“Chân gấu hấp, đuôi rồng chiên giòn, rau trộn thảo dược, cá đuối tẩm giấm, thịt kho tàu…”
Một loạt món ngon thơm phức hiện lên trước mắt Dương Tam, tham lam đến chảy nước miếng, muốn ăn quá... Cô định nuốt những món ăn yêu thích này vào một ngụm như trước đây, nhưng dường như những thức ăn này đã mọc chân bay khỏi cô, rõ ràng khoảng cách không xa, cho dù cô có cưỡi gió đạp mây bay theo nhưng vẫn không cách nào đuổi kịp, gần trước mắt nhưng cứ như xa tận chân trời.
Dương Tam sốt ruột liền tỉnh lại.
Hóa ra là một giấc mơ…
Cô nhìn quanh, à, bây giờ cô vẫn còn ở trong hang, giường của cô rất lớn, cô cũng không biết nó làm bằng chất liệu gì, là sư phụ tặng cho cô, toàn bộ đều có màu tím tự nhiên. Mỗi lần nằm trên đó, cô đều nhìn quanh, tất cả đều có cảm giác yên tâm như được trở về trong vòng tay của mẹ, bên cạnh chiếc giường màu tím là một viên ngọc trai khổng lồ, tỏa sáng rực rỡ, là do Long nữ Đông Hải thua cô trong một vụ cá cược.
Cô xoa xoa thái dương, cảm thấy đầu vẫn còn hơi choáng váng, có phải là do ngủ quá lâu không? Cô nhớ ra hình như mình đã cá cược với Lữ Động Tân, thắng được mấy bình rượu từ tay anh ta, sau khi uống rượu. Cô mơ mơ màng màng trở về, nghỉ ngơi tạm trên địa bàn của mình, không biết đã bao lâu rồi.
Dương Tam đứng lên, theo động tác của cô, tơ lụa trên người như không chịu được sức nặng từng chút một biến thành bụi đất.
Dương Tam sửng sốt. Đợi đã? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Quần áo của cô ấy đâu? Chẳng lẽ lần này cô ngủ quá lâu sao?
Cô nhanh chóng dùng phép thuật biến ra một bộ quần áo lộng lẫy mặc vào trước, nhưng sau khi hoàn thành động tác đơn giản này, cô lại có chút hụt hơi, cảm giác như linh lực của mình bị rút cạn.
Dương Tam hít một hơi thật sâu, cau mày, cô phát hiện linh khí xung quanh mình quá ít ỏi, ít đến mức không thể cảm nhận được.
Trước tiên phải tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra trên thế giới này đã!
Cô hạ quyết tâm, sắp xếp lại đồ đạc trong động, tất cả lụa sa tanh lộng lẫy mà cô thu thập được đều thành cát bụi, đồ đạc bằng vàng bạc đều bị xỉn màu... Nhưng theo cách nói của con người, lấy chúng đi đánh bóng hẳn là có thể khôi phục lại nhỉ?
Dương Tam bỏ một phần vào trong vòng tay không gian, trong lòng thầm nghĩ, liền chạm tới mặt đất, vốn dĩ ở đây hẳn là dãy núi trải dài vô tận, nhìn thoáng qua cũng không thể thấy được hồ nước.
Bây giờ nhìn thoáng qua, hồ nước xanh như phỉ thúy của cô đã không còn nữa, thay vào đó là những tòa nhà thẳng đứng, những tòa nhà đó không tráng lệ như cung điện, nhưng chiều cao cũng không thấp, tòa cao nhất thậm chí còn cao ba mươi mét. Còn núi của cô, ngọn núi cũng bị san bằng, trên mặt đất có một số vật hình hộp đang chạy tới chạy lui.
Địa bàn của cô đâu!!
Dương Tam ngơ ngác nhìn địa bàn của mình đã thay đổi như thế nào, trên mặt lộ ra vẻ đau lòng, không được, cô phải lấy lại địa bàn của mình!
Cô xắn tay áo lên, đang định hỏi Thần Thổ Địa của nơi này thì một giọng nói yếu ớt lọt vào tai cô.
“Đại nhân! Đại nhân! Tôi ở bên này!”
Dương Tam theo tiếng động nhìn sang thì thấy một con cá vàng xinh đẹp đang nhảy dựng lên trong khe nước, hoa văn như ngọn lửa lộ rõ cảm giác tồn tại của nó.
Đôi mắt của Dương Tam lập tức chuyển sang màu xanh lục! Linh khí! Con cá vàng này thực sự có một luồng linh khí hiếm có! Có thể ăn! Thật không dễ dàng. Nhìn vào một khu vực rộng lớn như vậy, chỉ có con cá vàng này mới có thể nhét vừa bụng. Nhớ năm đó, cô uy danh hiển hách, thứ chỉ có thể nhét kẻ răng như thế cô không thèm để vào trong mắt.
Con cá vàng dường như nhận ra tính mạng của mình đang gặp nguy hiểm nên dùng hết sức lực hét lên: “Tôi đã vì đại nhân trông ngọn núi! Lại vì đại nhân canh giữ hồ! Tôi không có công lao cũng có khổ lao!”
Khóe miệng Dương Tam giật giật, cuối cùng cô cũng lôi ra khỏi đầu mình một chút ký ức về con cá vàng nhỏ này, con cá vàng nhỏ này bị cô bắt được khi đang câu cá, bởi vì cô không ghét bỏ trên người nó không đến hai lạng thịt, hơn nữa hoa văn trên người đó khá đẹp nên cô mang về nuôi trong hồ, sau đó cô quên mất, vốn nghĩ rằng một con cá nhỏ như vậy sớm hay muộn cũng sẽ nằm trong bụng con cá lớn nhưng không ngờ nó lại tồn tại được đến bây giờ.
Cô cười lạnh: “Vậy hồ của ta đâu? Núi của ta đâu?”
Cô chỉ vừa chợp mắt một lát rồi tỉnh lại, toàn bộ địa bàn của cô đã biến mất! Tim cô đau quá, không biết việc giành được một mảnh đất giữa một nhóm yêu quái có hậu trường là khó đến mức nào sao?
Cá vàng nức nở: “Đại nhân, ngài đã ngủ quá lâu rồi. Đã một nghìn năm rồi. Địa bàn của ngài đều bị con người chiếm giữ... Không chỉ có ngài, mà rất nhiều đại yêu nổi danh cùng với ngài cũng đã chết hoặc là gặp nạn đều rút lui vào rừng sâu sống ẩn.”
"Vậy thì cướp về!" Đây là một câu nói khí phách và đầy tự tin, Dương Tam không cho là mình không thể đánh bại những người đó, nếu không phải đã hứa với sự phụ là không ăn thịt người vô tội một cách bừa bãi thì chỉ cần một ngụm là cô đã có thể giải quyết họ rồi!
Cá vàng yếu ớt nói: “Bảy trăm năm trước, thế giới thay đổi, linh lực không còn như trước, cho nên...”
Cá vàng tuy không nói thêm gì nhưng Dương Tam cũng có thể đoán được, chẳng trách cô chỉ thay quần áo thôi cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, trước đây dù thay một trăm bộ quần áo cũng không hề mất sức, Bây giờ một mặt là do thực lực giảm xuống, linh khí xung quanh cũng giảm đi nên khiến cô rất khó chịu.
Ánh mắt của cô rơi vào con cá vàng, trên mặt hiện ra vẻ suy tư, con cá vàng này có thể sống được ngàn năm, tuy rằng không thể biến thành hình người, nhưng cũng không xa lắm. Cô lại chưa hiểu được thế giới này, có lẽ nó sẽ giúp ích được gì đó.
Cá vàng nhận ra thái độ buông lỏng của cô, nhanh chóng nói ra để bày tỏ lòng trung thành của mình: "Ân cứu mạng của đại nhân tôi luôn khắc sâu trong lòng không dám quên. Tôi đã tận tâm canh giữ cửa nhà đại nhân suốt những năm qua. Bây giờ tôi đã có thể đợi đến khi đại nhân tỉnh dậy.
Giọng nói của nó vừa nhanh vừa nhạy bén khiến Dương Tam có chút đau đầu, đi thẳng vào vấn đề: “Vậy làm sao để tôi có thể lấy lại địa bàn của mình?”
Dương Tam không phải là người không có đầu óc, ngay cả những đại yêu đó cũng đã lựa chọn rút lui, nếu cô muốn dùng vũ lực đoạt lại, e rằng không dễ dàng gì.
Cá vàng nói: “Có thể mua nó được không?”
Dương Tam bỗng nhiên hưng phấn: “Tôi có vàng!”
Cá vàng nói: “Mảnh đất lớn như vậy, chắc chừng năm mươi vạn lượng vàng?”
Ánh sáng trong mắt Dương Tam lại tối sầm, đây là muốn ép cô cướp quốc khố sao?
Nhắc tới cũng thảm, ngày thường Dương Tam ham ăn ham uống, mỗi lần góp nhặt được chút bảo vật đều đến gặp các vị thần và đám yêu quái để đổi lấy thức ăn ngon, kết quả là cô, một con đại quái, lại thiếu tiền, chỉ năm mươi vạn lượng vàng cũng không có.
Khi cô còn sống... phi, phi, phi, trước khi đi ngủ, trong tay cô có một đám tiểu đệ như rừng cây, bây giờ thì hay rồi, chết thì chết, chạy trốn cũng được, thế mà cũng không để lại cho cô một gốc rễ nào. Thứ duy nhất trong tay cô có thể dùng được chính là thứ này, lương thực dự trữ của cô - một con cá vàng, vừa nghe là đã khiến người người thương tâm người người rơi lệ, cô quyết định không tiết lộ thân phận thực sự của mình cho đến khi cô có thể xuất đầu lộ diện một lần nữa, thật quá mất mặt.
Đối với cô hiện tại quan trọng nhất chính là no bụng kiếm tiền mua lại mảnh đất, có lẽ vì ngủ quá lâu nên cô cảm thấy sức lực của mình không đủ để tiến lên.
Dựa theo cách nói của Tiểu Kim, nếu những người bình thường không có căn cơ ở thời đại này muốn kiếm tiền, cách nhanh nhất ngoài cướp bóc là trở thành diễn viên.
Dương Tam biết nghe kinh kịch, nhưng nếu cho cô hát, vậy thì quên đi. Phải biết cô chính là người đã từng dùng ca hát đánh sập cả Long Cung của Hoa Đông Hải!
Cô không thể diễn xuất, với cái tính khí của mình thì chuyện đó là không thể nào.
Tiểu Kim không dám cho ý kiến xấu, nên vắt óc nghĩ tìm cách cho cô, đột nhiên hai mắt sáng lên: “Đại nhân, ngài có thể diệt yêu trừ ma! Tôi nghe nói mảnh đất là nhờ thỉnh một thầy phong thủy đến đây xem, cuối cùng đưa cho hắn 50 lượng vàng.
Bởi vì biết Dương Tam không hiểu tiền tệ hiện đại nên Tiểu Kim đã trực tiếp quy đổi thành vàng để tính toán.
"Cái này tốt!" Dương Tam phủi tay, cô không am hiểu phong thủy, nhưng mưa dầm thấm đất cũng hiểu được một chút. Nếu thực sự không được, cô chỉ cần nhìn linh khí của mảnh đất đó tương đổi đủ, có nghĩa là phong thủy tốt.
Cô tán thưởng nhìn Tiểu Kim nhảy nhót trong khe nước khen ngợi: “Không tệ.”
Có vẻ như lượng lương thực dự trữ này có thể tiếp tục giữ lại.
…
Hơn một nghìn năm qua, xã hội loài người đã thay đổi nhiều hơn Dương Tam tưởng tượng, cô không thể chỉ tạo ra một con đường đi vòng quanh thế giới như trước. Trên dưới có chính sách, đám yêu quái sống ở thế giới loài người cũng có biện pháp tìm ra cách chuẩn bị giấy tờ tùy thân để sống ở thế giới loài người. Tuy nhiên, những yêu quái như vậy tiến vào thế giới loài người thông qua con đường chính quy cũng phải ký một loạt hợp đồng để không phạm tội tùy tiện.
Đối với Dương Tam mà nói, đây không phải vấn đề lớn, tuy rằng cô là người ham ăn nhưng bình thường cô chỉ ăn đám yêu quái gây rắc rối.
Cô thu dọn đồ đạc, lấy một cuốn sách dạy nấu ăn từ trên giá sách ra, dùng bàn tay mảnh khảnh chạm vào cuốn sách thì dòng chữ "Bách khoa toàn thư về nấu quỷ" biến mất không dấu vết, sau đó ném cuốn sách vào chiếc vòng tay không gian. Những thứ khác trong hang, cô cũng không mang đi, cô đã tốn rất nhiều công sức để xây dựng kết giới ở đây, muốn đột nhập cũng không dễ dàng như vậy.
Dương Tam vốn muốn liên lạc với sư phụ của mình, nhưng không biết có phải là do thế giới xảy ra biến hóa lớn hay không, cô không liên lạc được với sự phụ và một số vị thần thân cận nên đành phải tạm thời từ bỏ.
Cô tìm một bể cá, đặt Tiểu Kim vào đó rồi mang theo tất cả hành lý đi đến "Văn phòng thế giới yêu quái ở nhân gian" chuẩn bị làm giấy tờ tùy thân mà Tiểu Kim nói.
Vì thực lực suy giảm nên hành trình lẽ ra có thể bay trên mây đã bị cô giải quyết bằng cách đi bộ trong hai ngày.
Sau khi đến văn phòng thành công, Dương Tam phát hiện có khá nhiều yêu quái đang xếp hàng.
Gấu, hổ, thỏ…
Trong mắt cô, những con vật này là thức ăn, trong đầu cô lập tức hiện ra nhiều cách chế biến chúng.
Nhẫn nại, không thể ăn được!
Dương Tam quay đầu lại, bắt đầu thầm đọc Đạo Đức Kinh để thanh lọc đầu óc, tuy là yêu quái nhưng cô đã học được những thuật pháp Đạo giáo chân chính từ sư phụ của mình, cô vốn thích ăn thịt nhưng không chịu nổi sư phụ lúc nào cũng ăn chay, nên cô mới rời đi.
Cô không biết mình đã đọc Đạo Đức Kinh bao nhiêu lần, cuối cùng cũng đến lượt cô.
Người phụ trách làm thẻ căn cước là một con chim khách: “Tên gì, nhà ở đâu?”
Dương Tam chớp chớp mắt: “Dương Tam, Chương Sơn.”
Cô nói không sai, nơi cô sinh ra quả thực là Chương Sơn, chỉ là về sau cô đã tiếp quản một mảnh đất ở núi Cửu Nghi.
Chim khách không khỏi cười khúc khích, “Ha ha ha, trong số yêu quái đến làm thẻ căn cước tháng này, cô đã là người thứ ba tên là Dương Tam rồi. Ông cố của tôi nói cô rất may mắn, nếu như hơn một ngàn năm trước, dám gọi cái tên này, nhất định sẽ bị đại yêu quái trong truyền thuyết ăn thịt, cô ấy thích ăn thịt tiểu yêu quái da mỏng thịt mềm như cô.”
Đại yêu quái trong truyền thuyết Dương Tam: “...”
Haha, đợi thực lực cô hồi phục, cô sẽ ăn thịt từng con tiểu yêu quái dám trùng tên với cô, đúng là tiểu yêu quái không biết trời cao đất dày mà!