Học Thần Cậu Ấy Vẫn Luôn Nhìn Tôi

Chương 2: Tớ chở cậu


10 tháng

trướctiếp

 Editor: Eby

 

Lương Ninh không ngờ rằng Diệp Đồng Châu lại chủ động đi hỏi cậu, chưa kịp suy nghĩ đã đồng ý.

Ở Trường Số 1, Diệp Đồng Châu được công nhận là trâu bò nhất khối tự nhiên, thậm chí khi lên lớp nhàn rỗi lại buồn chán, hắn đều sẽ lấy những bài thi cuối kỳ của lớp mười hai ra làm, chỉ riêng những gì giáo viên dạy cho, từ lâu đã nằm sẵn trong kho kiến thức của hắn rồi.

Lương Ninh trở về chỗ ngồi, cầm lấy bài thi, rồi chạy đến ghế trống bên cạnh Diệp Đồng Châu ngồi xuống.

Bởi vì vóc dáng của Diệp Đồng Châu cao, tổng số học sinh của lớp 10/9 lại là số lẻ, cho nên Diệp Đồng Châu được thầy chủ nhiệm sắp xếp ngồi một mình, do đó Lương Ninh mới có cơ hội ngồi cạnh hắn.

Chẳng qua, trong lớp cũng có nhiều lời ra tiếng vào, có người nghĩ đơn giản là lớp trưởng bằng lòng ngồi một mình, có người lại nghĩ rằng hắn không thích giao du với người khác. Đương nhiên, bây giờ mà nói, mấy cái lí do đó đối với Lương Ninh không quan trọng chút nào.

Giờ tự học buổi tối ở Trường Số 1 bắt đầu từ sáu giờ rưỡi, đến chín giờ năm phút là kết thúc, trong đó có hai lần nghỉ giải lao. Tự học buổi tối là tiết tự do, không có giáo viên đến giảng bài, nhưng sẽ có lớp trưởng mỗi lớp giữ trật tự, nếu không ảnh hưởng đến việc học của các bạn học khác thì có thể tiến hành thảo luận với nhau.

Sau khi Lương Ninh ngồi bên cạnh Diệp Đồng Châu, không trực tiếp hỏi hắn, thay vào đó, cậu làm lại các câu hỏi mà bản thân bất cẩn tính sai, sau đó chép kỹ những câu đã làm vào trong vở chữa đề.

Diệp Đồng Châu cũng không chủ động nói chuyện với cậu, mà miệt mài cúi đầu viết bài tập tiếng Anh.Sau khi Lương Ninh chép lại hết những đề sai, thì Diệp Đồng Châu đã làm xong bài tập của hai môn.

Cậu trộm liếc nhìn Diệp Đồng Châu đang hơi cúi đầu xem đề bài môn toán, Lương Ninh đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng không dám mở miệng hỏi. Tuy rằng cậu với Diệp Đồng Châu học cùng lớp được hai tháng, nhưng thực sự không tính là quen, bình thường, ngoại trừ việc thu phát bài tập cần phải tiếp xúc thì từ trước đến giờ chưa từng nói chuyện cùng nhau.

Hình như…hôm nay số câu hai người nói hẳn là bằng cả một tuần bình thường.

Bởi vì Lương Ninh nhìn quá tập trung, hoàn toàn không ý thức được ánh mắt của mình mãnh liệt như thế nào, động tác tính toán của Diệp Đồng Châu dừng lại một chút, hắn quay đầu đối diện với tầm mắt của cậu.

“Chép xong rồi?” Diệp Đồng Châu trầm giọng hỏi cậu.

“A…chép xong rồi.” Lương Ninh nhanh chóng hoàn hồn, rồi nhận ra hắn hỏi “chép xong rồi” là đang chỉ vở chữa đề của mình thì không hiểu tại sao lại cảm thấy xấu hổ.

Cậu không rõ nội quy của các lớp khác, nhưng lớp của bọn cậu thì mỗi người nhất định phải có một quyển vở chữa đề.

Chẳng qua, bình thường lên lớp đã rất mệt rồi, còn phải làm một đống bài tập lớn, cho nên có đôi khi quyển vở chữa đề của mọi người bị dùng như giấy nháp, có mỗi mình cậu, vì mắc hội chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế[1], nên trước tiên đều tỉ mỉ viết câu hỏi vào trước, sau đó để trống một khoảng trống dưới mỗi câu hỏi để viết toàn bộ lời giải. Sau khi hiểu kỹ càng các đề đã làm sai, qua hơn mười bữa nửa tháng lại lật vở chữa đề ra lần nữa, rồi tỉ mỉ làm cho xong.

[1]: Rối loạn ám ảnh cưỡng chế được đặc trưng bởi ám ảnh, cưỡng chế, hoặc cả hai. Những ám ảnh không thể cưỡng lại được là những ý tưởng, hình ảnh, hoặc xung động liên tục không thể cưỡng lại được để làm điều gì đó. Cưỡng chế là bệnh lý gây ra xung lực, nếu được chống lại, dẫn đến lo lắng và căng thẳng quá mức.

Đây là thói quen của cậu từ năm cấp hai đến tận bây giờ, có điều khi nãy giáo viên dạy vật lí cũng yêu cầu giống vậy. Trong khoảng thời gian gần đây, mặc dù cậu học hành sa sút, nhưng cũng chưa từng bỏ thói quen ghi chép này.

Lúc trước, khi Lương Ninh đang chép các đề sai, bị bạn cùng bàn nhìn thấy, còn chê cười cậu “cứng nhắc”, không biết là Diệp Đồng Châu cũng có suy nghĩ giống vậy hay không.

Cậu lo lắng nhìn Diệp Đồng Châu, rốt cuộc suy nghĩ của người nọ hoàn toàn không thể hiện lên mặt, ngược lại hắn lấy bài thi tháng của mình ra: “Có gì muốn hỏi hay không?”

Lương Ninh giật mình, rồi nhận ra hắn đang hỏi cậu có câu nào không hiểu hay không, sau khi cẩn thận nghĩ lại một hồi thì chỉ có mỗi câu cuối cùng thôi, cho nên cậu mới nói với Diệp Đồng Châu y như thế.

“Ừm.” Dường như câu trả lời cũng không ngoài dự đoán của Diệp Đồng Châu, hắn không ngạc nhiên chút nào, thuận tay lật qua mặt sau của bài thi, “Vậy thì thảo luận câu này một chút.”

Lương Ninh nhìn thoáng qua bài thi của Diệp Đồng Châu, trình độ sạch sẽ khiến cho người xem phải thán vi quan chỉ[2], một chút bôi xóa cũng không có, hơn nữa mỗi hàng đều rất ngay ngắn, giống như dùng thước để viết vậy, nhìn thôi cũng làm người khác cực kỳ thoải mái, thực sự thỏa mãn chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của cậu.

[2]: Thán vi quan chỉ (叹为观止), là một thành ngữ trung quốc, phiên âm là tàn wéi guān zhǐ, dùng để hình dung khi nhìn thấy những gì cực kỳ tốt, cực kỳ vừa ý. Xuất phát từ《 Tả Truyện · Tương Công Nhị Thập Cửu Niên 》(nguồn dịch từ baidu)

“Lương Ninh.” Diệp Đồng Châu nói xong, không thấy Lương Ninh phản ứng, phát hiện cậu ấy nhìn chằm chằm vào bài thi của mình như đang đi vào cõi thần tiên, người nọ hình như rất thích ngẩn người.

Lương Ninh khôi phục lại tinh thần, có chút ngượng ngùng nở nụ cười, hai lúm đồng tiền hiện lên rõ rệt làm gương mặt cậu thêm một chút đáng yêu: “Thật ngại quá, tớ mất tập trung.”

“Không sao.” Diệp Đồng Châu đẩy bài thi của mình về phía trước, để song song với bài thi của Lương Ninh.

Ở câu hỏi cuối Lương Ninh có viết một công thức mấu chốt, rõ ràng là cậu định giải nó, nhưng không biết vì sao lại không làm tiếp, vì thế giáo viên chấm bài chỉ cho cậu hai điểm ở câu đó.

Còn Diệp Đồng Châu thì suy nghĩ theo một góc độ khác, nếu nói cách của hắn là lối đi bình thường, thì cách của Lương Ninh là lối đi tắt.

“Cậu định dùng phương pháp phản chứng[3] sao?” Ngay từ đầu, khi Diệp Đồng Châu thấy công thức này, đã muốn hỏi cậu.

[3]: Phép phản chứng hay phương pháp phản chứng là một trong các phương pháp chứng minh gián tiếp. Phương pháp này chứng minh một phát biểu bằng cách cho thấy rằng kịch bản ngược lại sẽ dẫn đến một điều vô lý hoặc một sự mâu thuẫn. (nguồn wikipedia)

 Lương Ninh gật đầu, “Lúc đầu thì tớ nghĩ như vậy, cũng viết các bước trên bản nháp xong rồi, nhưng lại bị kẹt ở khúc giữa, tớ ngồi chiến đấu với nó nửa tiếng đồng hồ, sau thì hết giờ mất rồi.”

Cuối cùng, tiếng chuông nộp bài thi vang lên, ngay cả cơ hội viết các bước tính toán trên bản nháp vào bài thi cũng không có, cậu chỉ có thể vội vàng viết xuống một công thức mấu chốt.

Diệp Đồng Châu im lặng, nhìn chằm chằm bài thi của Lương Ninh cả buổi, Lương Ninh cũng dứt khoát nhìn thẳng vào bài thi của mình.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ im lặng một hồi lâu, đột nhiên Lương Ninh mở miệng: “Cách của cậu vẫn đáng tin cậy hơn, quả nhiên tìm cách giải tắt rất khó.”

Cách giải quyết vấn đề của Diệp Đồng Châu khá khả quan, dùng những ý tưởng cơ bản nhất để làm, nhưng mà rõ ràng hắn thích phương pháp tư duy của Lương Ninh hơn.

“Bản nháp của cậu còn không? Là bản dùng trong lúc thi đó.”

Lương Ninh đáp: “Còn, để tớ đi lấy.”

Nói xong, Lương Ninh khom lưng chạy về chỗ ngồi, lấy bản nháp dùng trong kì thi trước ra. Nhìn thoáng qua một cái thì thấy từng dấu khoanh tròn đều đều ở mặt trước của bản nháp, cậu lại thấy xấu hổ, có hơi không muốn lấy ra.

Sau một hồi ngồi ma xát trên ghế, cậu mới khom lưng, ôm bản nháp quay về dãy ngồi cuối.

Diệp Đồng Châu nhìn cậu đặt bản nháp trước mặt mình, những chỗ xung quanh đều bị gấp lại, chỉ chừa lại mấy công thức tính toán ở bài cuối cùng là có thể nhìn được. Mặc dù thắc mắc tại sao cậu lại làm như vậy, nhưng Diệp Đồng Châu cũng không hỏi, càng chú tâm hơn vào đề bài.

Sau khi xem xét kỹ càng các bước tính toán, cuối cùng Diệp Đồng Châu cũng biết vấn đề nằm ở đâu.

Lương Ninh chọn dùng phương pháp phản chứng, trong phương pháp phản chứng chỉ cần có thể lấy được một ví dụ dẫn đến kết quả tương phản với đề bài, thì có thể chứng minh được đề bài đưa ra là sai.

Suy nghĩ của Lương Ninh hoàn toàn đúng, cũng sắp tính đến bước cuối cùng rồi, nhưng lại bị kẹt ở một luận điểm, cậu tìm không được luận cứ để chứng minh cho luận điểm này, chí ít thì trong sách giáo khoa không có.

“Lúc đó tớ đã nghĩ đổi sang cách khác, nhưng vẫn không được.” Trong lời nói của Lương Ninh rõ ràng sự chán nản, cậu là loại người nếu như không giải được đề thì sẽ rất nôn nóng, lo âu.

Diệp Đồng Châu trầm tư một hồi, vẽ một đường phụ trên biểu đồ: “Cậu bôi cái này, rồi đổi cái này thử xem? Chỗ này thì lập luận lại lần nữa.”

Lương Ninh nhìn thấy Diệp Đồng Châu vẽ một vòng tròn xung quanh các bước tính toán của mình, dường như hiểu được gì đó, tức khắc vùi đầu ngoáy bút, chưa đến năm phút đồng hồ, cậu đã giải ra nguyên đề hoàn chỉnh.

“Giải được rồi!” Lương Ninh vô cùng hưng phấn giơ bản nháp lên, trong phòng học rộng lớn, tiếng tung hô cực kì rõ ràng.

Diệp Đồng Châu cũng bị cậu dọa sợ, cả buổi không động đậy, đến khi các bạn học khác đều quay đầu nhìn sang, mới lặng lẽ nâng tay, kéo bàn tay đang giơ lên của cậu xuống, sau đó nói với các bạn học: “Đừng nhìn nữa, các cậu chú ý giữ im lặng.”

 Có thể là vì ngày thường Diệp Đồng Châu không thích cười, lại luôn có cảm giác xa cách, nên tất cả mọi người đều rất sợ hắn, vốn có những người còn đang cười nhạo Lương Ninh, sau đó liền tắt ngúm, im lặng quay đầu, vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Lương Ninh mặt đỏ tía tai, do dự hồi lâu mới nói: “Thật xin lỗi, gây thêm phiền phức cho cậu rồi.”

“Không sao.” Vẻ mặt của Diệp Đồng Châu không thay đổi, tựa hồ không có hứng thú với cái gì ngoài việc học.

Sau đó, Lương Ninh cả buổi vẫn không quay về vị trí, tiếp tục ngồi ở bên cạnh Diệp Đồng Châu, làm bài tập xong thì bắt đầu xoát lại các đề sai, nếu gặp câu nào không hiểu thì sẽ thật nhẹ nhàng mà hỏi Diệp Đồng Châu, chỉ cần người nọ chỉ điểm vài ba câu, thì cậu liền hiểu, cái cảm giác đó giống như mới vừa đả thông hai mạch nhâm đốc vậy, vô cùng thần kì.

Đúng lúc buổi tối hôm nay Lương Ninh là người có nghĩa vụ khóa cửa, cậu phải đợi đến khi người cuối cùng ra về.

Nhìn người trong lớp lần lượt rời khỏi phòng học, Lương Ninh không khỏi hỏi Diệp Đồng Châu đang ngồi bất động ở đó: “Lớp trưởng, cậu không về à?”

“Một lát nữa.” Diệp Đồng Châu sống ở gần đây cho nên không vội.

“À.” Lương Ninh đáp lời, không có bài tập ở giữa, đột nhiên bầu không khí của hai người trở nên lúng túng.

Đến tận chín giờ hai mươi phút, ban chín chỉ còn lại Diệp Đồng Châu và Lương Ninh, Lương Ninh lập tức đeo cặp sách đã thu dọn xong lên vai, “Lớp trưởng, đi không?” Ngụ ý là cậu còn phải khóa cửa nữa.

“Ừm.” Lúc này Diệp Đồng Châu mới đứng lên, tay không đi ra ngoài.

Lương Ninh tưởng rằng hắn đi rồi, nhưng sau khi tắt đèn khóa cửa, quay đầu lại thấy hắn còn đứng bất động ở bên ngoài hành lang.

Mặc dù không thể tin được, nhưng Lương Ninh vẫn do dự hỏi: “Cậu đang…đợi tôi à?”

“Đi không?” Lần này, Diệp Đồng Châu không trả lời câu hỏi của cậu, ngược lại hỏi thẳng.

“Được.” Lương Ninh được sủng mà lo.

Diệp Đồng Châu thấy cậu đồng ý, tiến một bước về phía trước, Lương Ninh cũng nhanh chóng đi theo, chủ động bắt chuyện với hắn: “Cậu sống ở đâu?”

“Đối diện chéo với trường học.”

“Hả?”

“Dã Viên.”

“Vậy thì rất gần nha.” Lương Ninh có hơi ghen tị, “Còn tớ ở xa, tí nữa còn phải ngồi xe buýt đi về.”

“Giờ này còn tuyến nào không?”

“Tuyến xe cuối là vào chín giờ rưỡi.”

“Giờ là chín giờ hai lăm rồi.”

Lương Ninh:…?

“Toi rồi…”

Diệp Đồng Châu im lặng một hồi, nói: “Tớ có xe đạp ở đây, có thể cho cậu mượn.”

“…Tớ không biết chạy xe đạp.” Lúc trước Lương Ninh có học một lần, suýt chút nữa bị té vỡ đầu, sau này không bao giờ dám học lại.

“Tớ chở cậu.” Diệp Đồng Châu nói xong, đi thẳng về bãi đỗ xe.

Lương Ninh sửng sờ, nhanh chóng đuổi theo: “Không cần đâu, tớ có thể tự bắt taxi về mà.”

“Không…” Diệp Đồng Châu vừa định nói không sao, thì cảm thấy một ánh sáng chói mắt, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một chiếc ô tô màu đỏ đậu bên ngoài lan can sắt, người phụ nữ đứng bên cạnh nhìn có chút giống Lương Ninh.

“A, là mẹ tớ.” Lương Ninh không ngờ mẹ cậu sẽ đến đón cậu.

“Vậy cậu về đi.” Diệp Đồng Châu nói xong, gật đầu với mẹ Lương Ninh, rồi bước ra khỏi cổng trường trước.

Sau khi Lương Ninh ngồi vào trong xe, Kiều Dĩnh hỏi cậu: “Là bạn mới à?”

“…Vâng.” Lương Ninh nghĩ, chắc cũng được tính là bạn đi.

“Tốt lắm, bữa sau con mời cậu ấy đến nhà ăn cơm nhé.”

Lương Ninh nhìn lướt qua sườn mặt của mẹ mình, cười nói: “Được ạ.”

Cậu nghĩ, giai đoạn nổi loạn ngắn ngủi này có lẽ đã qua rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp