Đại Lão Huyền Học Xuyên Thành Pháo Hôi Tiểu Thiếu Gia Nhà Giàu

Chương 3: Giày thêu màu đỏ


7 tháng


Tác giả: Nông Tạp

Editor: Đại Ngư

Đầu bên kia điện thoại là của một người phụ nữ gọi đến, nói rằng ả là tình nhân của chồng cô nàng, bọn họ mới vừa sinh con trai. Vì suy nghĩ cho con trai sau này, nên ả tình nhân đã đề nghị con gà mái không biết đẻ trứng là nữ phóng viên chủ động ly hôn.

Cô nàng cả người phát run, hét lớn bản thân không tin, sau khi cúp máy, điện thoại liền nhận được tin nhắn gửi đến, là bức ảnh thân mật giữa chồng cô nàng và người phụ nữ đó.

Nữ phóng viên suy sụp che miệng khóc lóc thảm thiết, nhìn bóng lưng Giản Hỉ, lộ ra vẻ mặt kinh hãi.

Đám paparazzi cũng nhìn Giản Hỉ bằng cặp mắt khác.

Ở trong giới này đã lâu, bọn họ biết có một số kẻ có tiền sẽ tiếp xúc với một ít thứ quỷ thần, mê tín, đồng thời bọn họ đều có chút kính sợ và kiêng kỵ trong vấn đề này.

Nhưng liệu sự như thần thế này, Giản Hỉ chắc chắn là người đầu tiên mà bọn họ gặp.

Bốn con quỷ đang hóng drama cũng có chút kinh ngạc. 

Bọn họ hoài nghi liệu Nhặt ve chai này có thật là biết coi bói hay không.

Ngồi trên xe cảnh sát, Giản Hỉ cảm thấy thoải mái giống như đang ngồi trên chiếc giường ấm áp của mình vậy. Liếc thấy nữ phóng viên đang tuyệt vọng ngồi bệt dưới đất mà khóc lóc, cậu cười một cái đầy ẩn ý: “Tôi nói rồi, tôi có thể đoán mệnh đó.”

Ngũ Thành Thành vỗ đầu cậu một cái, hận rèn sắt không thành thép, nói: “Cậu biết coi bói cơ à! Vậy coi thử chút đi! Nếu cậu giỏi coi bói như vậy, sao lần này cậu không tính ra chuyện cậu bị người khác hố cho một vố hả?!.”

Giản Hỉ bị vỗ một cái khiến đám tóc lộn xộn, cậu vuốt lại mái tóc đến tận khi chúng không còn rối nữa mới thôi, sau đó mỉm cười ôn nhu nói với Ngũ Thành Thành: “Lần sau còn vỗ đầu tôi, cẩn thận tôi cạo trọc anh luôn.”

Đám tóc xoăn nhẹ dài ngang vai của cậu lại xù lên, khiến khuôn mặt cậu trông có vẻ nhỏ hơn, bởi vì bị bỏ thuốc nên sắc mặt cũng có chút ửng đỏ bất thường. Sau khi đe doạ người ta một trận, đôi mắt đen láy của cậu lúc này dần trở nên mơ màng, cậu lười biếng tựa vào ghế sau xe, tâm trạng khá tốt mà cong khoé môi, nhắm mặt nghỉ ngơi. Chỉ để lại một đôi lông mi dài cong cong như những chiếc quạt nhỏ, lưu lại bóng mờ dưới hốc mắt.

Xinh đẹp như một tinh linh đêm lười biếng.

Ngũ Thành Thành sợ run lên, môi mỏng vừa mở ra, liền bị chú cảnh sát mắng: “Không được nói chuyện với nhau, thành thật chút đi!”

Ngũ Thành Thành tay nắm quyền, hướng về phía vị cảnh sát nhân dân, vui vẻ nói: “Chú cảnh sát, tôi là công dân tốt!”

Đồng thời, trong lòng thầm thắc mắc, Nhặt ve chai hình như có chỗ nào đó không giống trước đây.

Trong chớp mắt kia, anh ta thật sự cảm nhận được một loại nghiêm túc từ trên người Giản Hỉ, nhưng cậu ta là Nhặt ve chai kia mà, có khi nào mà cậu ta nghiêm túc cơ chứ.

Đến ngay cả đàn cá trong dàn hậu cung của cậu ta quậy ra sóng to gió lớn thế nào trong giới giải trí, cũng chưa từng thấy cậu ta nghiêm túc như vậy.

Ngũ Thành Thành lắc đầu, thầm than bản thân tuổi còn trẻ vì lao tâm khổ trí mà đến nỗi xuất hiện cả ảo giác.

Giản Hỉ ngủ trên xe cảnh sát suốt cả chặng đường, khi đến đồn cảnh sát, việc đầu tiên cậu làm là bị bác sĩ lấy máu để xét nghiệm, kết quả chứng thật cậu đúng là đã bị cho uống thuốc kích d*c, may mắn là cậu không uống quá nhiều, nên tình trạng không quá nghiêm trọng. Trông cậu vẫn còn có thể giữ được tỉnh táo, nên chậm nhất là mấy ngày liền không còn gì đáng lo.

Điều này làm Ngũ Thành Thành khá lo lắng, anh ta vội vàng cúi người cảm ơn bác sĩ, chỉ vào Giản Hỉ, mặt đầy chân thành hỏi: “Bác sĩ, anh nhìn khuôn mặt phờ phạc, không có chút tinh thần nào của cậu ấy chút đi ạ, thật sự là không có chuyện gì chứ ạ?”

Bác sĩ gật đầu.

“Bác sĩ, thật không dám giấu, đứa nhỏ này, ba ngày nữa sẽ quay quảng cáo đồ lót. Nếu cứ uể oải, không phấn chấn như này, thì bọn tôi thật sự không thể quay được, phải bồi thường rất nhiều tiền. Bác sĩ, bác sĩ, anh nói cho tôi biết, nếu để cậu ấy thủ d*m mấy lần, thì dược tính của thuốc có phải sẽ mất nhanh hơn không? Người cũng trở nên có tinh thần hơn đúng không?”

Bác sĩ: “... Nếu không nhịn được nữa thì có thể thử chút.”

Giản Hỉ vỗ đầu Ngũ Thành Thành một cái, chán ghét nói: “Nói lung tung cái gì đấy, để yên cho tôi ngủ một giấc đi.”

Ở bên kia thì ngược lại, khi bác sĩ kiểm tra cho Lâu Xung, lại không phát hiện ra thuốc kích d*c trong máu hắn, lập tức đã rõ ràng.

Đối với kết quả này, Giản Hỉ cũng không hề ngạc nhiên.

Dù sao, với cái tính thỏ đế và thận trọng kia của Lâu Xung, sợ chính mình khi uống thuốc kích d*c đấy vào, cơ thể sẽ để lại di chứng lạ nào đó. Để ngăn khả năng này xảy ra, hắn chắc chắn sẽ không và cũng không dám tự bỏ thuốc chính mình. Dù sao, hắn lăn lộn ở cái giới giải trí này, cũng chỉ còn sót lại cơ thể này là vốn liếng.

Đồn cảnh sát kinh đô làm việc vô cùng hiệu suất, thấy mọi chuyện đã sáng tỏ, liền thả Giản Hỉ và Ngũ Thành Thành ra. Trong khoảng thời gian này, Ngũ Thành Thành đã gọi cho trợ lý Tôn Hà, kêu cậu ta mang lá bưởi và một chậu nước tới.

Giản Hỉ khó hiểu: “Anh định dùng lá bưởi làm gì thế?”

Ngũ Thành Thành bóp mũi, nhăn lông mày ghét bỏ nói: “Xả xui đó.”

Giản Hỉ: “... Làm đi.”

Ngoài ra còn có một thanh niên cũng được thả ra cùng lúc với Giản Hỉ, người này trông dáng dấp thì chỉ khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt đẹp trai cuốn hút, mặc một thân quần áo da màu đen, khoe ra được dáng người tiêu chuẩn, một bên tai có đeo một chiếc bông tai kim cương màu đỏ, tỏa sáng lấp lánh trong đêm.

Thanh niên kia nắm lấy tay cảnh sát cầu xin: "Chú cảnh sát, tôi thật sự rất cần sự giúp đỡ. Có quỷ, thật sự là có quỷ mà! Tôi vừa ra ngoài, nữ quỷ kia lại tìm tới, tôi sợ vừa bước ra khỏi cánh cổng này, ngày thứ hai các chú liền phải đi nhặt xác cho tôi mất!"

Viên cảnh sát nhân dân giật giật khóe miệng, gỡ tay thanh niên ra, chỉ vào tấm bảng trên tường ở trước sảnh đồn cảnh sát: Hết lòng phục vụ nhân dân; lớn tiếng nói: "Mọi suy nghĩ yêu ma quỷ quái đều bị cấm!"

"Chết tiệt! Thật sự có quỷ đó, tôi phải giải thích thế nào thì chú mới hiểu đây!" Thanh niên cũng sắp khóc đến nơi: "Chú cảnh sát giúp tôi đi mà, chú không thể thấy chết mà không cứu chứ! Nhà tôi rất có tiền, chỉ cần chú không đuổi tôi khỏi cổng đồn cảnh sát, tôi sẽ cho chú năm triệu!"

Viên cảnh sát nhân dân thở dài: "Đồng chí Hách Tiểu Xuyên, đồng chí đã ở trong đồn chúng tôi một tuần rồi, lần này cậu thật sự không thể ở đây nữa!"

Hách Tiểu Xuyên bị đồng chí cảnh sát áp giải ra khỏi đồn.

Giản Hỉ che chắn mặt mũi ra khỏi đồn cảnh sát, chân sau vừa bước ra khỏi liền thấy một cái bóng màu đen lao về phía mình. Hiện tại cơ thể cậu rất suy yếu, phản ứng có chút chậm do dược tính của thuốc. Khi cậu kịp phản ứng lại, thì điện thoại di động trong tay cậu đã bị người khác cướp mất.

Hách Tiểu Xuyên cầm lấy chiếc điện thoại vừa mới cướp được, chạy vào trong đồn cảnh sát, như bắt được cọng rơm cứu mạng. Cậu ta hưng phấn nói với viên cảnh sát vừa áp giải cậu ta ra khỏi đồn, còn chưa đi đến giữa sảnh đã kích động nói: "Đây! Đây chính là tang vật! Chiếc điện thoại này tôi vừa mới cướp được, vẫn còn nóng hổi đó!"

Hách Tiểu Xuyên đưa hai tay ra, dùng ánh mắt khích lệ, tha thiết nhìn về phía viên cảnh sát nhân dân, nói: "Đừng đứng ngẩn ra đấy nữa, nhanh lên, tôi đã phạm pháp đó! Chú nhanh còng tay tôi, rồi giam tôi lại đi chứ!"

Viên cảnh sát: “...”

Giản Hỉ nhìn bàn tay trống rỗng của mình, mặt không biểu tình, nói: “Tôi đây là đang bị lợi dụng làm công cụ à?”

Ngũ Thành Thành gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu sâu sắc.

Viên cảnh sát nhức đầu, lấy tay che mặt, cảnh tượng này đã lặp đi lặp lại ở trước đồn của bọn họ gần nửa tháng nay rồi.

Đang lúc anh ta thấy nhức đầu, còn chưa biết phải xử lý Hách Tiểu Xuyên thế nào, thì nghe thấy tiếng cửa kính của đồn cảnh sát bị mở ra. Một người đàn ông cao 1m9, sải đôi chân dài bước vào, người đàn ông mặc một thân âu phục giày da bóng lộn, đúng chuẩn một tinh anh tri thức, ánh mắt lạnh lùng, khí chất thanh lãnh, theo sau anh là một người đàn ông ưu tú ăn mặc như luật sư và một nam trợ lý có chút vạm vỡ.

Khi người đàn ông đến gần, đôi giày da màu nâu của anh đạp lên sàn gạch phát ra từng tiếng cộp cộp, nghe thấy âm thanh này, viên cảnh sát gần như vui mừng đến phát khóc, suy sụp mà nói: “Ngài Úc, xin ngài hãy mau chóng mang cháu trai nhỏ của ngài về đi. Trước đó, đồng chí Tiểu Hách vì để được vào trong đồn đã giật một giỏ trứng từ tay một bà lão, chọc cho bà lão kia đến đồn suốt một tuần lễ, sáng nào cũng phải nghe bà ấy lải nhải về đống trứng gà như nghe niệm kinh vậy, thật vất vả mới tiễn được bà cụ đi. Không để ý một cái, cậu ấy lại giật mất chiếc dây cột tóc của một cô bé, liền bị cô bé cào cho mấy nhát, bọn tôi sợ cậu ấy bị uốn ván, còn phải mang cậu ấy đi bệnh viện để tiêm phòng nữa. Anh xem mặt cậu ấy vừa mới đóng vảy, đã sắp khỏi hẳn, nên định cho cậu ấy về nhà. Nhưng ra cổng chưa được nửa phút, cậu ấy lại cướp điện thoại của người ta. Ngài nói xem, chuyện này, đồn cảnh sát chúng tôi không phải là nơi ai muốn đến đùa giỡn cũng được.”

“Thật sự xin lỗi các vị. Tôi sẽ đưa thằng bé về ngay, tôi đã căn dặn thư ký của tôi đặt mua một chiếc máy dò mùi tinh vi từ nước ngoài, chờ khi máy được vận chuyển về nước, sẽ quyên tặng cho đồn cảnh sát, coi như là chút thành ý vì thời gian qua Tiểu Xuyên đã làm phiền đến các vị.”

Giọng nói của người đàn ông rất có từ tính, giống như tiếng đàn cello đang chơi nốt trầm vậy.

Viên cảnh sát kinh ngạc trợn to mắt, vậy mà lại là máy dò mùi!

Chiếc máy này cũng như tên gọi vậy, nó có thể dò tìm được người thông qua dấu chân để lại.

Cái máy này giống như khứu giác nhạy bén của khuyển cảnh vậy, sau khi ngửi thấy mùi của người ở hiện trường gây án, liền có thể từ đó lần theo mà tìm.

Nói chung, trên người nào có mùi đó, thì đều là nhân vật mấu chốt để phá án.

Viên cảnh sát hưng phấn xoa tay, cười nói: “Ngài Úc thật sự quá khách sáo, có chiếc máy mà ngài quyên tặng cho đồn cảnh sát, sẽ giúp cho việc phá án của chúng tôi càng được giải quyết nhanh chóng hơn, thay mặt cho quần chúng nhân dân, thật sự rất cảm ơn ngài!”

“Chú nhỏ, con không đi đâu, con mà ra ngoài sẽ ch*t đó. Chú nhỏ, chú thật sự nhẫn tâm nhìn cháu trai mình ch*t như vậy sao!”

Úc Hành khẽ cau mày, trợ lý phía sau anh lập tức hiểu ý, tiến lên cưỡng chế lôi Hách Tiểu Xuyên ra ngoài.

Khi đi ngang qua Giản Hỉ, Úc Hành dừng lại một chút, nhớ tới chiếc điện thoại mà Hách Tiểu Xuyên mới vừa cướp được, bĩnh tĩnh lấy nó ra từ túi trong suốt đựng tang vật làm ra vẻ, định trả lại cho chủ nhân của nó, và thay mặt Tiểu Xuyên nói một tiếng xin lỗi, nhưng lúc anh lấy chiếc điện thoại ra, liền dừng lại động tác.

Ốp của chiếc điện thoại này vô cùng cợt nhả, toàn bộ bao phủ bởi một màu đỏ diêm dúa chói lọi, trên đó dán đầy hình đầu một người đàn ông, mà bên cạnh cái đầu là một hàng chữ vàng siêu to, ghi:

ÚC HÀNH LÀ ĐỒ CHÓ CH*T, ÔNG ĐÂY NHẤT ĐỊNH PHẢI LÀM CH*T ANH! - TUYỆT THẾ VÔ SONG SIÊU CẤP ĐÁNG YÊU GIẢN HỈ HỈ, TÁI BÚT!

Úc Hành nhìn tấm hình trên ốp cùng với hàng chữ màu vàng kia, áp suất quanh người vốn đã thấp lại càng giảm mạnh, ném chiếc điện thoại trong túi trong suốt về phía Giản Hỉ, trầm mặt không nói một lời, quay người rời đi.

Giản Hỉ che chở chiếc điện thoại, buồn bực nói: “Ngũ ca, tôi và anh ta có thù oán cá nhân gì à?”

Ác ý của người đàn ông này đối với cậu quá rõ ràng.

Ngũ Thành Thành tức giận nói: “Nhanh như vậy mà cậu đã quên chú cá mà cậu đã đùa giỡn rồi à!”

Thấy Giản Hỉ vẫn mặt đầy mơ hồ như cũ, Ngũ Thành Thành tức giận rút ốp điện thoại của cậu ra: “Nhìn xem! Nhìn cho kỹ vào, đây là chuyện tốt mà cậu làm đấy! Đừng nói là nhanh như vậy đã quên rồi nhé?! Trên ốp điện thoại của cậu toàn là hình đầu Úc Hành người ta đấy, còn có cái hàng chữ vàng này nữa, hoàn toàn thể hiện dã tâm muốn ngủ với người ta đến cùng!”

“... Đệt!”

Giản Hỉ co rút khóe miệng, đúng vậy, hình ảnh trên ốp thật sự rất giống với người nào đó.

Còn có hàng chữ vàng này nữa, thật sự là vô sỉ đến mức không thể nhìn thẳng.

Tôn Hà nhìn Ngũ ca bằng ánh mắt cảm thông, Ngũ Ca bình thường là một người vô cùng nhã nhặn, lịch sự, nhưng lại gặp phải vị ôn thần như tiểu thiếu gia, thật sự là làm khó anh, không thể dẫn dắt được cái con người này.

Hai nhóm người lần lượt đi ra khỏi đồn cảnh sát, Hách Tiểu Xuyên bị nam trợ lý cưỡng chế ôm bả vai, miệng vẫn không hề nhàn rỗi mà gào thét, nếu không phải cậu ta mới vừa ra khỏi đồn cảnh sát, thì khẳng định đồn cảnh sát sẽ phái người tới giải cứu cậu ta.

Vốn dĩ đầu còn đau do dược tính của thuốc còn sót lại, Giản Hỉ nghe tiếng cậu ta kêu gào, đầu lại càng đau hơn. Cậu ngẩng đầu lên, đang định bảo cậu ta im miệng, thì nhìn thấy một đôi giày thêu màu đỏ đi theo Hách Tiểu Xuyên cách đó không gần, không xa.

Trợ lý lôi Hách Tiểu Xuyên đi một bước, đôi giày thêu đỏ cũng tiến thêm một bước.

Ánh mắt Giản Hỉ trở nên thâm trầm, ở trên đôi giày thêu đỏ đó mơ hồ có thể thấy được một bóng dáng đỏ như máu đang lơ lửng, nhưng rất khó để nhìn ra được.

Giản Hỉ không phải là người thích lo chuyện bao đồng, nhưng chờ đến khi thân ảnh nữ quỷ này không còn trong suốt nữa, sẽ là lúc Hách Tiểu Xuyên phải ch*t.

Chuyện xảy ra ngay trước mắt mình như vậy, trơ mắt nhìn một người sống sờ sờ bị quỷ quấn lấy hại ch*t, thật sự không thể làm ra được loại chuyện thấy ch*t mà không cứu này.

Cậu ho khan một tiếng, tiến lên vỗ Úc Hành một cái: “... Này”

Người phía sau nhanh chóng né tránh, ánh mắt lạnh lùng như những mũi băng sắc bén, không chút nể nang mà bắn thẳng về phía cậu.

“Vị tiên sinh này…”

Giản Hỉ im lặng sờ mũi một cái, cậu cũng đâu phải thứ tai ương gì, mà phải đến nỗi tránh cậu như tránh dịch bệnh vậy.

Ngũ Thành Thành kéo ống tay áo Giản Hỉ, đau đầu nói: “Tiểu tổ tông ơi, cậu im miệng đi.”

Giản Hỉ không hề quan tâm, chỉ vào Hách Tiểu Xuyên đang khóc, nước mắt nước mũi tèm lem trên vai trợ lý, nghiêm túc nói: “Tốt nhất là anh nên tìm một vị đạo sĩ đến giúp cậu ta đi, nếu không trong vòng nửa tháng cậu ta sẽ mất mạng.”

Hách Tiểu Xuyên ngước lên nhìn, nước mắt lưng tròng, kích động mà sụp đổ nói với Giản Hỉ: “Là anh! Tôi nhớ rõ giọng anh! Anh chính là Giản Đồng Nát!”

Bọn họ đều là tiểu thiếu gia nhà giàu, cái vòng tròn này cũng chỉ có như vậy, việc bọn họ biết nhau cũng chẳng phải chuyện lạ gì.

Giản Hỉ vui vẻ vẫy tay với cậu ta: “Chào nha, tôi xin đính chính chút nhé, tôi tên là Giản Hỉ.”

“Nhặt ve chai, có phải anh cũng nhìn thấy nó hay không? Một đôi giày thêu màu đỏ ấy?”

Đôi giày thêu màu đỏ nghe xong liền khựng lại, Giản Hỉ lơ đãng liếc nhìn, vì không để đánh rắn động cỏ, cậu nghiêm túc lắc đầu, nói: “Cái gì mà giày thêu chứ? Tôi không có thấy nha, là do đầu óc cậu bất ổn mới tưởng tượng ra đó, tôi nghĩ bệnh này của cậu vào viện tâm thần cũng không chữa nổi đâu, chỉ có thể cố gắng mà tìm một vị đạo sĩ giỏi thử vận may chút.”

“Còn có…” Giản Hỉ nghiến răng, nghiến lợi nhấn mạnh lần nữa: “Tên tôi là Giản Hỉ, không phải Giản Đồng Nát!”

“Không thể nào! Anh chắc chắn nhìn thấy, chú, anh ta cũng thấy, con thật sự không có lừa mọi người mà! Giúp tôi với, mau đưa tôi trở lại đồn cảnh sát đi, nữ quỷ đó không dám vào đồn đâu.”

Sắc mặt Úc Hành khó coi, luật sư phía sau lưng anh nghiêm túc nói: “Tiểu Hách tổng, thanh niên gương mẫu thời đại mới, không mê tín, không phong kiến, sách vở cậu đọc được chẳng lẽ là uổng công, vô ích sao?!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play