Editor: Eby
Diệp Đồng Châu tặng cậu một cái đồng hồ, Lương Ninh sợ nó quá đắt nên lên mạng tra thử, nhìn thấy giá cả cậu mới an tâm.
Ba con số, là phạm vi mà cậu có thể chấp nhận, hơn nữa là nhãn hiệu phổ biến, các học sinh đều rất ưa chuộng, kiểu dáng này hiện nay cũng khá thịnh hành.
Đêm đó, Lương Ninh ở nhà suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không biết nên tặng gì cho Diệp Đồng Châu, chỉ đành để mai xuống phố xem thử một chút.
Sáng hôm sau, Lương Ninh làm xong phân nửa bài tập, đến giữa trưa thì nấu đại gì đó để ăn, rồi đi ra ngoài.
Bởi vì là cuối tuần, trên phố có rất nhiều người, Lương Ninh chọn một trung tâm mua sắm gần nhà rồi đi dạo vài vòng, cuối cùng cậu nhìn trúng một chiếc vòng tay may mắn.
Vòng tay được làm bằng pha lê đen, thân dây bằng bạc sterling[1], giá ba chữ số.
[1] Bạc sterling là một dạng hợp kim của bạc chứa 92,5% khối lượng bạc và 7,5% khối lượng của các kim loại khác, thông thường là đồng. (theo wikipedia)
Lương Ninh rất tin tưởng vào những thứ này, tuy rằng chỉ là một loại an ủi tâm hồn, nhưng cậu hy vọng khi tặng cho Diệp Đồng Châu chiếc vòng tay có thể đem lại may mắn cho hắn.
Ngay khi ngày cuối tuần kết thúc, đi học được hai hôm thì nghỉ Tết Nguyên Đán, chờ Tết Nguyên Đán qua đi, bạn cùng bàn vô cùng hào hứng mà khoe với Lương Ninh đống bài tập bản thân tự làm.
“Lần đầu tiên mà tớ làm xong hết bài tập trong kì nghỉ! Là tự mình làm đó!”
“Ừm, rất đáng khen.” Lương Ninh gật đầu.
Bạn cùng bàn thấy cậu có chút qua loa: “Đều đã kết nghĩa đào viên rồi, thế quái nào còn lạnh nhạt hơn trước lúc kết nghĩa?”
“Cậu có nhìn thấy Diệp Đồng Châu không?” Lương Ninh không quan tâm đến cậu ta, mà liên tục nhìn về chỗ ngồi của Diệp Đồng Châu.
Lúc trước Diệp Đồng Châu đều đến rất sớm, nhưng hôm nay, giờ tự học buổi sáng cũng sắp bắt đầu rồi mà người nọ còn chưa tới.
“Không thấy, chắc là ngủ quên?” Bạn cùng bàn thản nhiên nói, có lẽ đó là chuyện mà cậu ta thường làm.
Lương Ninh không tin lắm, Diệp Đồng Châu không giống người sẽ ngủ quên.
Nhưng đến tận khi tiết học thứ hai kết thúc, Diệp Đồng Châu vẫn chưa xuất hiện.
Giáo viên trong lớp cũng không có thái độ gì, hẳn là đã biết lí do.
Sau tiết học thứ hai, từng ban bắt đầu xếp hàng ra sân thể dục, sau tiết học thứ hai của ngày đầu tuần là lễ chào cờ, thứ ba đến thứ sáu là thể dục buổi sáng.
Lương Ninh đi theo hàng ngũ của lớp ra khỏi tòa nhà dạy học, từ xa nhìn thấy Diệp Đồng Châu đang bước vào cổng trường.
“Cậu thấy chưa? Tớ nói là cậu ấy ngủ quên mà, đúng không?” Bạn cùng bàn đẩy đẩy cánh tay Lương Ninh, bộ dáng “ông đây nói cái gì là trúng cái đó”.
Lương Ninh vẫn có hơi khó tin chuyện này sẽ xảy ra trên người Diệp Đồng Châu, định chốc nữa tập xong thể dục buổi sáng sẽ đến hỏi hắn.
Sau khi Diệp Đồng Châu trở lại phòng học, nộp bài tập của mình đến văn phòng giáo viên tương ứng, lúc trở về phòng học lần nữa thì mọi người đã tập xong bài thể dục buổi sáng.
Lương Ninh bước đến bên cạnh hắn: “Sao buổi sáng cậu đến muộn vậy?”
Diệp Đồng Châu nhìn thoáng qua rồi chú ý tới cậu đã đeo đồng hồ mình tặng, lấy từ trong cặp ra hộp sữa chua xoài đặt vào lòng bàn tay người nọ: “Ngủ quên.”
Lương Ninh ngạc nhiên, không ngờ là ngủ quên thật.
“Nghe rõ chưa, tớ đã nói là cậu ấy ngủ quên, cậu còn không tin.” Bạn cùng bàn “xí” một tiếng, còn muốn nói tiếp cái gì thì chợt nghe có người ở ngoài phòng học đang gọi tên mình.
“Bạn cùng bàn! Ra ngoài một chút!”
Bạn cùng bàn vừa quay đầu thì thấy giáo viên vật lí đứng ở trước cửa, sắc mặt đen như đáy nồi, cậu ta biết ngay bản thân gặp xúi quẩy rồi.
“Toang rồi, tớ đi trước đây.”
“Ừm.” Lương Ninh gật đầu, nhìn cậu ta rời đi.
Cầm sữa chua trở về chỗ ngồi, Lương Ninh mới nhớ tới quà tặng cho Diệp Đồng Châu, nhưng nghĩ lại thì buổi tối cũng đi về cùng nhau, cứ để tối rồi tặng cũng không sao.
Bạn cùng bàn trở về cùng với giáo viên vật lí, vẻ mặt buồn bã khóc lóc thảm thiết với Lương Ninh: “Bài tập tớ tự làm đều bị mắng.”
“Chuyện gì vậy?”
“Nói tớ làm sai rất nhiều.” Bạn cùng bàn lấy bài tập nguyên đán của mình mở ra trên bàn.
Lương Ninh nhìn lướt qua thấy cả bài đầy dấu gạch đỏ, quả thực là sai rất nhiều.
“Cậu nói xem, mấy thầy cô này, tớ đi chép bài của người khác thì chê tớ không có nỗ lực cố gắng, tớ tự làm, thì lại chê tớ làm sai quá nhiều.” Bạn cùng bàn cảm thấy sầu muộn đến tóc cũng rụng rồi.
Lương Ninh mỉm cười: “Đó không phải chứng tỏ là giáo viên vật lí rất quan tâm đến tình hình học tập của cậu sao, nếu không thì lần tới cậu thử làm thêm vài đề xem, nói không chừng thầy ấy sẽ khen ngợi cậu đó.”
Bạn cùng bàn nhún vai: “Tớ mới không cần, bộ tớ là con nít à? Còn cần giáo viên phát phiếu bé ngoan?”
Lương Ninh không trả lời nữa, nhưng trong lòng thì nghĩ: Không chừng cậu thiệt sự muốn phiếu bé ngoan đấy?
Sau giờ tự học buổi tối, Lương Ninh đeo cặp sách lên vai rồi cùng Diệp Đồng Châu rời khỏi phòng học.
Đi tới trước bảng chỉ dẫn trạm xe buýt, Lương Ninh lấy trong túi ra chiếc vòng tay: “Cái này tặng cho cậu.”
Ánh mắt Diệp Đồng Châu hiện lên một chút ngạc nhiên: “Cảm ơn.”
“Giáng sinh vui vẻ, tuy rằng hôm nay hơi muộn.” Lương Ninh có hơi ngượng ngùng, sờ sờ sau gáy.
“Không muộn.” Diệp Đồng Châu chỉ chỉ vào đường cái: “Chẳng qua…xe buýt thì…”
Hai người mải mê nói chuyện phiếm, Diệp Đồng Châu vừa nãy mới chú ý tới xe buýt đã đến từ sớm, thấy hai người họ không nhúc nhích thì đã chạy đi mất.
Lương Ninh ngạc nhiên, quay đầu lại thì thấy xe buýt đã chạy đi xa, đây là chuyến xe cuối cùng trong ngày hôm nay.
“…Làm sao đây?” Diệp Đồng Châu cảm thấy chuyện này rất buồn cười, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Tớ…không biết nữa.” Lương Ninh đang rất mờ mịt, hôm nay bố mẹ của cậu đều trực ca đêm, không thể đến đón cậu, nếu là ngồi xe buýt thì mất nửa tiếng đồng hồ mới về được, nên chắc chắn không có khả năng đi bộ về rồi.
“Nếu không thì…đến nhà tớ ngủ một đêm.” Diệp Đồng Châu đưa ra lời mời.
Lương Ninh sửng sốt: “Được không đấy? Có làm phiền đến bố mẹ cậu không?”
“Tớ ở một mình.” Diệp Đồng Châu nói: “Đi thôi.”
“…À, được.” Lương Ninh vội vàng đi theo.
Không có so sánh sẽ không có đau thương, Lương Ninh đi theo Diệp Đồng Châu chưa đến năm phút đồng đã đến cửa nhà hắn.
Dã Viên vốn là biệt thự cho một gia đình mà những kẻ có tiền mới mua được, căn của Diệp Đồng Châu ở có vẻ lớn hơn những căn ở dãy đằng trước.
“Một người ở thôi mà lớn như vậy sao?” Lương Ninh rất ngạc nhiên.
Diệp Đồng Châu gật đầu: “Đúng vậy, bố mẹ tôi đều có việc bận.”
Đẩy cửa sân ngoài ra, đèn trong sân đột nhiên sáng lên, những ngọn đèn này đều được kích hoạt bằng giọng nói, ngay cả cửa cũng là cửa thông minh nhận diện bằng khuôn mặt.
“Vào đi, đây là đôi dép bông mới, dùng để dự phòng.” Diệp Đồng Châu giúp cậu lấy đôi dép bông hình con vịt vàng từ trong tủ giày ra.
Lương Ninh không biết vì sao mà có hơi xấu hổ, bởi vì Diệp Đồng Châu cũng mang đôi dép y hệt như vậy, thoạt nhìn tựa như một đôi vợ chồng, hơn nữa còn có chút cảm giác trẻ con.
“Là mẹ tớ mua đó, bà ấy rất thích mấy thứ đồ như vậy.” Diệp Đồng Châu giải thích.
“Ừm.” Lương Ninh nhanh chóng thay giày rồi đi theo Diệp Đồng Châu vào nhà.
Phòng khách rất lớn, trên tường treo rất nhiều mô hình máy bay, nhìn trông rất ngầu, ngay cả tủ trong gian bếp mở cũng được trang trí bằng máy bay.
“Mấy thứ này đều là bố tớ làm.” Diệp Đồng Châu thấy Lương Ninh chú ý tới mấy chiếc máy bay thì vội vàng giải thích.
“Cô chú hẳn là người rất thú vị.” Lương Ninh cảm thấy tuy rằng căn biệt thự này rất lớn, nhưng một mình Diệp Đồng Châu ở cũng sẽ không có cảm giác buồn tẻ.
Bởi vì không chỉ có những dấu vết trang trí của bố mẹ Diệp Đồng Châu để lại, mà trên tường còn treo một số kệ hình máy bay với những lời ghi chú bên cạnh. Bố mẹ Diệp Thông Châu đã chuẩn bị sẵn một tấm bảng đen nhỏ gần cửa ra vào, mục đích là để hắn có thể viết ra những điều không hài lòng hoặc những gì mong muốn trong cuộc sống thường ngày, bố mẹ hắn sẽ trả lời, tiện thể viết lời mong nhớ của họ.
Đây đều là chứng minh cho hơi thở của cuộc sống sinh hoạt gia đình.
“Công việc của bố tớ rất bận, còn mẹ thì rất ỷ lại vào ông ấy, cho nên hai người thường xuyên không trở về.” Diệp Đồng Châu vừa giải thích, vừa rót cho cậu một ly sữa: “Cậu uống không?”
“Cảm ơn.” Lương Ninh mỉm cười nói, cậu không hỏi công việc của bố mẹ hắn là gì, chờ sau này quen thuộc hơn, nói không chừng sẽ biết.
“Cậu muốn làm đề hay là đi tắm rồi ngủ một giấc?”
“À, tớ xối nước một chút là được, không làm đề đâu, một lát nữa tớ sẽ gọi điện nói chuyện này với mẹ.”
“Được, tớ đi lấy quần áo cho cậu.” Diệp Đồng Châu gật đầu, lên căn phòng trên lầu hai tìm một bộ đồ ngủ cùng một bộ quần lót sạch sẽ.
Lương Ninh uống sữa xong thì đi lên lầu, cầm lấy quần áo Diệp Đồng Châu đưa cho cậu, nhanh chóng vào phòng tắm xối một chút rồi đi ra, trên tay còn cầm quần lót ướt sũng vừa mới giặt xong: “Tớ treo cái này ở đâu?”
“Đưa cho tớ.” Diệp Đồng Châu vươn tay.
Lương Ninh đỏ mặt nói: “Không sao, để tớ tự treo.”
“Cậu ra ngoài hành lang rồi đi về phía trước, có một cái ban công mở, cậu cứ treo ở đó là được.” Diệp Đồng Châu chỉ đường.
“Được.” Lương Ninh cầm quần lót rồi chạy nhanh ra ngoài.
Diệp Đồng Châu tranh thủ đi tắm, chờ đến khi hắn bước ra ngoài thì không thấy Lương Ninh đâu, ra khỏi phòng liền thấy cậu đang ôm gối ngồi trên ghế sô pha.
“Cậu làm gì vậy?” Diệp Đồng Châu hỏi.
“.…Ngủ?” Lương Ninh nghĩ, bản thân đến ở nhờ, không ngủ ở sô pha thì ngủ ở đâu?
Diệp Đồng Châu sững sờ, không nghĩ tới cậu lại ngốc nghếch như vậy, khẽ thở dài một cái rồi đi thẳng xuống lầu, kéo cổ tay cậu: “Đèn phòng khách nhà tớ đều là đèn cảm ứng, có người sẽ sáng lên.”
Lương Ninh cũng không biết, đỏ mặt không nói gì.
“Cậu ngủ chung với tớ đi, phòng khách chưa có người dọn dẹp.” Diệp Đồng Châu nói: “Tớ đã mời cậu đến đây rồi, thân là chủ nhà mà lại để cho cậu ngủ ở phòng khách thì thật không thích hợp.”
Lương Ninh cứng ngắc nói: “Nhưng tướng ngủ của tớ rất xấu, còn nói mớ nữa.”
“Không sao.” Diệp Đồng Châu tự thấy bản thân mình ngủ rất sâu, sẽ không bị ảnh hưởng.
Lương Ninh không thay đổi được hắn, bị lôi kéo nằm lên giường.
Diệp Đồng Châu nằm xuống bên cạnh cậu, hai người chui vào một chiếc chăn, trong phòng bật máy sưởi, rất ấm áp.
“Giường này thật thoải mái.” Lương Ninh không khỏi cảm thán, tuy rằng cậu ngủ ở nhà cũng rất ấm áp, nhưng không biết vì sao, giường của Diệp Đồng Châu lại không giống vậy.
“Cậu muốn đến thì cứ đến.”
“Được.” Lương Ninh tâm trạng rất tốt, chợp mắt một hồi thì thấy Diệp Đồng Châu giơ tay tắt đèn.
Căn phòng lập tức chìm vào trong bóng tối, cũng trở nên yên tĩnh, một lúc sau, Diệp Đồng Châu thì thầm: “Lương Ninh?”
Rốt cuộc Lương Ninh không trả lời, chỉ còn tiếng hô hấp ổn định.
Diệp Đồng Châu ngây người một hồi, chống đỡ thân mình, dùng ánh trăng mờ nhạt thấy cậu đã ngủ, còn ngủ rất say, che miệng cười ra tiếng.
Đây là kĩ năng một giây đã ngủ à? Ngủ rồi mà vẫn còn nhếch miệng, điểm này cũng thật dễ thương.
___________
Tác giả có lời muốn nói :
Sắp lên lớp mười một rồi, sắp thành niên rồi!