Đại Sư Huyền Học Là Kẻ Tham Ăn

Chương 8


5 tháng

trướctiếp

Khi Dương Tam về đến nhà, cô trực tiếp mở két sắt bằng tay không.

Những mảnh vỡ bên trong đang muốn chạy ra ngoài, Dương Tam nhanh tay chộp lấy, cảm nhận được ý chí từ những mảnh vỡ truyền đến.

“Không muốn! Thả ta ra! Thả ta ra!”

Khóe miệng cô giật giật, như thể cô ép người ta làm gái mại dâm không bằng. Cô thật sự không ngờ rằng cái bình Đoạt Khí Vận này lại sinh ra linh trí của chính mình. Có lẽ ngay lúc cô phá hủy nó, linh trí của nó cư trú ở nơi khác, sau này mới lấy lại hình dạng ban đầu. Trải qua một nghìn năm hồi phục, thậm chí nó còn có thể mê hoặc con người.

Phần lớn vận may mà Tề San đoạt được từ Điền Vũ Kha đều bị mảnh vỡ này hấp thu, một phần nhỏ được bố thí cho Tề San làm quả ngọt.

“Thả ta ra, ta sẽ giúp ngươi đoạt vận khí của người khác, để cho việc tu hành của ngươi tiến bộ nhanh chóng.”

Mảnh vỡ này cũng nhận ra khí tức của Dương Tam, biết không thể làm gì được nên bắt đầu cầu xin sự tha thứ.

Dương Tam mặc dù thích ăn một chút, nhưng bản chất vẫn là tu luyện Đạo giáo chính tông, coi thường việc sử dụng phương pháp này. Cô liếc mắt, một hơi nuốt chửng linh trí cuối cùng rút ra từ bình Đoạt Khí Vận. Còn mảnh vỡ cô dùng Dương Chân Hỏa đốt nó, lần này cô chứng kiến ​​những mảnh vỡ bị đốt thành tro, không cho chúng cơ hội gây rối nữa.

Công bằng mà nói, hương vị của cái bình Đoạt Khí Vận này không tệ, đáng tiếc vừa mới ngửi được mùi vị thơm ngon trước đó. Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ, trừ khước Vu Sơn bất thị vân. Vừa so sánh, liền cảm thấy nhạt như nước ốc.

*“Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ. Trừ khước Vu Sơn bất thị vân”. Có nghĩa là: Đã từng đi qua biển lớn mênh mông rồi thì khó có gì có thể gọi là nước (không có nước nơi nào khác đáng chú ý nữa).Trừ mây rực rỡ ở núi Vu Sơn ra thì chẳng có gì đáng gọi là mây (không mây ở nơi nào khác đáng chú ý nữa).

Dương Tam thở dài một hơi, nỗi buồn trong lòng hóa thành sông.

"Đại nhân, có chuyện gì vậy?" Tiểu Kim đang tu luyện cũng không quên quan tâm đến chủ nhân, thể hiện lòng trung thành của mình.

Tiểu Kim đã ở thế giới con người lâu như vậy, quen thuộc với tình huống hiện đại hơn Dương Tam. Sau đó Dương Tam đã đề cập với nó về người đàn ông vừa rồi.

"Ta là một con yêu có nguyên tắc, không thể tùy tiện ăn thịt người!" Cô nhấn mạnh lần nữa, như đang cố gắng thuyết phục chính mình, về việc cô tỉnh dậy muốn ăn thịt Tiểu Kim, cũng là vì Tiểu Kim là lương thực dự trữ của cô, xử lý thế nào là tự do của cô.

Đầu óc của Tiểu Kim đối với vấn đề này xoay chuyển rất nhanh, nó cho cô một ý tưởng: “Đại nhân, có thể xem anh ta có mong ước nào muốn thực hiện hay không, sau đó làm giao dịch với anh ta!”

Đôi mắt của Dương Tam sáng lên, nhìn Tiểu Kim với ánh mắt tán thưởng.

Tiểu Kim càng ngày càng đắc ý.

Dương Tam suy nghĩ một lúc, "Ta luôn cảm thấy anh ta rất quen thuộc. Chắc hẳn là ta đã gặp anh ta ở đâu rồi." Tuy nhiên, ở tiểu khu đó có rất nhiều người nổi tiếng sống, có lẽ cô đã vô tình nhìn thấy khi lướt internet.

Ngay lập tức Dương Tam tìm kiếm trên mạng các minh tinh nam đến từ Trung Quốc. Thực tế việc tìm ra danh tính của người đó dễ dàng hơn cô tưởng tượng.

Từ Xuân Thâm.

Là một minh tinh nổi tiếng ở Trung Quốc, nổi tiếng trong và ngoài nước, hai năm trước anh thậm chí còn giành được một giải thưởng quốc tế và trở thành người đầu tiên ở Trung Quốc giành được giải thưởng như vậy. Mặc dù Tề San cũng là một minh tinh lớn nhưng so với Từ Xuân Thâm thì vẫn còn kém xa.

Người như vậy không thiếu tiền, không thiếu danh tiếng, cô phải làm giao dịch gì với anh bây giờ?

Dương Tam lâm vào trầm tư.

Một lúc sau, cô mỉm cười, so với yêu quái, mạng người giống như ánh sáng của đom đóm, quá ngắn ngủi, cô có rất nhiều thời gian chờ đợi!

Dương Tam nhớ ra số tiền Lý Thiến đưa cho cô lúc trước vẫn còn trong túi nên cô lấy ra đếm, Lý Thiến rất hào phóng đưa cho cô 2 vạn tệ trong phong bì màu đỏ.

Cô suy nghĩ một chút, quyết định ra ngoài mua cho mình một ít quần áo mới, mặc dù có thể dùng linh lực để biến ra quần áo, nhưng một số bộ quần áo do con người thiết kế cũng khá đẹp.

Dương Tam bảo Tiểu Kim hãy chăm chỉ tu luyện phấn đấu để biến thành hình dạng con người vào tháng tới. Gần tiểu khu có một trung tâm mua sắm, trong đó có một số quầy hàng hiệu.

Dương Tam vốn tưởng rằng 2 vạn tệ là khá nhiều, dù sao tiền thuê nhà mỗi tháng của cô cũng chỉ có 2.500 tệ, tuy nhiên, sau khi dạo một vòng trong trung tâm thương mại, cô phát hiện ra bộ quần áo khiến cô chú ý ít nhất cũng có giá 2.000 tệ. Chỉ mua hai bộ quần áo mà đã mất 5.000 tệ.

Dương Tam vô thức cảm thấy gấp gáp, tạm thời không mua lại được đất cũng không sao, ngay cả quần áo cũng không mua nổi!

Kiếm tiền, nhất định phải kiếm tiền!

“Gói bộ đồ này lại dựa theo kích thước của cô ấy.” Một giọng nói ngả ngớn vang lên, kèm theo tiếng búng tay.

Dương Tam quay đầu lại, người thanh niên mặc vest, đeo chiếc vòng dày cộp trên cổ lộ ra nụ cười đẹp trai nhìn cô, chiếc vòng cổ bằng vàng ròng lóe muốn mù mắt.

Những người cách đó không xa ném ánh mắt khinh thường về phía anh ta, nhưng anh ta hoàn toàn không hề hay biết vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào Dương Tam.

Dương Tam đã sống hơn 3.000 năm cũng đã gặp vô số loài người, người thanh niên này nhìn giống như những gã ăn chơi trác táng ngày xưa, nhưng đôi mắt trong veo, không phải là người xấu. Hơn nữa nhìn vẻ ngoài là loại người coi tiền như rác hơn nữa còn liên quan đến tình cảm.

Hiệu suất làm việc của nhân viên phục vụ trong cửa hàng có hiệu quả cao, đóng gói quần áo nhanh chóng đưa tới.

Thiếu niên đưa thẻ cho người phục vụ và nói với Dương Tam: “Quần áo thời trang phải phù hợp với một người phụ nữ xinh đẹp. Bộ đồ này là dành cho cô.”

Một bộ quần áo trị giá hơn 2 vạn tệ, nói tặng là tặng, không hề có chút đau lòng nào.

Nếu Dương Tam biết nhiều hơn về thời đại này, hẳn là sẽ biết người đàn ông này đang tán tỉnh cô.

Quả nhiên là như thế, còn vội vàng chi tiền cho cô!

Trong lòng Dương Tam cảm khái, cầm lấy quần áo, khẽ mỉm cười, khi cô cười, trong mắt hiện lên ý cười trong trẻo, giống như những nước biển gợn sóng lăn tăn, mê hoặc khiến thiếu niên choáng váng.

“Vì quần áo anh tặng tôi, tôi muốn nhắc nhở anh một câu, hôm nay tốt nhất nên tránh xa nước.”

Sau đó lấy quần áo rồi rời đi.

A, người đẹp, giọng cũng đẹp.

Doãn Văn Giác gần như trầm mê trong giọng nói của đối phương, đó là giọng nói nhẹ nhàng mà anh ta thích, nhưng lại có chút hương vị lạnh lùng.

Chờ anh ta tỉnh táo lại, mới phát hiện người đẹp không còn ở đây nữa!

Chết tiệt! Quên hỏi số điện thoại mất rồi!

Đợi đã, cô ấy vừa nói gì thế?

Doãn Văn Giác cố gắng nhớ lại, à, người đẹp bảo anh ta tránh xa nước?

Anh ta sờ cằm, hóa ra là một cô em gái thích huyền học, một số bạn gái anh ta từng hẹn hò trước đây cũng bị ám ảnh bởi tử vi, cả ngày căn cứ vào thời gian và địa điểm suốt, dựa trên tử vi để hẹn hò. Anh ta cũng không thấy chuyện này có gì lạ lắm.

Dù người đã đi rồi nhưng Doãn Văn Giác cũng không cảm thấy mình chịu thiệt, có được một nụ cười từ một người đẹp với số tiền hơn 2 vạn tệ là điều đáng giá.

Anh ta tiếp tục đi loanh quanh, nhưng đáng tiếc sau khi gặp được người đẹp vừa rồi, những người đẹp mà anh ta gặp sau đó cảm giác khiến anh ta cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, anh ta mất hứng thú tiếp cận nên dứt khoát về nhà.

Vì gara tại trung tâm mua sắm ở đây không còn chỗ trống nên xe của Doãn Văn Giác đã đậu ở bãi đậu xe đối diện, cạnh một con sông.

Doãn Văn Giác đang định băng qua đường thì những lời mà người đẹp vừa rồi nói hiện lên trong đầu anh ta.

“Vì quần áo anh tặng tôi, tôi muốn nhắc nhở anh một câu, hôm nay tốt nhất nên tránh xa nước.”

Bước chân của anh ta khựng lại, rốt cuộc bản thân có muốn đi qua không? Không thể không thừa nhận, anh ta thật sự có chút bóng ma tâm lý.

Anh ta gõ đầu không khỏi bật cười, thật sự là ngu ngốc, chỉ là nói đùa mà thôi, anh ta thật sự muốn tin sao? Nếu như lời đồn truyền ra, anh ta, đường đường là thiếu gia của nhà họ Doãn, sẽ bị cười nhạo đến chết mất.

Mới đi được hai bước, anh ta lại dừng lại. Loại chuyện này, thà tin rằng có còn hơn là không, nói không là sự thật. Bởi vì nhà anh ta làm ăn kinh doanh, nên Doãn Văn Giác có chút tin tưởng chuyện này.

Anh ta đứng dưới cái nắng chói chang khoảng năm phút, khiến mồ hôi đổ đầy mặt, cũng khiến anh ta cảm thấy mình là kẻ ngốc nhất trên thế giới, thế mà anh ta thực sự tin vào một trò đùa bình thường của một người lạ. Anh ta nhấc chân muốn băng qua đường chợt một chiếc xe ô tô bất ngờ lao tới với tốc độ ít nhất là 150 km/h.

Chiếc xe lao thẳng vào bãi đậu xe và tông vào một chiếc ô tô, ầm một tiếng, phần đầu xe trực tiếp bị đập nát, tia lửa điện bốc lên.

Doãn Văn Giác trợn mắt há hồc mồm kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, chiếc xe bị tông kia hình như là của anh ta!!

Nếu không vì lời nói đó mà qua đường sớm chỉ sợ bây giờ anh ta vẫn còn ngồi trên chiếc xe đó, không biết mình sẽ sống hay chết.

Nghĩ đến cảnh tượng đó, trong một ngày nắng nóng Doãn Văn Giác lại đổ mồ hôi lạnh, anh ta không quan tâm đến chiếc xe sang trọng đó nữa, dù chiếc xe có đắt đến đâu chẳng lẽ còn không quan trọng hơn mạng sống của anh ta sao?

Sau khi sợ hãi, lời nói của người đẹp đó lại hiện lên trong đầu.

Má ơi! Thật sự là đại sư!

Anh ta nhanh chóng gọi cho ba mình, giọng kích động: “Ba ơi! Hôm nay con đã gặp được thần toán!”

Đầu bên kia của điện thoại im lặng một lúc lâu.

“Con lại bị lừa bao nhiêu tiền nữa rồi hả?”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp