó Lý Thu Thực liền chuyển ánh mắt chờ mong về phía Đinh Vân, Đinh Vân cũng thật sự ăn không vô, liền nói: "Đóng gói đi, buổi tối về ăn nóng.”

“Lát nữa còn phải ra ngoài chơi, không thể mang theo, hơn nữa thời tiết bây giờ nếu để lâu sẽ không còn tươi, cũng không có bao nhiêu, em ăn đi" Lý Thu Thực vẫn không từ bỏ.

Đinh Vân có chút bất đắc dĩ, đang định từ chối thêm gì nữa, Tiểu Vân đã mở miệng trước: "Em xem như biết vì sao chị béo lên nhiều như vậy! Thì ra đều là anh Lý giúp đỡ.”

Lý Thu Thực chỉ coi như cô ấy nói đùa, cũng trêu chọc theo: "Cái nồi đen này anh không cõng, lúc anh quen chị em, cô ấy đã như vậy.”

Đinh Vân: "..." Còn có thể cùng nhau vui vẻ đi chơi hay không? Cô dứt khoát buông đũa, "Ừ, mọi người nói đều đúng, em phải giảm béo, không ăn nữa.”

“Giảm béo cái gì, em như vậy vừa vặn." Lý Thu Thực vội dỗ dành cô:" Ăn thêm chút nữa đi”

Đinh Tiểu Vân nhìn không nổi, xen vào: "Anh Lý sợ lãng phí thì ăn hết đi.”

Lý Thu Thực lăn lộn trong xã hội nhiều năm làm sao có thể nghe không ra, anh ta lập tức cười nói: "Anh là sợ hai người chưa ăn no, nếu tất cả mọi người no rồi, vậy đi thôi, anh đã tính tiền rồi. Lúc này bên ngoài còn quá nóng, cũng không có chỗ nào tốt để đi, không bằng anh mời hai người xem phim đi, gần đây Thành Long có một bộ phim công chiếu rồi”

Đinh Vân muốn nói xem bình luận điện ảnh, đều chấm điểm hơi thấp, không muốn đi xem, nhưng Lý Thu Thực lập tức nói anh ta đã mua vé xong, cô cũng chỉ có thể nuốt trở về.

Tiểu Vân cảm thấy sao cũng được, lần trước cô ấy đến rạp chiếu phim xem phim đã《Hoắc Nguyên Giáp》của Lý Liên Kiệt diễn, liền đi theo lên rạp chiếu phim tầng cao nhất.

Đinh Vân đi theo bên cạnh cô ấy, trong mắt cô ấy tò mò nhìn trang trí và các loại cửa hàng trong trung tâm thương mại, lại cố gắng không biểu hiện ra ngoài, không khỏi muốn cười, lập tức lại nghĩ đến mười năm trước chỉ sợ còn không có kỹ thuật 3D, liền mượn việc nói muốn đi WC, đưa thiếu nữ phổ cập kiến thức cho cô ấy.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

“Tóm lại cô đừng biểu hiện quá ngạc nhiên, làm tôi mất mặt là được!”

Đinh Tiểu Vân khinh thường nói: "Tôi là người Thái Sơn sụp đổ mà mặt không đổi sắc, từ khi nào lại biểu hiện mất mặt như một tên nhà quê vậy? Ngược lại là chị! Tính cách chị sao lại trở nên mềm yếu như vậy? Ăn no rồi, anh ta bảo chị dọn thức ăn thừa thì chị cứ ăn tiếp? Chẳng trách béo như vậy!"

Đinh Vân hỏi ngược lại: "Rõ ràng là cô gọi món quá nhiều, ăn không hết lãng phí, rất không bảo vệ môi trường có hiểu không? Hiện tại chúng ta đang thực hiện hành động sạch mâm, phải ăn hết!”

“Xì! Thôi đi! Tôi gọi nhiều là để thử xem anh ta có nhỏ mọn hay không thôi.”

“Nói trắng ra là cô không hiểu chuyện.”

Hai người đi vệ sinh, vốn là vì lén phổ cập khoa học, đến nơi lại cãi nhau, không ai phục ai, lúc trở về cũng không thích nói chuyện, chỉ có thể để Lý Thu Thực duy trì bầu không khí

Cũng may bộ phim nhanh chóng mở màn, ba người đi vào tìm chỗ ngồi, đương nhiên là Đinh Vân ngồi ở giữa, Tiểu Vân và Lý Thu Thực mỗi người ngồi một bên. Lý Thu Thực mua đồ uống và bỏng ngô cho các cô, Tiểu Vân liền đeo mắt 3D, vừa tràn ngập hứng thú nhìn quảng cáo vừa ăn bỏng ngô. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Quảng cáo phát xong còn có trailer các phim khác, Tiểu Vân thấy một màn cảm thấy thú vị, quay đầu đang muốn nói chuyện với Đinh Vân, lại phát hiện tay Đinh Vân đã được Lý Thu Thực nắm trong tay, nhưng tư thế Đinh Vân vẫn ngồi nghiêm chỉnh như cũ, một chút ý định tới gần Lý Thu Thực cũng không có.

Tiểu Vân không lên tiếng, quay đầu lại tiếp tục xem màn ảnh rộng, sau đó vẫn phân tâm, xem phim đồng thời còn len lén quan sát hai người đang yêu trong truyền thuyết kia.

Sau khi xem phim xong, Lý Thu Thực dẫn các cô đón xe ra bờ biển dạo một vòng, còn ngồi thuyền ra biển hóng gió, đến chạng vạng tối liền tìm một quán hải sản ăn cơm. Ăn xong Lý Thu Thực vốn còn nói muốn dẫn Tiểu Vân đi ngắm cảnh đêm, Tiểu Vân thoái thác vì mệt mỏi, Lý Thu Thực liền đưa hai người bọn họ về nhà.

Lúc xuống dưới lầu, Tiểu Vân cố ý nói: "Em làm bóng đèn cả ngày rồi, cho hai người một cơ hội ở một mình, em lên lầu trước đây!" Cô ấy cầm chìa khóa nhảy nhót lên lầu, sau khi mở cửa đi vào liền vội vã chạy đến cửa sổ phòng bếp bên kia nhìn trộm.

Đinh Vân ở tầng 4, nhìn qua cửa sổ dưới lầu có thể thấy rất rõ ràng, Tiểu Vân thấy Lý Thu Thực nắm tay Đinh Vân đi về phía ghế dài bên kia dụng cụ tập thể hình, sau đó ngồi xuống ghế dài.

Hai người vẫn luôn nói chuyện với nhau, động tác thân mật lại chỉ giới hạn trong nắm tay. Bọn họ ngồi trên ghế dài mười phút, Đinh Vân liền đứng lên, Lý Thu Thực kéo tay cô không buông ra, lại nói chuyện một hồi, hai người mới cùng nhau đi xuống dưới lầu.

Tiểu Vân lập tức lách mình ra khỏi phòng bếp, mở cửa phòng, cảm giác được mình ra đầy mồ hôi, lại chạy vào phòng vệ sinh tắm trước khi Đinh Vân vào cửa. Chờ lúc cô ấy đi ra, Đinh Vân cũng đã thay xong quần áo, nằm xuống với vẻ mặt "Toàn thế giới nợ tôi ba mươi triệu".

“Về nhanh vậy sao? Cũng không có anh anh em em một lát? "Tiểu Vân cố ý đâm cô.

Đinh Vân nhắm mắt lại không để ý tới cô ấy, Tiểu Vân ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi: "Sao vậy? Cãi nhau à?”

“Không có.”

"Vậy sao mặt chị lại thối như bãi rác vậy?"

Đinh Vân lập tức mở mắt hung hăng trừng Tiểu Vân một cái: "Đừng dùng ví dụ lung tung.”

“Chị cứ từ từ mà nói, tôi sẽ không dùng ví dụ lung tung.”

“Tại sao tôi mà phải nói cho cô biết mọi chuyện?”

“Chị như vậy sẽ rất nhàm chán." Tiểu Vân thở dài: "Từ hôm qua đến bây giờ, tôi quả thật nói chút lời thật làm chị đau đớn, nhưng tôi cũng không phải lấy chuyện của chị ra làm trò tiêu khiển để bàn tán với người khác. Chẳng lẽ tôi vì tổn thương chị sao? Là muốn chị mất mặt, đả kích lòng tự trọng của chị sao? Tôi chính là chị, chẳng lẽ chị ở trước mặt mình còn muốn duy trì hư vinh sao?”

Đinh Vân giơ cánh tay đặt ngang trên mặt, muốn giả vờ như thiếu nữ bên cạnh không tồn tại, thiếu nữ cũng đã nghẹn hơn nửa ngày, có đầy bụng lời muốn nói. Nhưng nói cho cùng hai người là cùng một người, cách mười năm, tính cách tuy có biến hóa, bản chất vẫn không thay đổi, thiếu nữ biết Đinh Vân giờ phút này cái gì cũng nghe không lọt, trước hết phải xoa dịu một chút.

"Hơn nữa hai chúng ta vốn không ở cùng một vị trí bình đẳng, chị đối với quá khứ và tương lai của tôi rõ như lòng bàn tay, tôi thì sao, đối với chuyện của chị hoàn toàn không biết gì cả, cho nên tôi mới có thể không ngừng truy vấn, như vậy ít nhất giữa chúng ta mới có thể công bằng một chút!"

Đinh Vân không có phản ứng, Tiểu Vân liền thở dài một tiếng: "Không chừng tối nay tôi sẽ trở về mười năm trước, chị xác định vẫn đối xử với bản thân tuổi trẻ gầy yếu như vậy?"

Hai chữ “gầy yếu” sao nghe chói tai như vậy, Đinh Vân cuối cùng cũng dời cánh tay xuống, yếu ớt hỏi thiếu nữ: "Cô còn muốn thế nào? Nên thấy cô cũng đều thấy rồi, nên hiểu cũng đều hiểu, mười năm sau tôi chính là cái dạng này, làm cho cô thất vọng rồi”

Tiểu Vân trầm mặc một lát, hỏi: "Vậy còn chị?”

“Tôi cái gì?”

“Chị không cảm thấy thất vọng sao?”

Đinh Vân không nói lời nào, Tiểu Vân lại thở dài: "Chị nói dối cũng vô dụng, bởi vì chúng ta là cùng một người. Nếu chị thật sự tê liệt đến mức yên tâm thoải mái với tất cả những thứ này, chị sẽ không biểu hiện kịch liệt và kháng cự với tôi như vậy, nội tâm chị biết nguyên nhân tạo thành tình trạng như hôm nay chỉ có một.”

Đinh Vân đột nhiên bộc phát, cô ngồi thẳng dậy, tóc tai bù xù, mắt đỏ bừng, "Tỉnh táo một chút đi cô gái, cô không phải là trung tâm của thế giới, cô cũng không mạnh mẽ như mình tưởng tượng, thế giới này tràn ngập gian nan hiểm trở, không phải cô muốn làm cái gì cũng có thể làm được!"

Tiểu Vân có chút kinh ngạc, nhưng không lùi bước, bình tĩnh hỏi: "Vậy chị đã làm được chưa? Đã cố gắng chưa?”

“Cố gắng? Nói thì dễ, chỉ hai chữ mà thôi, nhưng hiện thực thì sao?”

“Chị luôn nói hiện thực như thế nào, hiện thực rốt cuộc đã làm gì chị? Chẳng lẽ không phải chính chị trải qua làm cuộc sống thành như vậy? Lười biếng cũng là hai chữ, lãng phí cũng là hai chữ, hơn nữa làm còn dễ hơn nói. Cho nên chị liền béo thành 1,5 lần tôi, biến kinh nghiệm bốn năm đại học quý giá thành bản sao cuộc sống hàng ngày, sau đó tìm một công việc qua loa lừa gạt chính mình nói ít nhất tôi độc lập, có thể kiếm tiền nuôi sống bản thân. Đợi đến khi tuổi tác lớn rồi, tiện tay tìm một người giống như giao diện con chuột USB làm bạn trai, sau đó chị có thể nói 'Xem này, cuộc sống của tôi so với người khác cũng không thiếu thứ gì', có đúng không?"

Đinh Vân thật thẹn quá hóa giận: "Không có bất kỳ kế hoạch nào liền nghỉ việc?”

Cô càng tức giận, Tiểu Vân lại càng bình tĩnh: "Chuyện công việc tạm thời không nói, giữa chị và Lý Thu Thực ngay cả một ngọn lửa cũng không có, không chia tay thì giữ đến lễ mừng năm mới sao?"

"Ai nói giữa chúng tôi không có tia lửa?"

"Cả hai tia lửa tĩnh điện khi cởi áo len vào mùa đông còn lớn hơn và sáng hơn tia lửa giữa hai người."

Đinh Vân còn muốn giải thích, Tiểu Vân đã chỉ vào mắt mình nói: “Chị quên rồi sao? Chúng ta có một đôi mắt giỏi phát hiện gian tình. Hôm nay từ đầu tới cuối, động tác thân mật nhất của hai người chính là nắm tay, vợ chồng già cũng thân thiết hơn hai người, hai người mới ở bên nhau nửa năm mà! Đúng lúc nên yêu đương cuồng nhiệt mà! Ám muội, triền miên, tình cảm, tất cả đều không có! Cuộc hẹn của hai người giống như một chuyến công tác vậy”

“Đó là bởi vì cô ở đây, dù sao cũng phải lo lắng cho vị thành niên này chứ?”

“Quên đi, tôi đi rồi hai người cũng không thân thiết đến đâu. Tôi chỉ hỏi chị một câu, động tác thân mật nhất giữa hai người là đến mức nào? Hẳn là ôm qua rồi? Cảm giác hôn môi thế nào?”

Loại chuyện như cùng bản thân 17 tuổi thảo luận hiện tại mình cùng bạn trai phát triển đến bước nào này, cũng quá xấu hổ đi?! Điều khiến Đinh Vân cảm thấy xấu hổ nhất chính là: "Còn, còn chưa hôn.”

“Chị nói gì?" Tiểu Vân kinh ngạc nâng cao âm lượng: "Nửa năm rồi, hai người còn chưa hôn? Nhưng cũng tốt, như vậy chia tay sạch sẽ hơn.”

Đinh Vân trợn mắt, cảm thấy mình lại một lần nữa bị chính mình 17 tuổi xỏ mũi dắt đi, thật sự rất ngu xuẩn, liền lại nằm trở về, nói: "Vì sao chúng tôi phải chia tay? Tạm thời không có tình yêu thì sao? Dù sao tình yêu sớm muộn gì cũng sẽ biến thành tình thân, huống chi loại chuyện tình yêu đích thực này, đều là nói nhiều người, gặp ít người, lỡ như cả đời này tôi cũng không gặp được thì sao?"

“Vậy coi như quý cô độc thân cả đời, có gì ghê gớm chứ?”

Đinh Vân lập tức châm biếm nói: "Cô gái, cô ngây thơ quá, ở thời đại của cô, có lẽ độc thân còn có thể gọi là quý tộc, nhưng ở chỗ chúng tôi, độc thân ngay cả người cũng không phải, là chó. Chó độc thân! Độc thân! Không có nhân quyền.”

Tiểu Vân nghe không hiểu lắm: "Có ý gì?”

"Ý là, nếu cậu qua 25 tuổi mà vẫn còn là một cô gái độc thân, cô sẽ bị gán cho cái mác 'gái ế', đồ thừa! Sau đó tất cả thanh niên độc thân đều sẽ bị lấy ra chế giễu, nói cô là chó độc thân, chỉ cần có người ân ái, cho dù là đại minh tinh không với tới kết hôn, cô cũng sẽ không hiểu sao lại bị đồng cảm một trận, nói cô chỉ có thể yên lặng ăn cơm chó. Tôi không hiểu, độc thân không có nhân quyền cũng được, coi như xong. Còn chó trêu chọc ai chứ?”

Tiểu Vân đại khái hiểu ra: "Vậy à, nhưng rốt cuộc đây chẳng phải là đánh giá của người khác sao? Chị quản những thứ đó làm gì? Sống tốt cuộc sống của mình không được sao? Cần gì phải giống như người khác?"

"Cô nói thật nhẹ nhàng. hiện tại cùng trước kia không giống nhau, thời đại internet, sức mạnh dư luận ảnh hưởng không biết mạnh hơn bao nhiêu so với trước kia, toàn bộ internet đều có một quan điểm là cô độc thân chính là kẻ thất bại, cô nói cũng không đáng sợ? Ngay cả truyền thông chính thống cũng đang tuyên truyền nói người muốn tại thời điểm thích hợp làm chuyện thích hợp, độ tuổi sinh con hoàng kim của phụ nữ chính là mấy năm đó, kéo dài quá lâu liền thành sản phụ lớn tuổi, sản phụ lớn tuổi sinh con sẽ rất khó, rất nguy! Cô nói mỗi ngày cô đều phải xem những thứ này, cô có sợ hay không?"

"Cho nên chị vì áp lực khó hiểu và những người không nhìn thấy mà thỏa hiệp, tìm một người đàn ông mình căn bản không yêu làm bạn trai, còn định kết hôn với anh ta?"

“Nếu không thì làm sao? Sớm muộn gì cũng phải kết hôn, dù sao cũng tốt hơn là vẫn độc thân, mỗi ngày nhận áp lực từ toàn xã hội cùng sự công kích luân phiên của cô bảy dì tám. Bây giờ tôi mới chính thức hiểu được câu nói kia: Độc thân cũng không khó, khó là ứng phó với những người trăm phương ngàn kế muốn cô kết thúc độc thân.”

Tiểu Vân nghe xong những lời này trầm mặc một hồi lâu, Đinh Vân cho rằng một phen khẳng khái trần thuật của mình cuối cùng cũng làm cho cô ấy hiểu được khó xử của mình, sẽ không thực hiện phi đao công kích với mình nữa, ai ngờ cô cầm lấy điện thoại di động vừa lướt hai trang weibo, chợt nghe thấy thiếu nữ lại mở miệng.

"Chị có từng nghĩ rằng, có lẽ vì những khía cạnh khác trong cuộc sống của chị đã khiến người ta không còn giá trị mong đợi, mọi người mới đặc biệt quan tâm đến vấn đề hôn nhân của chị không?"

Thanh máu Đinh Vân trống rỗng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play