Đại Lão Huyền Học Xuyên Thành Pháo Hôi Tiểu Thiếu Gia Nhà Giàu

Chương 1.1


7 tháng


Tác giả: Nông Tạp

Editor: Đại Ngư

Đó là một người phụ nữ có sắc mặt xanh tím, cả người tỏa ra hắc khí dày đặc, cô nàng khoanh tay dựa vào trên khung cửa, nói với cậu nhóc thấp hơn mình, cũng đang toả ra đầy âm khí kia: “Tôi nói chứ, cái tên lông xanh này liếc mắt nhìn một cái liền biết là đang muốn lừa tiền của anh đẹp trai kia rồi. Thật là đáng tiếc, tên lông xanh này đúng là kẻ ngốc, nếu là bà đây, vừa rồi một là không làm, hai là đã làm phải làm đến cùng. Tôi sẽ làm thịt anh đẹp trai kia, sau đó sẽ hung hăng kiếm một khoản lớn, tóm lại bỏ qua không ăn là uổng.”

Giản Hỉ: “...” -_-||

Cậu nhóc cười hì hì nói: “Chị gái à, chị không thấy tên lông xanh kia thế nào à, anh ta sợ đến mức bắp chân cũng run lẩy bẩy kìa.”

Nữ quỷ chăm chú nhìn chằm chằm đôi chân đang không ngừng run rẩy giấu dưới chăn của Lâu Xung, cười nói: “Ồ, đúng thật này, lá gan như vậy mà còn dám cho người dở trò bỏ thuốc, còn giả dạng thành người bị cưỡng gian. Thật đúng là gan lớn no chết, nhát gan đói chết mà. Thật sự cho là vị tiên nhân kia dễ nói chuyện như vậy sao, tính khiêu vũ trên đầu người ta luôn à!”

Cậu nhóc gật đầu thật mạnh.

Giản Hỉ cũng vô cùng tán thành gật đầu một cái.

Bỗng nhiên ngoài cửa truyền tới một loạt tiếng bước chân, tiếng nói chuyện xôn xao, vừa nghe liền biết có không ít người tới đây.

Khách sạn này cách âm không tốt, lỗ tai Giản Hỉ giật giật mấy cái, liền nghe rõ ràng.

Bọ họ chính là đám paparazzi đến để bắt gian tại trận hiện trường giường chiếu cưỡng gian của cậu.

Cậu nhóc thò đầu ra bên ngoài tường, nhưng thân thể vẫn ở bên trong. Người bình thường mà nhìn thấy một màn quỷ dị này, thì đã sớm biến thành gà mà kêu chói tai rồi. Hoặc là bị doạ sợ ngất luôn tại trận, Giản Hỉ chẳng qua là có chút gợn sóng chứ không hề sợ hãi, liền thu hồi tầm mắt.

Cậu nhóc nhìn đám người đông đảo bên ngoài bức tường, hưng phấn thu đầu về, vui vẻ nói: “Chị ơi, bên ngoài có rất nhiều người, bà Vương và thím Tôn ở tầng trên thích nhất là xem cảnh bắt gian, để em đi gọi bọn họ tới.”

Nói xong, thằng bé vèo một cái, liền xuyên qua bức tường.

Giản Hỉ lau mặt, gặp quỷ đã không còn là chuyện lạ gì, nhưng đáng ghét chính là cũng có ngày cậu còn bị quỷ lôi ra làm trò cười.

Rầm Rầm Rầm!

“Mở cửa! Mở cửa!”

Một trận đập cửa vang lên khiến Giản Hỉ thoát khỏi dòng suy nghĩ, ngẩng đầu lên thì thấy người đàn ông đeo kính vẫn đang không ngừng mắng mình, cũng chính là quản lý của nguyên chủ, Ngũ Thành Thành, đột nhiên anh ta thất thanh kêu lên.

“Xong rồi! Xong đời rồi, tiểu tổ tông ơi!”

Ngô Thành Thành bực bội quay đầu lại, chỉ vào lông xanh cùng quản lý của anh ta, gầm lên như sư tử Hà Đông: “Đám người bên ngoài kia là do các người tìm tới đúng không? Lâu Xung, con người cậu đúng là nham hiểm. Thời gian Nhặt ve chai ở chung với cậu có điểm nào có lỗi với cậu, mà cậu lại rắp tâm đi tính kế cậu ấy! Cậu muốn tài nguyên phim ảnh, cậu ấy liền đem tài nguyên của mình cho cậu. Cậu muốn đại ngôn cao hơn, cậu ấy liền cho cậu đại ngôn cao cấp nhất, chẳng lẽ cậu còn chưa thấy đủ nên mới muốn tính kế cậu ấy! Cậu có còn là con người nữa không!”

Lâu Xung mím môi, dùng ngón tay kéo chặt chăn bông không lên tiếng, tiểu thiếu gia đối với hắn rất tốt, nhưng đấy là cậu ta đối với bất kỳ nam nữ nào có ngoại hình đẹp mắt đều sẽ như vậy.

Giống như một chiếc điều hoà trung tâm vậy!

Hắn có thể thấy, hứng thú của tiểu thiếu gia đối với hắn càng ngày càng ít đi, gần đây còn muốn chấm dứt hợp đồng bao nuôi với hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Làm sao mà hắn, người lớn lên từ khu dân nghèo, đã đi theo tiểu thiếu gia hưởng qua cuộc sống sung sướng tốt đẹp, thì sao có thể chịu được điều này?

Ngũ Thành Thành thật sự bị chọc cho tức điên, ngược lại mắng Giản Hỉ: “Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, tiểu tổ tông, có phải đầu óc cậu có bệnh không? Hả? Bao nuôi một người hai người thì thôi đi, vậy mà bao tận hai ba chục người, cậu là hiện thân của bạch tuộc chắc, cậu bận rộn còn tới đây? Cũng không sợ lao lực mà ch*t luôn à!”

“Tôi nói này, cái tên Lâu Xung này, cậu thích điểm gì ở hắn vậy! Hả? Cậu rốt cuộc có khiếu thẩm mỹ không thế? Mắt hắn nhỏ như vậy, tôi đeo kính dùng ngón tay kéo căng mắt cũng không thấy đôi mắt của anh ta đâu. Cậu là thích hắn ở điểm nào hả, là thích hắn xấu cũng là một loại tài năng sao!”

Giản Hỉ nhìn lông xanh mặt đầy vô tội đang sắp khóc trên ghế sô pha, cũng nghi ngờ liệu nguyên chủ có óc thẩm mỹ thật hay không.

Lâu Xung này có thể được bình chọn là Nam diễn viên được yêu thích nhất, ngoài việc có kim heo là nguyên chủ chống lưng phía sau, thì chính là trên người hắn có một loại khí chất mong manh đặc trưng của một bạch liên hoa, khiến đa số cư dân mạng nổi lên ý muốn bảo vệ hắn. Vả lại hắn cũng không tính là xấu xí.

Không tính là xấu nhưng cũng chẳng tính là đẹp, trong giới giải trí mỹ nhân đầy nhan nhản, nếu chỉ xét về giá trị nhan sắc thôi, thì Lâu Xung chỉ được xếp vào hàng trung hoặc thấp hơn.

Mà giá trị nhan sắc của nguyên chủ thì phải xếp vào hàng thần tiên, ngũ quan tinh xảo, da thịt trắng nõn, khuôn mặt chỉ lớn chừng một bàn tay, sở hữu một đôi mắt biết nói, đen láy như ẩn chứa muôn vàn vì sao trên bầu trời, là một khuôn mặt rất ăn ảnh, và khiến người khác yêu thích.

Đặt hai người lên bàn cân mà so sánh, có thể thấy Lâu Xung quả thực kém rất xa.

Đáng tiếc, nguyên chủ có cái tật xấu, bất kể nam nữ già trẻ chỉ cần là người cậu ta thấy đẹp đều sẽ cho danh sách của mình.

Chỉ cần là người cậu ta thấy thích, thì sẽ đuổi tới cùng, khi người đã vào tay, cậu ta cũng không hề chiếm tiện nghi của bọn họ, đưa lên giường lại càng không.

Cậu ta để cho bọn họ bồi mình ăn chơi mấy tháng, đem nhiều lợi ích đến cho bọn họ, xong thì liền vứt bỏ.

Điều này đã chọc cho dàn hậu cung bị cậu ta vứt bỏ, đi khắp nơi phỉ nhổ Nhặt ve chai li*t dương, nhắc tới lên giường là vẻ mặt như táo bón, giống như nhà tu khổ hạnh, sắp phạm giới vậy.

Nhưng nguyên chủ lại ra tay rất hào phóng, không ngừng mang đến nhiều tài nguyên và đại ngôn. Có rất nhiều minh tinh tuyến 18 không quan tâm chuyện cậu ta có li*t dương hay không, có thể lên giường hay không, không thể làm được thì càng tốt, không cần bọn họ hầu hạ, bớt lo lại tiết kiệm sức lực, liền ỷ vào bản thân có mấy phần nhan sắc, cũng chạy đến nịnh nọt cậu ta.

Đáng tiếc là hải vương cũng có ngày lật xe, Lâu Xung chính là tên đàn ông khiến cậu ta phải lật xe.

Nguyên chủ đã vô số lần nói rằng không muốn gặp hắn nữa. Nhưng Lâu Xung lại cứ như miếng thạch cao da chó, gắt gao mà dính chặt lấy nguyên chủ, luôn luôn tới quấy rầy cậu ta.

Này còn không phải chuyện khó chịu nhất, điều khó chịu nhất ở đây chính là Lâu Xung một thời gian dài cầu không được, liền bắt đầu sử dụng truyền thông bẩn để tung tin đồn, nói rằng nguyên chủ là một tên đồng tính bi*n thái, dùng quyền thế và tiền tài để ép buộc hắn thỏa hiệp. Hắn đã cự tuyệt vô số lần, hắn chỉ là một cậu bé lớn lên từ khu nhà nghèo, một thân một mình, sao có thể đấu lại tiểu thiếu gia nhà giàu kia chứ.

Cho dù có bị huỷ bỏ đại ngôn, bị lấy mất tài nguyên, công ty cho đóng băng hoạt động để uy hiếp, thì hắn vẫn không đồng ý với đề nghị bao nuôi của cậu ta.

Tiểu Lâu fan nổi cơn thịnh nộ, thì ra thần tượng nhà bọn họ đã phải nhận biết bao sỉ nhục, chẳng trách dạo gần đây không thấy thần tượng nhà mình tham gia hoạt động gì!

Trong nhất thời, trên mạng nổi lên phong trào #chonglaiNhatvechai#.

Nghe Ngũ Thành Thành thẳng thừng lăng mạ nghệ sĩ nhà mình, quản lý của Lâu Xung, Lý ca lập tức phản bác: “Anh mắng ai xấu xỉ hả! Chẳng phải là do Nhặt ve chai nhà các người tán tỉnh Tiểu Xung nhà chúng tôi trước sao!”

“Chính là đang mắng anh đấy, thế nào hả!”

Đúng lúc này, cửa phòng “Rầm” một tiếng bị đá tung ra, một đám người chen chúc xông vào. Mấy người đàn ông mang theo máy ảnh nhanh chóng chạy vào trong phòng ngủ, đem máy chĩa vào mặt Giản Hỉ và Lâu Xung, chụp hình bọn họ lại.

Lâu Xung đột nhiên phát ra tiếng nức nở, giống như một con thú nhỏ bị thương, vùi đầu vào trong chăn mà run rẩy.

Lý ca nhanh chóng ôm hắn vào trong lòng, vỗ lưng trấn an.

Ngũ Thành Thành phản ứng cũng rất nhanh, cởi áo khoác ra, che chắn mặt Giản Hỉ lại, hướng về phía ống kính mà mắng: “Đừng có chụp nữa, ra ngoài ngay! Chụp cái gì mà chụp! Có cái gì mà chụp! Đi ra ngoài hết cho tôi!”

Đám phóng viên này giống như linh cẩu ngửi thấy mùi thịt vậy, không những không có bị Ngũ Thành Thành đuổi ra ngoài, ngược lại còn lần lượt hỏi những vấn đề vô cùng sắc bén.

“Giản Đồng Nát, người trong cuộc đã tiết lộ việc cậu cưỡng gian Tiểu Xung, cậu có gì để nói không?”

“Giản Đồng Nát, cậu thật sự đã cưỡng gian Tiểu Xung sao? Đây là lần đầu tiên cậu cưỡng gian cậu ấy sao?”

“Giản Đồng Nát, ngoại trừ việc cưỡng gian Tiểu Xung, có phải cậu còn cưỡng gian những người khác nữa hay không? Những nam, nữ diễn viên trước kia bị cậu để mặt tới, có phải cũng đã bị cậu cưỡng gian hay không?”

“Giản Đồng Nát, người trong cuộc còn tiết lộ, nói cậu ở trên giường là một kẻ thích bạo lực, xin hỏi là thật hay giả?”

“Giản Đồng Nát...”

Sau những câu hỏi chứa đầy dao nhọn kia, là âm thanh từ máy ảnh không ngừng tách tách vang lên, Giản Hỉ lấy áo che đầu, khi vừa lộ đầu ra, cậu thiếu chút nữa thì bị ánh đèn flash chiếu cho mù mắt.

Trong đó, có một người đàn ông trung niên đội mũ lưỡi trai màu đen, để râu quai nón đang bảo vệ một nữ phóng viên trẻ cầm micro, hắn ta thô bạo đẩy đám paparazzi khác trước mặt ra, tiến lại gần phía Giản Hỉ. Nữ phóng viên mặc áo tay ngắn cùng quần jean, nói năng lưu loát, đang phát livestream, hướng về phía ống kính mà nói một cách nhẹ nhàng, dí dỏm: “Các bạn khán giả, xin chào mọi người, chào mừng đến với phòng livestream của tôi. Xem hôm nay tôi đem đến cho các bạn cái gì nào, chính là Giản Đồng Nát nha!”

Ống kính chuyển một cái, nữ phóng viên liền thay đổi sắc mặt, tức giận nói: “Giản Đồng Nát, cậu không phải đang theo đuổi Úc Hành sao! Không phải cậu nói sẽ một lòng một dạ với Úc Hành thôi sao? Tại sao quay đầu một cái, cậu lại cùng Lâu Xung lăn trên một chiếc giường thế?! Hay là cưỡng gian! Cậu như vậy xứng đáng với Úc Hành sao!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play