Đại Lão Huyền Học Xuyên Thành Pháo Hôi Tiểu Thiếu Gia Nhà Giàu

Chương 4: Lão quỷ hàng xóm


1 tháng


Tác giả: Nông Tạp

Editor: Đại ngư

Đối diện đồn cảnh sát thủ đô chính là đường lớn, lúc Giản Hỉ bước ra khỏi cổng đồn cảnh sát, cậu nhìn thấy phía đối diện có hơn chục tên đàn ông mặt đầy căng thẳng, đang hết nhìn đông, lại ngó tây. Thẳng đến khi nhìn thấy Giản Hỉ bước ra, ngay lập tức ánh mắt của bọn họ đều sáng lên, lôi máy quay phim đã để ở trong xe ra, giơ về phía Giản Hỉ ra sức mà chụp lấy chụp để, Ngũ Thành Thành nhanh chóng kéo Giản Hỉ ra phía sau, mặt đầy vẻ tức giận che chở cậu tìm xe, sau đó nhét người vào trong. Sau khi đã đặt mông ngồi vào, lúc này anh mới căm giận mắng: “Cái đám paparazzi này khẳng định gần đây cơm cũng không có mà ăn, nên mới liều mạng chạy KPI đây mà. Mẹ kiếp, ở trước đồn cảnh sát mà chúng cũng dám chụp lén!”

Kỹ năng lái xe của Tôn Hà rất tốt, chỉ với vài cú cua gấp đã thành công bỏ xa đám chó săn kia, Ngũ Thành Thành lúc này mới an tâm vỗ ngực, lấy khăn lau kính từ chỗ để đồ lặt vặt trong xe ra, vừa lau lau mắt kính, vừa tức giận nói với Giản Hỉ ngồi ở ghế đối diện phía sau: “Tiểu tổ tông ơi, cậu có thể bớt kiếm phiền toái cho tôi không? Úc Hành, người ta cậu cũng bớt chọc vào đi! Tôi biết cậu có tiền, gia nghiệp lớn, lại có người chống lưng, nhưng Úc Hành người ta tài lực cũng không có thua kém nhà cậu. Cậu đâu nhất thiết phải triệt để đắc tội với anh ta như vậy, nhiều bạn thì nhiều đường mà! Hơn nữa chuyện ngày hôm nay, trừ bỏ cái tên Bạch liên hoa không có đầu óc Lâu Xung kia, đoán chừng còn có đối thủ khác của cậu cũng mong chờ kết quả, nếu không chỉ bằng đám chó săn kia mà dám đấu với tiểu thiếu gia như cậu? Trừ phi bọn họ chán sống, đánh chết bọn họ cũng không có cái lá gan đó.”

Giản Hỉ mở nắp chai nước khoáng, uống một ngụm nước: “Không có biện pháp, duyên qua đường của tôi quá tốt.”

Nhìn thấy nguyên chủ xảy ra chuyện, kẻ nào cũng muốn tiến lên cắn, đạp mấy cái.

Ngũ Thành Thành: “… Cậu giữ chút liêm sỉ đi, cảm ơn.”

Một màn ngày hôm nay, nếu không phải Giản Hỉ ở trong thân xác của nguyên chủ, có kí ức của cậu ta, Giản Hỉ nhất định cũng sẽ cho là nguyên chủ thật sự đã cưỡng gian Lâu Xung.

Nhưng chỉ có Giản Hỉ, người xuyên qua biết rằng người mà nguyên chủ thích thật sự chỉ có một, đó chính là cái người tên Úc Hành kia, thậm chí còn vì anh ta mà âm thầm thủ thân như ngọc nhiều năm.

Đáng tiếc là con chiêm chiếp nhà người ta không có biết nha.

Giản Hỉ xoè tay quạt gió, dưới tác dụng của thuốc, cậu bắt đầu ra mô hôi càng lúc càng nhiều, cảm giác dính nhớp trên người khiến cậu rất khó chịu, đến mức cầm vạt áo vắt, cũng có thể tí tách ra nước, lúc này cậu mới nói: “Trước tiên đưa tôi về nhà đã.”

Ngũ Thành Thành nhìn qua kính chiếu hậu thấy tay áo ngắn của Giản Hỉ, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, anh giận đến mức lại bắt đầu chửi Lâu Xung một trận.

Sau khi bình tĩnh lại, anh ngập ngừng nói: “Cậu, có muốn tìm ai đó, ờm, liền cái đó, cậu hiểu mà.”

Giản Hỉ thờ ơ đáp: “Tôi không hiểu, cũng không muốn, đừng có làm phiền, đừng CUE, cảm ơn!”

“Được rồi, vậy tôi về công ty tìm nhân viên quan hệ công chúng bàn bạc phương án giải quyết mớ hỗn độn này của cậu, trên mạng chắc chắn đã nổ tung rồi, vậy để Tiểu Tôn đưa cậu về nhé.”

Giản Hỉ miễn cưỡng gật đầu một cái.

Đến bây giờ cậu vẫn chưa rõ tại sao mình lại đột nhiên sống lại, còn vị thiếu gia ban đầu kia đã đi đâu rồi.

Chẳng lẽ thật sự đúng là vì chút thuốc kia mà ngỏm củ tỏi?

Chờ sau khi Ngũ Thành Thành xuống xe, Tôn Hà lái xe do dự trong chốc lát, chậm rãi nói: “Tiểu thiếu gia, nếu không chúng ta về nhà cũ trước nhé?”

“Không muốn, trở về chỗ tôi ở đi.”

Trạng thái hiện tại của Giản Hỉ không thích hợp ở cùng một chỗ với ba mẹ Giản. cậu sợ mình sẽ bị lộ mất.

Suy cho cùng người quen thuộc nhất với nguyên chủ chính là ba mẹ cậu ta.

Sở dĩ người quản lý Ngũ Thành Thành và trợ lý Tôn Hà không nhận ra cậu là kẻ giả mạo, có lẽ có liên quan đến hành vi kỳ quặc thường ngày của nguyên chủ, cho nên xảy ra vụ việc cưỡng gian lần này, hai người họ cũng không có tỏ ra quá ngạc nhiên. Đồng thời, trong lòng chắc cũng nghĩ rằng một tiểu thiếu gia nhà giàu được nuông chiều quá mức thực sự có thể làm ra loại chuyện đó.

Nhưng ba mẹ Giản thì khó mà nói.

Tôn Hà không còn cách nào khác ngoài gật đầu, lái xe quẹo đông rẽ tây, sau khi lượn quanh chín khúc, rốt cuộc cũng tìm được cái tổ nhỏ nơi nguyên chủ đang ở hiện tại.

Căn phòng nằm trên tầng ba của một khu dân cư cũ. Giản Hỉ mở cảnh cổng sắt ra, hai tay liền dính đầy gỉ sét, nhìn là biết là nó đã lâu không có người mở.

Giản Hỉ nhìn vết gỉ sét trên tay, sững sờ hỏi Tiểu Tôn: “Cậu chắc chắn không đưa tôi đến nhầm địa chỉ chứ?”

Tốt xấu gì nguyên chủ cũng là một vị thiếu gia giàu có, tại sao lại đến ở một nơi tồi tàn, rách nát như vậy?

Tôn Hà im lặng gật đầu: “Anh quên rồi à? Đây chính nơi là anh ngàn vạn chọn lựa ra đó. Anh nói nơi này phong thuỷ tốt, lại ít đám chó săn, anh rất hài lòng.”

Giản Hỉ: ‘… Không sai, là tôi chọn.”

Thoạt nghe, có vẻ thật đúng là nguyên chủ có thể bịa ra mấy chuyện vô lý này.

Giản Hỉ không nói lên lời, ai có thể nghĩ tới đường đường là một phú nhị đại, lại sẽ ở một địa phương tồi tàn như vậy.

Trong hành lang không có thang máy, hai bên tường cạnh tay vịn cầu thang bằng gỗ dán đủ loại giấy quảng cáo, chúng nhăn nhúm và bẩn thỉu không chịu nổi, bóng đèn trên đỉnh đầu lúc sáng lúc tối, như có ma quỷ lộng hành.

Tầng ba tổng cộng có hai hộ gia đình, còn một nhà khác thì không rõ có người ở hay không.

Nhìn tờ giấy đòi tiền thuê nhà của chủ nhà dán trên cửa, Giản Hỉ chợt thấy đầu choáng mắt hoa.

Cậu xé nó xuống, đưa cho Tôn Hà: “Cái này, cậu lấy tiền từ trong tài khoản của tôi mà thanh toán đi.”

Tôn Hà khó khăn nhỏ giọng nói: “Tiểu thiếu gia, Chủ tịch nói tiền tiêu vặt tháng này của anh đã tiểu hết rồi, thậm chí tiền tiêu vặt của nửa năm sau cũng đã rút quá hạn mức, nên bảo để cho anh tự lực cánh sinh.”

“Chủ tịch?”

“Chính là anh trai của anh, Chủ tịch Giản Hách đó ạ.”

Giản Hỉ: “… Vậy thôi.”

“Quên đi, nếu không có tiền tiêu vặt, thì tôi vẫn còn thu nhập từ công việc chứ?”

Nhiều năm qua, để có thể tiếp cận Úc Hành, nguyên chủ bước vào giới giải trí hẳn là có thể nhận không ít công việc. Dù sao thì Úc Hành đang điều hành một công ty giải trí phát triển đến hô mưa gọi gió, cậu cũng không rõ trước đây mình nghe được câu này ở đâu, nhưng luôn lấy nó làm chân lý nhân sinh áp dụng vào thực tế.

Nói đến đây, Tôn Hà tỏ ra vô cùng sầu não, có chút oán giận đáp: “Ngũ ca đã nhận cho anh không ít công việc, hơn nữa hình tượng anh tốt, có khí chất, danh tiếng lại cao, cũng có rất nhiều đối tác nguyện ý tìm đến anh. Nhưng cứ hễ anh hoàn hành xong một công việc, là ngày hôm sau một loạt tin tức tiêu cực về anh sẽ bị lộ trên mạng. Kết quả là các tạp chí, phim điện ảnh, phim truyền hình, chương trình phát sóng trực tiếp,… mà các bên đối tác làm việc với anh, đều không có doanh thu, thậm chí còn thua lỗ nặng. Nói chung, toàn bộ những tổn thất mà nghệ sĩ tự mình gây ra, đều do anh và công ty gánh chịu.”

“Tự mình gây ra?”

“Đúng vậy, ví dụ như hôm nay anh tán tỉnh một vị minh tinh nào, ngài mai anh lại bao nuôi ai, ngày mốt lại bội tình bạc nghĩa với ai,…”

Tôn Hà giơ ngón tay cái lên, nói với vẻ ngưỡng mộ: “Tiểu thiếu gia, em phải nói là, anh thực sự là một Hải Vương có tư cách, có tố chất cao quý của một Hải Vương, anh đối xử với dàn hậu cung của mình không bao giờ thiên vị, tiền tiêu vặt cũng vậy.”

“Cho nên, chính vì những nguyên nhân này mà thu nhập từ công việc của anh thường không đủ bù vào công ty. Dù sao thì công ty cũng giúp anh trả phần lớn số tiền bồi thường, chưa kể anh còn có hai, ba chục con cá biển đang đợi anh cho ăn.”

“… Ồ ha ha.”

Đúng là không tìm chết sẽ không chết mà.

Giản Hỉ xoa đầu: “Được rồi, tôi hiểu, trễ thế này rồi cậu về trước đi, lái xe cẩn thận.”

Tôn Hà gật đầu: “Vậy em đi trước, Ngũ ca nói hai ngày tới anh không có công việc gì, nên cho anh nghỉ phép để tránh đầu sóng ngọn gió. Trong khoảng thời gian này anh nhất định phải ở nhà nghỉ ngơi đó nhé.”

Ngàn vạn lần đừng ra ngoài gây chuyện nữa.

Nhất là đi “bắt cá”.

Tất nhiên là hai câu phía sau có đánh chết Tôn Hà cũng không dám nói ra, trợ lý như cậu chưa có đủ tiền mà nhiều chuyện thiếu sống vậy đâu.

Giản Hỉ gật đầu, tỏ ý đã biết.

Căn phòng bên trong có cách bố trí điển hình gồm một phòng ngủ, một phòng khách và một phòng tắm. Mặt tường được trát qua loa một lớp sơn trắng, sàn nhà bằng xi măng, so với một bán thành phẩm không sai biệt lắm.

Cũng không biết chủ nhà lấy đồ đạc từ đâu ra, tay ghế sô pha bằng gỗ còn vương vãi đầy mùn cưa.

Giản Hỉ có chút đói bụng, đảo mắt nhìn xung quanh, không thấy cái gì có thể nhét vào bụng.

Mở tủ lạnh ra, cậu thấy nó so với mặt mình còn sạch hơn. Phòng bếp nguyên chủ hẳn càng không đi vào, nên cũng không cần mong đợi sẽ có chút đồ ăn.

Giản Hỉ uống một cốc nước để thoả lấp cơn đói, bật bình nóng lạnh định đi tắm, nhưng nó không hoạt động, cậu tưởng là phích cắm bị lỏng, nên thử cắm đi cắm lại điện.

Lão quỷ cách vách mới qua đời không đành lòng nhìn cậu tiếp tục làm chuyện ngu ngốc, liền thò đầu ra khỏi tường nói: “Đừng lãng phí sức lực của cậu nữa. Trạm điện lực đã cắt điện nhà cậu gần một tuần lễ rồi.”

Giản Hỉ: “…”

Gần đây, vận may của cậu làm sao vậy, trăm năm qua cũng không gặp một con quỷ nào, nay hết một con lại đến một con tới góp vui với cậu.

Chẳng lẽ cái thân thể chết đi sống lại này thu hút ma quỷ.

Lão quỷ cách vách xuyên qua bức tường bên cạnh, quơ tay trước mặt Giản Hỉ: “Này, cậu không thấy tôi hả?”

Giản Hỉ mắt nhìn thẳng đi lướt qua người nó, không dấu vết nhìn chằm chằm vào cái ót đầy vết máu khô của nó.

Lão quỷ ngửi mùi trên người Giản Hỉ, nghi hoặc nói: “Cậu là người hay là quỷ vậy? Kỳ quái thật, sao người cậu là có âm khí của quỷ nhỉ, còn có hoạt khí nữa…”

Giản Hỉ thầm nghĩ, với trạng thái bây giờ của cậu, chính cậu cũng không nắm rõ, nếu phải đưa ra câu trả lời, thì chắc là chớt dở thì sống lại đi.

Giản Hỉ nhốt lão quỷ ở ngoài cửa, dùng nước lạnh tắm, mồ hôi trên người đã được tẩy rửa sạch sẽ, cậu cảm thấy thoải mái, nhẹ nhàng hơn không ít, thậm chí đầu óc cũng trở nên thanh tỉnh hơn một chút.

Nhìn mình trong gương, môi đỏ răng trắng, bắp thịt trắng nõn, một đôi mắt to đen láy rất linh động, một đầu tóc đỏ như mào gà trống, trên tai đeo đôi khuyên đính đá sapphire xanh chói mù mắt con người ta. Đích thị là gu thời trang giống với Hách Tiểu Xuyên kia, chuyện khó như vậy mà hai vị phú nhị đại này còn có thể thống nhất thẩm mỹ.

Chính là cái gu thẩm mỹ này nhìn thế nào cũng thấy cay mắt, uổng cho cái vỏ ngoài đẹp mà mắt nhìn thì.

Nhất là cái hình xăm đường màu đen kéo dài từ chóp cằm xuống đến xương đòn, cuối đường màu đen là một trái tim ngược, bên trong hình trái tim là hai chữ cái in hoa “YH”, thoạt nhìn có vẻ là tên bính âm viết tắt của Úc Hành.

Không biết là tiểu thiếu gia này nghĩ cái gì, là sợ người khác không nhìn thấy hình xăm trên vùng nhạy cảm như vậy.

Cậu kéo cổ áo lên, ngồi ở mép giường vừa lau tóc, vừa nhìn lão quỷ hàng xóm đang ngồi một xó trong góc tối. Khoé miệng hoàn mỹ của cậu chó chút rạn nứt, còn chưa đi à? Nghiện ngồi xổm hả?

Lão quỷ hàng xóm không quan tâm Giản Hỉ có nghe được hay không, lão cứ thản nhiên nói chuyện, ý là lão muốn cậu gọi cho cô con cái duy nhất của lão ở ngoại thành, để cô trở về nhặt xác lão.

Ông lão này lúc sinh thời cũng rất đáng thương, vợ lão sinh khó nên qua đời sớm, để lại hai người gà trống nuôi con, nương tựa nhau. Nhưng trong lòng lão luôn có ác cảm với con gái mình, cho rằng là do con gái hại vợ lão, nên đối với cô con gái rất lạnh lùng, xa cách.

Sống trong hoàn cảnh sinh hoạt này lâu ngày, con gái lão ngày càng nổi loạn, thậm chí bỏ cả thi lên đại học, bỏ trốn cùng một tên lưu manh mới quen trên mạng được vài ngày. Lão tìm cô sáu năm, sáu đó tìm được cô ở một thôn trấn xa xôi, nhưng cô có bị đánh chết cũng không chịu quay về với lão.

Lão vốn tưởng rằng con gái vẫn ghét lão và oán hận lão, hơn nữa tên lưu manh kia thật sự đối xử tốt với cô nên không muốn quay về với lão.

Mãi cho đến khi lão đi tắm, thì vô tình trượt chân ngã đập đầu về phía sau mà chết, bởi vì lão vẫn không yên lòng về cô, nên biến thành quỷ, muốn nhìn con gái, lúc này lão mới biết con gái mình đang sống một cuộc sống khốn khổ như nào.

Con gái lão bị gã kia lừa bán đến một khe núi nhỏ, cô đã sảy thai bốn lần. Kẻ buôn người đó đe doạ cô, nếu cô dám bỏ trốn, chúng sẽ giết ba cô, bọn chúng biết rõ địa chỉ nhà cô.

Vì lo cho mạng sống và sự an toàn của lão, mà con gái lão đã rơi nước mắt thoả hiệp sẽ không bỏ trốn, và đồng ý sinh con cho đám buôn người.

Đáng tiếc cô gái không biết rằng người cha già của mình đã qua đời từ lâu.

Tấm rèm trắng ở cửa sổ tự lay động mà không có chút gió, tai Giản Hỉ giật giật, chỉ thấy hai đôi giày một đen một trắng, rơi xuống trên bệ cửa sổ tồi tài phòng cậu.

Giản Hỉ từ phía dưới nhìn lên, thấy được hai bộ vest đen trắng, đội mũ nồi đen trắng có viết chữ “Vô Thường” trên đó.

Hắc Bạch Vô Thường vừa bước vào cửa, cậu gần như bị một luồng ánh sáng vàng chói mù mắt, liền vội vàng giơ tay lên chặn lại.

Lúc này mới có tâm tư đi liếc nhìn bốn phía, chỉ thấy Giản Hỉ đang ngồi ở mép giường, đầy hứng thú nhìn hai con quỷ.

Bạch Vô Thường trời sinh có một khuôn mặt tươi cười, ngược lại Hắc Vô Thường lại có một khuôn mặt u sầu. Một bên tính cách hướng ngoại, bên còn lại thì cứng ngắc yên lặng, giống như hai cực nam bắc.

Bạch Vô Thường cười hì hì: “Đại sư, ta chưa gặp qua ngài sao? Kim quang công đức trên người ngài cũng sắp chói mù mắt hai anh em quỷ chúng tôi rồi đấy.”

“Tôi vừa mới đến, chưa gặp qua cũng không lạ.”

Giản Hỉ và nguyên chủ vốn cũng có bảy, tám phần giống nhau, điều này khiến cho Hắc Bạch Vô Thường thoạt đầu cũng không thể nhận ra Giản Hỉ là cái vị tu hú chiếm tổ kia, còn là Giản Hỉ tự mình khai ra.

“Các ngươi muốn bắt tôi sao?”

“Không dám, không dám, anh em bọn ta sao dám.” Hắc Bạch Vô Thường bọn họ chày mặt ra làm trâu làm ngựa suốt mấy trăm năm, cũng không bằng tí xíu kim quang công đức trên người thiếu niên kia.

Nếu như một vị đại sư như vậy bước vào địa phủ, thì sẽ trở thành một trong số Thập Điện Diêm Vương, ai dám đắc tội cậu ta chứ.

Giản Hỉ có chút thất vọng, tựa hồ bọn họ cũng không biết vì sao cậu từ cõi chết sống lại.

Giản Hỉ nghi ngờ: “Sao các ngươi còn chưa đưa lão xuống âm phủ? Âm hồn ở dương giới càng lâu, càng khó đầu thai.”

Bạch Vô Thường bất đắc dĩ quăng sợi dây câu hồn trong tay, oán hận nói: “Đại sư, ngài có chỗ không biết, đây đã là lần thứ hai bọn ta tới, tiểu quỷ này còn chấp niệm không chịu xuống địa phủ. Nếu như bọn ta cường nghạnh câu lão đi, đợi khi lão tới địa phủ quay đầu liền cho bọn ta một cái đánh giá xấu, tiền thưởng hiệu suất tháng này của bọn ta sẽ không còn, tháng sau chỉ có cạp đất mà ăn.”

Hắc Vô Thường cũng thở dài, đầy phiền muộn.

Giản Hỉ: “Chén cơm ở địa phủ cũng khó ăn như vậy sao?”

Bạch Vô Thường: “Đại sư, sinh tồn thật sự không dễ dàng mà, ngài nhìn bọn ta gầy đến mức chỉ còn da bọc xương thôi này.”

Giản Hỉ liếc nhìn ống tay áo trống rỗng của Hắc Vô Thường, cảm thấy có chút bi ai, cậu hiện tại cũng là người cần ăn cơm đây.

“Anh em quỷ bọn ta đã tiến vào địa phủ, không thể can thiệp vào chuyện của dương gian, nhưng lão quỷ này thật sự rất đáng thương. Đại sư, ngài xem có thể giúp đỡ lão đầu này chút được không? Đổi lại, anh em quỷ bọn ta khi về đến địa phủ, sẽ giúp ngài điều tra sổ sinh tử, kiểm tra tình huống thân thể hiện tại của ngài.”

Hắc Bạch Vô Thường này đúng là quỷ khôn ngoan, yêu cầu trao đổi này thật sự đánh trúng vào mục tiêu của cậu.

Nhìn lão quỷ đang vẽ vòng tròn trong góc tường, Giản Hỉ đỡ trán nói: “Tôi biết lão không buông bỏ được con gái mình, tôi sẽ giúp lão đưa cô ấy về.”

Lão quỷ rơi lệ đầy mặt, khàn giọng nói: “Cảm ơn, cảm ơn. Tôi biết cậu cũng không phải người, chắc chắn có thể nghe được lời tôi nói.”

Giản Hỉ: “… Cũng không cần khách khí như vậy.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play