Đại Lão Huyền Học Xuyên Thành Pháo Hôi Tiểu Thiếu Gia Nhà Giàu

Chương 2: Cá biển


7 tháng


Tác giả: Nông Tạp

Editor: Đại Ngư

Giản Hỉ nhướng mày liếc nhìn nữ phóng viên kia, cô nàng này nói trở mặt liền trở mặt, không debut làm diễn viên đúng thật là đáng tiếc.

Cậu lười biếng rút một tờ danh thiếc đen mạ vàng từ túi áo khoác ra, đưa cho nữ phóng viên kia: “Chị gái à, đây, cầm lấy. Đây là danh thiếp của bổn thiếu gia, nếu như một ngày nào đó cô hứng thú làm diễn viên thì hãy đến tìm tôi, tôi sẽ nâng đỡ cô.”

Nữ phóng viên giận dữ, ném phăng danh thiếp xuống dưới đất, còn dẫm mấy cái, mắng to: “Giản Đồng Nát, cậu đang giễu cợt ai đó! Tôi nói cho cậu biết, đừng hòng giở trò quy tắc ngầm với tôi! Tôi là một người có nguyên tắc!”

“Tiểu tổ tông ơi, cậu nói ít mấy câu dùm tôi cái.”

Lửa đã xém đến mông rồi mà cậu vẫn còn lòng dạ đi mỉa mai người khác.

Ngũ Thành Thành nhức đầu day day thái dương, anh ta nắm lấy cánh tay của Giản Hỉ, bảo vệ cậu, tính toán làm thế nào để lao ra ngoài trước hãy nói.

Nhưng những người này vừa nhìn là biết đã cầm tiền của người ta mà làm việc, cố ý sắp đặt như vậy để ngăn Giản Hỉ, nói cái gì cũng không chịu tránh ra.

Giản Hỉ nhìn nữ quỷ đang đứng trong đám người, ở một bên xem náo nhiệt, tiếp đó xuất hiện thêm một quỷ bà lão khác, cùng một nữ quỷ trung niên nhìn qua so với nữ quỷ thì lớn hơn mười tuổi đang dắt theo nhóc quỷ vừa nãy.

Quỷ bà lão vẻ mặt đầy giễu cợt mà chậc lưỡi một cái: “Thật đáng tiếc cho một thiếu niên đẹp trai như vậy.”

Nữ quỷ trung niên ở một bên cắn hạt dưa phun vỏ, bất cần nói: “Có gì mà đáng tiếc chứ, ai bảo cậu ta đi cưỡng gian người khác. Hơn nữa, còn tên gì mà khó nghe chết, cái gì Nhặt ve chai ấy, thật là một kẻ tệ hại mà.”

Cậu nhóc lắc đầu, tỏ vẻ già dặn mà đàm đạo: “Thím, thím nhầm rồi. Cái người tên Giản Đồng Nát ấy không phải anh ấy muốn cưỡng gian cái tên lông xanh kia đâu, mà là lông xanh muốn cưỡng gian anh ấy. Tiếc cho hắn là quản lý của anh ấy kịp thời chạy tới, nếu không đúng thật là đã gạo nấu thành cơm rồi.”

Chị của nhóc quỷ cũng lạnh lùng nói: “Đám phóng viên này cũng là do tên lông xanh kia và quản lý của hắn cố ý tìm tới. Tôi đã nghe thấy bọn họ gọi điện thoại trong lúc Nhặt ve chai đang hôn mê.”

Giản Hỉ nhướng mày nói với Ngũ Thành Thành: “Gọi cảnh sát đi, chỉ cần nói là đám phóng viên này đột nhập vào nhà dân, à, còn thêm Lâu Xung muốn cưỡng gian tôi nữa.”

Sau một hồi yên tĩnh, tình cảnh càng trở nên ồn ào hơn.

Đám paparazzi còn sợ chuyện chưa đủ lớn, nếu giờ mà báo cảnh sát, các tiêu đề hot search ngày mai liền đều có, bọn họ hưng phấn đến mức như nhìn thấy từng xấp tiền đang bay về phía mình vậy.

Cùng với việc nữ phóng viên livestream hiện trường, một làn sóng lớn cũng đang trỗi dậy trên khắp internet.

Hot search weibo bùng nổ, Giản Hỉ và Lâu Xung, một người là Nhặt ve chai nổi tiếng, còn một người là Nam diễn viên quốc dân đang được yêu thích nhất, danh tiếng của cả hai đều không thấp. Vào thời điểm này, các mục từ như: #Nhặt ve chai cưỡng gian Lâu Xung# #Nhặt ve chai báo cảnh sát# #Ác nhân Nhặt ve chai tố cáo trước, vu khống Lâu Xung cưỡng gian cậu ta#, đều vững vàng chiếm lĩnh top 3 trên bảng hot search.

Giản Hỉ trước đó còn gây xôn xao dư luận vì quấy rối Lâu Xung, bị Tiểu Lâu fan oán hận bế lên hot search, nên rất nhiều người đối với cái tên này vô cùng quen thuộc. Đặc biệt là nguyên chủ trước đây còn ỷ vào tiền tài và quyền thế, luôn thích khoe khoang, quanh năm làm sục sôi giới giải trí. Phàm là người trong giới giải trí này, bất kể nam nữ, già trẻ cậu ta đều đã theo đuổi.

Điều này dẫn tới từ bà lão bảy mươi tuổi, đến đứa con nít bảy tuổi, đều có thể thẳng thắn mà liệt kê công lao vĩ đại của cậu ta.

[Khốn kiếp, ch*t tiệt, việc làm của Nhặt ve chai thật khiến người khác ghê tởm!]

[Nhặt ve chai thật đúng là càng ngày càng ngạo mạn. Cảm thấy trò quấy rối mấy người nổi tiếng đã quá cũ rồi, giờ còn chuyển sang luôn cưỡng gian sao?]

[Mấy người ai có ảnh hiện trường cưỡng gian không, show ra xem chút nào, ngó dáo dác.jpg]

[Ha ha ha, tôi nói rồi mà, sớm muộn gì Nhặt ve chai cũng đem mình chơi tới tận đồn cảnh sát, nhìn xem không phải ứng nghiệm rồi sao!]

[Lầu trên nói đúng, nhưng Xung Xung cũng thật đáng thương quá, bị một tên bi*n thái như vậy cưỡng gian.]

[Hu hu hu, Xung Xung, con trai à, mami không bảo vệ tốt cho con, mami có lỗi với con.]

[Xung Xung à, thật xin lỗi!]

[Xung xung, không thể bảo vệ tốt cho anh, là lỗi của Tiểu Lâu fan! Hu hu hu.]

[Anh đừng sợ, Tiểu Lâu fan bọn em luôn là hậu phương vững chắc của anh!]

[Phụt, mấy chị gái Tiểu lâu fan ơi, mấy chị phun hết khí bô vào mặt em rồi!]

[Lầu trên cút xéo, mi là anti fan!]

[Khó trách ở trong đoàn làm phim “Vạn vật hướng dương sinh trưởng” nam chính Ma Thiêm luôn tránh né Nhặt ve chai, nữ chính Bạch Qua cũng bày ra sắc mặt lạnh lùng cả ngày, xem ra hai người này đều từng bị cậu ta quấy rối. Chẳng qua, cậu ta ỷ vào việc có gia thế, bối cảnh, nên bọn họ có giận cũng chả dám nói gì!]

[Nhặt ve chai thật đúng là một tên ngu dốt, bại hoại!”

[Có thế nào, thì cũng không thể cưỡng gian chứ.]

[Lầu trên nói đúng, cưỡng gian là phạm pháp! Ủng hộ Nhặt ve chai ngồi tù mọt gông!]

[Này còn chưa rõ đầu đuôi kết quả thế nào, mấy người đã khẳng định Lâu Xung bị Nhặt ve chai cưỡng gian rồi? (Chỉ là nghi hoặc đơn thuần của một người qua đường.)]

[Lầu trên là Hỉ fan chị em ơi, mắng cô ta!]

[Hội đồng cô ta!]

[Chôn cô ta!]

Sự lên men trên weibo càng ngày càng dữ dội, thậm chí ngay cả những mục #Xung Xung thật xin lỗi# cũng như ngựa đen, tự mình nhảy lên vị trí thứ ba trên bảng hot search, mơ hồ còn có xu hướng tăng nhẹ.

Ở đầu bên này, đám paparazzi cũng sững sờ trong chốc lát, sau đó phản ứng càng mãnh liệt hơn, mấy vấn đề bọn họ đưa ra ngày càng gay gắt. Nếu mà là người bình thường tim không tốt, sợ là chỉ một hơi liền bị tức chết.

“Nhặt ve chai, cậu nói là Lâu Xung cưỡng gian mình sao? Hahaha, chuyện hài gì thế!”

“Đúng vậy, người sáng suốt nhìn qua đều có thể thấy cậu mới là người cưỡng gian Lâu Xung, còn cậu ấy là nạn nhân, có được hay không!”

“Cho dù cậu có nói thế nào đi chăng nữa, chuyện cậu cưỡng gian Lâu Xung không thể thoát được đâu.”

Nữ phóng viên lại càng gay gắt hơn, cười nói: “Giản Đồng Nát, cậu báo cảnh sát rồi, bọn họ sẽ biết chuyện cưỡng gian của cậu. Cậu không sợ sao?”

Giản Hỉ dang hai tay ra, cười nói: “Cứ coi như tôi không báo cảnh sát, đám các người làm ra trận địa như vậy, thử hỏi bọn họ có biết hay không.”

Lâu Xung và tên quản lý đang trốn ở góc phòng lúc này cũng có chút sững sờ, họ chỉ muốn mượn tay đám paparazzi chụp vài bức ảnh, dùng chúng để đe dọa Giản Hỉ, buộc cậu phải cung cấp tài nguyên cho bọn họ mà thôi.

Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ thật sự báo cảnh sát.

Nếu cảnh sát phát hiện ra bọn họ là người khởi xướng mọi chuyện, Lâu Xung nghĩ tới lập tức toát mồ hôi lạnh.

Hắn lặng lẽ nhéo tay Lý ca một cái, nói: “Lý ca, nếu không được thì bỏ đi.”

Lý ca trừng hắn một cái: “Bỏ là bỏ thế nào! Người thành công không sợ việc lớn! Chúng ta đã chuẩn bị lâu như vậy, thành công đang ở ngay trước mắt rồi. Vào thời khắc quan trọng này, chẳng lẽ chỉ vì một chút sợ hãi này mà cuối cùng công cốc sao?!”

Lâu Xung cắn môi không nói nữa, nhưng tay hắn lại không ngừng phát run.

Ngũ Thành Thành cũng lo lắng giậm chân, nếu mà báo cảnh sát, kết luận thật sự là một vụ cưỡng gian, chắc chắn Giản Hỉ sẽ phải ăn cơm tù!

Nghệ sĩ còn không thể so với người bình thường, danh tiếng càng lớn thì ảnh hưởng xã hội càng lớn. Người như Giản Hỉ có thể phong lưu đến trình độ nhà nào cũng biết. Nếu vụ án cưỡng gian này mà xác thật thì hậu quả sẽ vô cùng tồi tệ, nhất định sẽ cân nhắc gia tăng mức xử phạt!

Giản Hỉ hơi híp mắt lại, nhìn vẻ mặt nữ phóng viên kia một hồi, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu*.

*cười mà không phải cười.

Nữ phóng viên bị nhìn chằm chằm có chút hoảng sợ, tay nắm micro chặt đến mức các khớp xương trắng bệch, nói một cách phô trương: “Cậu, cậu nhìn tôi như vậy làm gì?”

Giản Hỉ lắc đầu: “Chị gái nhỏ, cô quan tâm đến tôi như vậy, để tôi bói cho cô một quẻ miễn phí nhé. Trông sắc mặt cô tối tăm, hốc mắt lõm sâu, lông mày ngắn lại lộn xộn, cung vợ chồng bất hoà, hơn nữa đỉnh đầu còn xanh ngắt, tôi bấm tay tính toán. Chà chị gái à, chồng cô thật lợi hại nha, cho cô đeo sừng không chỉ một lần đâu.”

Nữ phóng viên cau mày lại, dậm giày cao gót, tức giận nói: “Cậu đang nói bậy bạ cái gì vậy! Vốn còn cảm thấy Úc Hành so sánh cậu với heo là đang bắt nạt cậu. Nhưng bây giờ xem ra, cậu thật sự còn không bằng một con heo!”

Một lần nữa nghe đến cái tên Úc Hành này, Giản Hỉ liền cảm thấy ê răng, Úc Hành này là ai? Úc Hành chính là người thừa kế của gia tộc nhà họ Úc, một đại gia tộc lâu đời ở kinh đô này. Nhắc đến phim ảnh quốc tế ở trong giới, mọi người đều phải giơ ngón cái với nhân vật vang danh này.

Anh đã bắt đầu kinh doanh từ năm 14 tuổi. Năm 16 tuổi, đã đứng thứ hai trong danh sách những người giàu của Forbes với khối tài sản ròng 800 tỷ USD. Hiện tại, 12 năm trôi qua, phạm vi sự nghiệp của anh càng ngày càng lớn, giá trị con người sớm đã không còn đo lường được.

Trước khi nguyên chủ trở thành máy điều hòa trung tâm, không lập chí sưởi ấm mọi mỹ nhân, cậu ta đã tìm một đám phóng viên đến và cầu hôn Úc Hành trước mặt bọn họ. Nhưng lại bị anh châm chọc: Dù thế giới có sót lại một mình Giản Hỉ, thì anh thà tìm heo để kết hôn còn hơn. Sau đó, truyền thông liền sôi sục, toàn mạng khiếp sợ, cả thế giới đều đang nhìn trò cười của nguyên chủ.

Suy cho cùng, có thể khiến một người lạnh lùng như Úc Hành nói ra được lời cay nghiệt như vậy, thì cũng coi như có bản lĩnh.

Đôi mắt xinh đẹp của Giản Hỉ chậm rãi quét qua những người này, khoé miệng nhếch lên, hào phóng cho mọi người chụp hình lại, một tay đút túi quần đi về phía lông xanh, không để ý đến hắn đang liều mạng giãy giụa, cậu kéo tấm chăn ở trên đầu hắn xuống, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo vô tội lại đầy vẻ hoảng sợ.

“Dù sao cũng đã đều bị chụp rồi, là thời cơ tốt để nổi tiếng đó. Đừng chỉ chụp mỗi tôi, nhân vật chính cưỡng gian khác cũng đang ở đây này, phải chụp cả cậu ấy nữa chứ. Nhanh lên chút, để tôi giúp mấy người đem mặt cậu ấy lộ ra.”

Cậu không phải nguyên chủ, cũng không hứng thú làm điều hoà trung tâm, kẻ nào dám đắc tội cậu, vậy đừng hòng mong toàn vẹn mà thoát khỏi tay cậu.

Đèn flash liền bất chợt dừng lại, sắc mặt đám paparazzi đều vô cùng lúng túng, đây là người thuê bọn họ mà.

Lâu Xung trợn mắt khó tin, túm lấy chăn nhìn Giản Hỉ muốn khóc, thút tha thút thít: “Tiểu thiếu gia, em không phải bảo bối anh thích nhất sao?”

“... Mẹ kiếp.”

Giản Hỉ chỉ muốn đem mấy lời lúc nãy của Ngũ Thành Thành mắng cậu, trả lại nguyên vẹn cho cái tên bạch liên hoa trước mặt này.

… Tên này có bệnh à?

Quản lý của Lâu Xung, Lý ca, cũng trừng mắt nhìn Lâu Xung với vẻ mặt câm nín, giật lấy chăn bông trong tay Giản Hỉ, quấn chặt lấy hắn, sau đó lớn tiếng hét vào mặt đám phóng viên: “Bọn tôi là người bị hại đó, người bị hại mà còn chụp! Lương tâm của mấy người bị chó ăn hết rồi à?!”

Bầu không khí tức thì trở nên căng thẳng.

“Tất cả đứng im, cảnh sát đây!”

Nhận được điện thoại báo cảnh sát, vừa nghe là một vụ án cưỡng gian, còn dính líu đến người nổi tiếng, tất cả các phòng ban trên dưới cục cảnh sát đều vô cùng coi trọng, cử người đến nhanh nhất có thể.

Một cảnh sát lớn tuổi có vẻ là người phụ trách chính trong vụ án lần này, sau vài câu hỏi thăm ngắn gọn đã đuổi hết đám phóng viên ra ngoài. Còn Giản Hỉ, Lâu Xung và quản lý của bọn họ đều bị mang về đồn để điều tra.

Khi đám phóng viên nhìn thấy cảnh sát đến, cũng không cam lòng mà không công trở về, tất cả đều ngồi xổm ở hành lang khách sạn.

Phen này làm ra động tĩnh náo loạn không nhỏ, thú hút cả những vị khách khác tại khách sạn cũng theo ra hóng.

Giản Hỉ kéo kéo cổ áo, đem cằm ngăn trở một chút, dù sao cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì, nếu có thể chặn được cái gì thì chặn cũng tốt.

Sau khi ra khỏi phòng, lúc đi ngang qua nữ phóng viên, cậu chắp tay lạy một cái, như dự đoán nhận lại một ánh mắt khinh thường.

Giản Hỉ nhướng mày, duỗi ra ba ngón tay đếm từng ngón: “ 1, 2, 3 reng!”

Điện thoại di động của nữ phóng viên vang lên, cô nàng sửng sốt nhận cuộc gọi, một lúc sau, mặt cô nàng bỗng tái đi, khó tin nhìn bóng lưng Giản Hỉ bước lên xe cảnh sát.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play