Đại Lão Huyền Học Xuyên Thành Pháo Hôi Tiểu Thiếu Gia Nhà Giàu

Chương 5


4 tuần


Tác giả: Nông Tạp
Editor: Đại Ngư
Giữa trưa ngày hôm sau, Ngũ Thành Thành làm việc rất nhanh, anh liên hợp với nhân viên quan hệ công chúng của công ty nguyên chủ, giải trí điện ảnh và truyền hình New Dynamics, ở trên weibo đăng một lúc 9 bức ảnh.
Bức ảnh đầu tiên trong số 9 bức là văn bản chứng minh của cảnh sát và nhân viên pháp y thủ đô xác nhận Giản Hỉ bị bỏ thuốc. Bức thứ hai là thông báo từ cảnh sát về việc Giản Hỉ không liên can trong vụ việc. Tiếp theo đều là lịch sử ghi chép nhật ký tin nhắn mà Lâu Xung gửi cho nguyên chủ, và một loạt tin nhắn ghi lại việc Lâu Xung dây dưa, bày tỏ tình cảm với nguyên chủ, cũng như việc nguyên chủ thiếu kiên nhẫn với cậu ta, muốn vạch rõ ranh giới giữa bọn họ.
Sau đó, kết quả là một số lượng lớn tài khoản marketing của công ty bắt đầu like bài viết và để lại bình luận tích cực, sau lại bắt đầu phản pháo lại những tin đồn bị Lâu Xung bôi đen trước đó.
Sự lật ngược ván bài đầy kịch tính trong vụ án cưỡng gian của Giản Hỉ đã làm toàn cõi mạng nổ tung, nhiều đại V và các nghệ sĩ khác luôn đi đầu trong việc ăn dưa, cũng lần lượt reup lại.
Những giang cư mận trước đây tức giận và bất bình thay cho Lâu Xung, lúc này không biết bị tát vào mặt bao nhiêu cái.
Trước kia, các mục như #Xin lỗi Xung Xung# đều leo nhanh lên top đầu, hiện tại toàn là #Lâu Xung mau cút khỏi giới giải trí# lọt vào top hot search, mắt thấy thậm chí tốc độ so với trước kia còn nhanh hơn gấp chục lần.
Thấy hướng gió trên mạng có vẻ không ổn, tên giám đốc khách sạn Volvo trước đó đã bị Lâu Xung mua chuộc để hack vào hệ thống giám sát, lúc này hắn cũng nhảy ra, chủ động tung ra đoạn video giám sát ngày hôm đó. Trong video, có thể thấy rõ có hai người đàn ông đội mũ đen che mặt mũi kín mít, đem Giản Hỉ đang bất tỉnh nhân sự như bùn nhão vào trong khách sạn.
[Lâu Xung này chắc chắn xong đời thật rồi]
[Nếu như zoom video lên và nhìn kỹ hơn, có thể thấy được mái tóc xanh đặc biệt chói mắt dưới lớp mũ đen kia là của Lâu Xung]
[Đám Tiểu Lâu fan thật thảm mà, bọn họ bị Lâu Xung lợi dụng như kẻ ngốc vậy!]
[Nhìn vào đống lịch sử tin nhắn kia, làm tôi nổi hết cả da gà khắp người, gì mà em yêu anh, em vĩnh viễn là của anh, em là bảo bối mà anh thích nhất, oẹ ~]
[Ha ha, tôi nôn luôn rồi nè!]
[Lâu Xung, cũng chỉ là con vịt học đòi hóa thiên nga mà thôi.]
[Xí! Lâu Xung không chỉ là một con vịt, cậu ta còn là một Bạch liên hoa đậm hương trà chính hiệu, Tiểu Lâu fan chúng ta bị cậu ta lừa thật thê thảm mà!]
[Hiện tại, xem lại trước kia sen trắng Lâu Xung đã nói mấy lời giả trân gì đi, cái gì mà Nhặt ve chai là tên đồng tính biến thái quấy rối cậu ta, còn dùng quyền thế và tiền tài ép buộc cậu ta, lừa cậu ta ký vào thoả thuận bao nuôi. Lại còn đại ngôn bị huỷ bỏ, tài nguyên bị đổi người, bị công ty cho đóng băng. Cái gì mà cậu ta chỉ là một đứa trẻ từ khu dân nghèo sao mà đấu lại một tiểu thiếu gia nhà giàu nữa chứ. Bây giờ nhìn lại, quả thật tên khốn trà xanh như cậu ta rất hợp với cái đầu xanh đó, đúng là tuyệt phối!]
[Đúng hay sai cũng không thể chỉ từ miệng một người nói, buồn cười.jpg]
[Lầu trên nói đúng, Nhặt ve chai cũng chả khá hơn là bao, lăng nhăng thành thói cũng chẳng phải chuyện ngày một, ngày hai.]
[Nhưng lần này cậu ta cũng thảm thật, đoán là chính cậu ta cũng không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị một miếng thạch cao da chó vu oan cho, haha]
[Tốt lắm, Nhặt ve chai Lâu sen trắng, hai người nhất định phải khoá chặt lấy nhau, sống đúng bản chất, sống là chính mình đi, đầu chó.jpg]

Sắc mặt Lâu Xung tái nhợt khi đọc những bình luận của cư dân mạng, nhìn vào những lời lẽ nhục mạ đó, khiến cả người cậu ta phát run, hai hàm răng cũng run lập cập không ngừng va đập vào nhau.
Chuông điện thoại bỗng vang lên, cậu ta sợ đến mức suýt chút nữa ném nó đi.
Cậu ta run rẩy bắt máy, chỉ trong chốc lát điện thoại liền rơi xuống đất. Mặt cậu ta tái mét, cắt không còn giọt máu nhìn Lý ca, hoảng sợ nói: “Lý ca, giám đốc Dương khách sạn Volvo bị cảnh sát bắt rồi!”
Lý ca cũng vừa lúc cúp điện thoại, sắc mặt cũng xanh mét, phẫn nộ lại suy sụp nói: “Đám paparazzi chúng ta sắp xếp, cũng phản bội rồi.”
“Phản bội?” Mặt Lâu Xung vặn vẹo đến biến dạng, không thể tin được giận dữ hét.
Sắc mặt Lý ca khó coi, đặt mông ngồi phịch xuống ghế sô pha, dùng hai tay xoa mặt, kiềm nén nói: “Bọn họ bị tập đoàn Tam Mộc Hoà ra giá cao gấp ba mươi lần số tiền chúng ta trả, xong đã tự ra đầu thú trước đồn cảnh sát.”
Cơn giận của Lâu Xung bỗng ngưng trệ, lập tức cả người cứng đờ quỳ rạp trên mặt đất: “Tập Đoàn Tam Mộc Hoà? Tập đoàn của Giản Hach?”
“Xong rồi, tất cả đều xong rồi.”
“Lý ca vẫn chưa đâu! Còn chưa xong! Chúng ta còn có công ty mà, đúng vậy, vẫn còn công ty, công ty nhất định sẽ giúp chúng ta giải quyết chuyện này! Đúng! Chúng ta đến công ty.”
Sắc mặt Lâu Xung tái nhợt, hoảng sợ, nói năng cũng có chút lộn xộn. Cậu ta với tay lấy điện thoại di động và chìa khoá xe, đang định rời đi thì đột nhiên cảnh sát bất ngờ xông vào.
Lâu Xung chỉ vào cảnh sát nhân dân, giận dữ nói: “Các người dựa vào đâu mà bắt tôi?  Các người đây là đang đột nhập vào nhà riêng, xâm phạm vào quyền tự do cá nhân của tôi. Tôi muốn kiện mấy người.”
“Ngài Lâu, có người đã đích danh tố cáo ngài vì nghi ngờ ngài có liên quan đến vụ việc cưỡng gian, hối lộ phóng viên để quay chụp trái phép, tống tiền nghiêm trọng nạn nhân. Xin mời đi cùng chúng tôi.”
Lâu Xung giãy khỏi tay viên cảnh sát nhân dân đang muốn còng tay cậu ta, vẻ mặt hốt hoảng, tuyệt vọng muốn trốn khỏi đây: “Tôi không đi, các người đừng hòng đưa tôi đi đâu, muốn nói chuyện gì thì đi mà tìm luật sư của tôi ấy.”

Tháng bảy mùa hè oi bức, nắng nóng không chịu nổi.
Lúc Lâu Xung bị áp giải lên xe cảnh sát, Giản Hỉ đang đứng ở ngã tư đường, nhìn ánh nắng chói chang đã lâu không thấy, nheo mắt hưởng thụ.
Cái ổ nhỏ của cậu hiện đang ở nằm trong một toà chung cư bình thường, cũng không tính là khu dân nghèo ở kinh đô, nhưng nó chắc chắn cũng chả phải nơi giàu có gì cho cam.
Những chiếc xe ba bánh nhỏ bán dưa hấu xếp đầy dọc đường, đậu ở nơi râm mát dưới chân tường. Những trái dưa hấu xanh mướt, mọng nước, khi cắt ra thịt bên trong trông rất căng mọng và hấp dẫn.
Ngủ một đêm, đói đến mức bụng sắp dán vào lưng, Giản Hỉ lục hết hai bên túi trái phải, mới moi ra được tổng cộng được 18 tệ rưỡi, bao gồm cả tiền xu: “Chậc, thật là nghèo. Sớm biết mình nghèo như vậy, hôm qua đã lấy tiền coi bói của nữ phóng viên kia.”
“Ông chủ, dưa hấu này bán sao thế?”
“3 tệ rưỡi 1 cân*, anh bạn trẻ, cậu có muốn lấy một phần không?” Ông lão phe phẩy quạt hương bồ trong tay, quan sát Giản Hỉ từ đầu đến chân, nghi hoặc nói: “Anh bạn trẻ, sao quần áo cậu lại như thế này, cậu đào ở đâu ra thế?”
*1 cân Trung Quốc = 0,5 cân Việt Nam.
Giản Hỉ nghe vậy liếc nhìn chiếc áo sơ mi trắng sắp bị xé thành từng mảnh của mình, trong lòng hết sức phỉ nhổ khiếu thẩm mỹ của nguyên chủ. Nguyên chủ này chắc chắn là cha đỡ đầu của gia tộc Shamate* đương thời. Nhìn bộ quần áo này mà xem, nó bị cậu ta xé thành từng dải từng dải, gió thôi một cái, vải liền bay tán loạn về hai hướng. Ai nhìn thấy bộ dạng của cậu, không biết rõ tình huống sẽ nổi lòng tốt giúp cậu báo cảnh sát, cho rằng cậu gặp phải cướp.
*Shamate là tên gọi một phong cách thẩm mỹ bắt nguồn từ Trung Quốc trông khá giống với Emo, Visual Kei của Nhật Bản. Đặc trưng của phong cách này là mái tóc tẩy nhuộm sặc sỡ dựng như chổi, trang điểm đậm, phụ kiện mang tính tôn giáo, “xích chó”,... (Có thể tưởng tượng nó giống với phong cách HKT của Việt Nam á 🙂)

Giản Hỉ rất bất lực, từ sáng sớm cậu đã lục lọi trong tủ của nguyên chủ rất lâu, mới tìm được một bộ quần áo trông ít lộ hàng nhất. Cậu lúng túng nói: “Bị chó cắn, không sao đâu. Ông chủ, lấy cho tôi một nửa trái dưa hấu.”
“Ôi ôi, tội nghiệp nhóc con, quanh đây đúng thật là có mấy con chó hoang. Quản lý đô thị không phải trò đùa, chó cắn người thì không quản. Ngược lại, ngày ngày xua đuổi mấy người bán hàng rong như bọn tôi, những người đang vật lộn kiếm tiền mưu sinh, thì lại rất hăng hái.”
Ông lão lựa ra một trái dưa hấu cỡ vừa, đập nhẹ: “Có nghe thấy tiếng vang không? Chín rồi đó. Ăn dưa hấu của của tôi rồi, đảm bảo cậu sẽ muốn ăn lần nữa.”
Giản Hỉ cười híp mắt gật đầu: “Ông chủ, giúp tôi cắt nó ra thành từng miếng nhé, nghe ông nói mà thèm quá, rất muốn lập tức cho vào miệng ngay.”
“Được”
Giá cả ở kinh đô không rẻ chút nào, mười tám tệ rưỡi chỉ đủ mua một nửa trái dưa hấu. Nghĩ tới lời của trợ lý Tôn Hà đêm qua, cậu đã tiêu hết số tiền tiêu vặt của tháng này và nửa năm tới, thật lo lắng không biết phải kiếm tiền như nào.
Cậu cầm một miếng dưa hấu trong túi lên, ngồi xổm dưới bóng râm cạnh tường, vừa gặm dưa hấu vừa trò chuyện cùng ông chủ.
Lão quỷ hàng xóm chỉ là một tân quỷ, lão có chút không thoải mái khi ở dưới ánh mặt trời, mãi đến khi Giản Hỉ ngồi xổm ở chỗ mát mẻ, lão mới lặng lẽ đi ra, lấy kim chỉ ra, nghiêm túc nhìn vào hai mắt Giản Hỉ: “Cậu có muốn tôi may mấy chỗ rách đó vào không? Tôi nuôi con gái từ nhỏ đến lớn, đã luyện ra một tay nghề may vá, nên cậu đừng lo.”
Có ông chủ ở đây, Giản Hỉ sợ nói chuyện phiếm cùng lão quỷ, sẽ doạ ông chủ, nên chỉ lắc đầu nhẹ với lão quỷ.
Lão quỷ gật đầu, thân ảnh lão dần dần mờ nhạt, cho đến khi biến mất không thấy, Giản Hỉ biết lão quỷ lại sắp đi xem con gái lão.
Trong khoảng thời gian này, cậu để ý thấy có người liên tục liếc trộm mình, nhưng Giản Hỉ lười quan tâm.
Cậu phát hiện thế giới này không có khác biệt so với thế giới trước đây cậu từng sống.
Nó giống như một không gian song song vậy. Ở đây có gì, thế giới ban đầu của cậu cũng như vậy.
Ôi chu choa, cục cưng của ba mau nghe điện thoại nào~
ÔI chu choa, cục cưng của ba sao còn chưa nghe điện thoại nữa~
Giản Hỉ giật mình, tay cầm miếng dưa hấu không chắc, nó liền rơi xuống đất, cậu liếc nhìn miếng dưa mới chỉ vừa cắn được một miếng, lắc lắc đôi chân dính đầy nước dưa, lôi chiếc điện thoại đang không ngừng phát ra bản nhạc hồn xiêu phách lạc từ trong túi quần ra, có chút mất tự nhiên nói: “A lô”
Tên danh bạ ghi trong điện thoại là Hoàng đế đẹp trai bất khả chiến bại, Giản Hỉ giật giật khoé miệng, đây là ba nguyên chủ gọi đến.
Cái bản nhạc chuông xuất thần này là do chính ngài Giản đây tự mình hát, sau khi hát ông còn mạnh mẽ, bá đạo yêu cầu nguyên chủ đặt bài hát độc nhất vô nhị này làm nhạc chuông của riêng ông. Quý ngài đây chắc chắn là một nghệ sĩ nhạc soul, người ta hát đòi tiền, ngài đây chính là đòi mạng.
“Ai ôi, con trai iu, sao giờ mới nghe điện thoại thế, vẫn còn giận hả?”
Một tiếng con trai yêu này khiến Giản Hỉ ê hết cả răng, nhưng cũng đem cái cảm giác mất tự nhiên kia bay biến hết, cậu lắc đầu, bất đắc dĩ cười. Nghe giọng điệu này, có thể thấy Giản lão gia yêu chiều con trai như mạng sống của ông.
“Không có tức giận.” Mặc dù Giản Hỉ đã tiếp nhận hết ký ức của nguyên chủ, nhưng để gọi một người xa lạ là ba mình, cậu thật sự không làm được.
“Còn nói không giận. Con xem con, hết tiền tiêu vặt cũng chưa có kêu gào với ba nha.”
Cảm giác mất mát cùng trách cứ không thể che giấu, bò dọc theo đường dây điện thoại tới, Giản Hỉ sâu xa nói: “Tôi đòi người liền cho?”
“Không cho!”
Giản Hỉ:”...”
“Chỉ trong khoảng thời gian này thôi, con trai ngoan. Anh con gần đây có chút nghiêm khắc với ba, đợi khoảng thời gian này qua đi, ba lập tức gửi tiền cho con nghen.”
Giản Hỉ: “...” Được rồi, lại một cái túi quần khác so với mặt còn sạch hơn.
Thoạt nhìn, có thể thấy địa vị gia đình này rất thống nhất với mấy con số 0 sau dấu phẩy trong số dư tài khoản của cậu.
Tổng kết lại: Có hay không đều chả có gì khác nhau?
Giản lão gia thấy đứa con trai mình yêu thương nhất không nói lời nào, tức khắc liền lo lắng: “Con trai ngoan?”
“Con trai ngoan, trả lời ba đi mà, ba liền gửi tiền qua cho con nha nha!”
“Con xem trong cái nhà này, ai dám cho nó tiền tiêu vặt!” Một giọng nói trẻ trung, nghiêm túc, có phần bảo thủ vang lên: “Đuổi theo một thằng đàn ông gây ra chuyện lớn như vậy, còn bị bỏ thuốc mê, Giản Hỉ Hỉ, em thật đúng là càng ngày càng giỏi!”
Giản Hỉ sờ mũi, đây chắc chắn là anh trai của nguyên chủ.
Còn rất là nghiêm túc.
Ít nhất khi anh trai lên tiếng, ba cậu giống như mèo thấy hổ, không thấy có động tĩnh gì nữa.
“Lão nương dám cho đó! Thằng lớn, có phải đầu óc con chỉ toàn xi măng với cốt thép không, con là anh trai của nó đấy. Còn nói ai dám cho nó tiền tiêu vặt? Hừ! Đưa, đưa, đưa liền cho ta!” Tô Nhu trách mắng, thở hổn hển đút cho Giản Phú Quý một muỗng sữa chua lớn.
“Mẹ” Giản Hách đau đầu.
“Biến, biến, ai là mẹ ngươi? Ta muốn nói chuyện với con trai bảo bối đang thương, không nơi nương tựa của ta!” Tô Nhu xoa đầu chó của GIản Phú Quý, cướp lấy điện thoại từ tay Giản lão gia, nhẹ giọng dỗ dành: “Con trai ngoan, mẹ nói chuyện với con nha, không phải chỉ là một tên đàn ông thôi sao, cũng chả phải gì to tát, cũ qua sau càng tốt hơn. Hơn nữa, cái tên Lâu sen trắng kia không có xứng với con trai mẹ! Đừng buồn nha, đợi một lát mẹ liền gửi tiền qua cho con, chừng nào con về nhà? Mẹ và Phú Quý nhớ con lắm đó.”
“...Mẹ, con chưa về được đâu, nhưng mà có chuyện này, con cần người giúp.”
Nghe được con trai út chủ động cầu giúp đỡ, Tô Nhu dừng trong chốc lát, giọng run run nói: “Con, con trai ngoan, đừng nói con lại vừa mắt tên đàn ông nào khác, muốn ta cường thủ hào đoạt, cướp người đấy nhé!”
“...Không đâu, con chỉ muốn làm phiền người tra giúp con một vài người thôi.”
Giản Hỉ gửi tên của ba kẻ buôn người đã bắt cóc con gái của lão quỷ hàng xóm.
Lão quỷ hàng xóm vẫn luôn không thúc giục cậu, nhưng cậu có thể cảm nhận được sự khẩn trương cùng lo lắng của lão.
Tô Nhu nghe được con trai út không có ý định cưỡng đoạt đàn ông, bà liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó vỗ ngực lớn tiếng nói: “Không thành vấn đề, mẹ làm việc con cứ yên tâm.”
Giản Hỉ cong môi, tâm tình khá tốt. Nguyên chủ không hổ là tiểu thiếu gia được sủng ái nhất trong giới nhà giàu. Cho dù nguyên chủ có nói muốn trăng đòi sao, ba mẹ Giản chắc chắn cũng sẽ tìm cách hái xuống cho cậu ta 
Giọng nói phàn nàn của ba Giản truyền ra từ ống nghe: “Bà có thể cho Giản Phú Quý ăn ít đi được không? Nó sắp thành con heo mập rồi đấy!”
“Ui da đi xuống cho ta, đồ chó ngốc, mi sắp đè chết ông đây rồi!”
“Đáng đời! Tôi nói với ông bao nhiêu lần rồi, nó có thể nghe hiểu tiếng người, ông mắng nó mập, nó không tức giận mới lạ…”
Nghĩ đến chú chó husky thuần chủng Giản Phú Quý, Giản Hỉ không khỏi bật cười.
Gia đình nguyên chủ đối với tiểu thiếu gia cậu ta thật sự rất tốt, đáng tiếc mệnh tiểu thiếu gia quá ngắn.
Giản Hỉ nói chuyện với mẹ Giản thêm mấy câu nữa thì cúp điện thoại, Trong điện thoại cậu có tin nhắn thông báo, trong tài khoản của cậu vừa có thêm 100 vạn.
Sau đó ting một tiếng, đó là tin nhắn wechat mẹ cậu gửi: Tiền tiêu vặt, tuỳ ý tiêu xài, không đủ thì vẫn còn.
Lời ít, nhưng mang phong thái chị đại mười phần.
Giản Hỉ đáp lại bằng gói biểu cảm mẹ đẹp nhất, vui vẻ đứng dậy, nhưng cơn đau nhức khắp người lại ập đến, khiến cậu bây giờ không muốn làm gì cả, chỉ muốn nằm phịch trên chiếc giường lớn mềm mại.
Cậu xách dưa hấu, che mặt mũi lại, Giản Hỉ cam chịu mà bò từng bước lên cầu thang, ánh nắng xuyên qua khe hở cánh cửa sắt đầu cầu thang, cậu có thể nhìn thấy rõ ràng những hạt bụi bay lơ lửng trong không khí, cậu đưa tay đập tan, đám bụi liền tán loạn thành một đoàn.
Giản Hỉ nhìn đám bụi bay hỗn loạn, suy nghĩ của cậu đã bay ra, tình yêu thật sự có thể khiến con người ta mất trí, nuôi cá biển còn nhiều hơn số tiền 100 vạn mẹ nguyên chủ vừa chuyển cho cậu, hiện tại trên người nguyên chủ một cắc tiền cũng không có.
Giản Hỉ nheo mắt lại, cậu phải tìm một cuốn sổ nhỏ tính toán xem nguyên chủ đã bỏ ra bao nhiêu tiền cho Lâu Xung.
Leo cầu thang nửa ngày cuối cùng cũng tới nơi, Giản Hỉ vào phòng ngủ, thay ra một bộ quần áo mặc ở nhà thoải mái, nằm liệt trên giường. Chuyển một khoản tiền cho chủ nhà, trả hết số tiền thuê nhà còn thiếu, sau đó nộp đầy đủ tiền điện, tiền nước, lúc này mới thoải mái lăn lộn trên giường.
Ngoại trừ những thứ khác, giường của tiểu thiếu gia được trải rất dày, vừa nằm xuống là cậu liền cảm thấy buồn ngủ.
Đáng tiếc là vẫn chưa thể ngủ, còn một việc phải làm. Cậu mở di động ra, thuần thục bấm số 110.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play