Đại Sư Huyền Học Là Kẻ Tham Ăn

Chương 7


3 tháng

trướctiếp

“Ding dong…” Tiếng chuông cửa vang lên khiến Điền Vũ Kha tỉnh táo lại, cô ấy lau nước mắt, cố gắng điều chỉnh tâm trạng: “Tôi đi mở cửa.”

Dương Tam cất khung gỗ vào ngăn kéo, có chút ngưng trọng nhìn về phía cửa, tà khí này càng ngày càng đậm, thậm chí còn đậm hơn trên người Hạ Hằng lúc đó, từ xa cô cũng có thể cảm nhận được.

Điền Vũ Kha đang có tâm trạng không ổn định cùng một cô gái có vẻ ngoài sáng sủa đi tới, khuôn mặt kia cô đã nhìn thấy trên máy tính không ai khác chính là Tề San, bạn tốt của Điền Vũ Kha, tầm mắt Tề San rơi xuống bàn, giống như vô tình nhắc đến: "A, khung hình trước đó mình tặng cho cậu đâu rồi?”

Trong lòng Điền Vũ Kha trầm xuống, cô ấy không còn tìm được lý do gì để thuyết phục bản thân rằng Tề San không liên quan gì đến chuyện này nữa, vừa bước vào cửa, điều đầu tiên cô ta chú ý chính là khung ảnh. Nhưng dù sao những năm gần đây giới giải trí cũng đã rèn luyện tố chất tâm lý của cô ấy rồi. Cô ấy vén sợi tóc ra sau tai rồi nói: “Khung ảnh bị nứt nên mình đã gửi cho người ta sửa chữa. Đó là quà mà cậu đã tặng cho mình đương mình sẽ bảo quản nó thật tốt.”

Một nụ cười nở trên môi Tề San, giọng điệu đầy nũng nịu nói: “Mình biết chúng ta có quan hệ tốt nhất mà.”

Cô ta đặt túi lên bàn, “Trước đây mình đến thành phố K đóng phim, mang về cho cậu một ít đặc sản.”

“Cám ơn cậu, cậu có lòng rồi.”

Tề San giận nói: "Quan hệ của hai chúng ta như thế nào hả! Nếu cậu vẫn khách sáo với mình, mình sẽ tức giận đấy." Sau đó cô ta lại hỏi Điền Vũ Kha: “Đây là bạn của cậu à? Sao mình chưa từng gặp bao giờ.”

Điền Vũ Kha nói: “Cô ấy là em họ của mình.” Cô ấy không muốn nói nhiều với Tề San về Dương Tam, hiện tại cô ấy chỉ muốn đuổi Tề San đi.

Tề San trầm ngâm suy nghĩ, cười nói: “Em họ của cậu cũng là em họ của mình. Với dung mạo của cô ấy, nếu không bước chân vào giới giải trí thì thật là đáng tiếc.”

Tính cách Dương Tam tuy có chút hung dữ nhưng vẻ ngoài thì không thể diễn tả bằng lời, nét mặt như tranh vẽ, khí chất như tiên nữ, khi cô không động khẩu cũng không động thủ, vẻ ngoài vẫn rất có khả năng đánh lừa người khác.

Dương Tam bình tĩnh nói: “Không có hứng thú.”

Sau đó cô trực tiếp ngồi xuống, cầm cuốn sách trên kệ lên đọc, vẻ mặt thờ ơ.

Tề San đưa đồ cho Điền Vũ Kha, nói với cô ấy là cô ta đã tìm được một chương trình tạp kỹ cho cô ấy, sau đó rời đi trước.

Sau khi cô ta rời đi, vẻ mặt Điền Vũ Kha phức tạp hỏi Dương Tam: “Đại sư, thật sự là cô ta sao?”

Dương Tam gấp sách lại, gật đầu nói: “Mảnh lõi của bình Đoạt Khí Vận hẳn là ở bên cạnh cô ta. Cô ta có vầng trán hẹp, đuôi mắt trễ, mũi trũng, vận khí của cô ta rất kém. Theo lý mà nói, sự nghiệp gian nan, cô ta sẽ thường xuyên gặp khó khăn. Xương gò má vót nhọn, rất dễ phản bội bạn bè. Đánh giá từ vẻ ngoài của cô ta, vận may của cô ta chắc chắn rất thấp. Nhưng bây giờ cô ta có may mắn dày đặc, làm việc xuôi gió xuôi nước, có lẽ là do mảnh lõi."

Cô thẳng thừng chỉ ra sự thật: “Nói một cách đơn giản, cô ta đã lấy đi vận may của cô”.

Mặc dù Điền Vũ Kha đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi nghe được lời này, cô ấy vẫn không tự chủ được mà bị đả kích, sắc mặt tái nhợt.

Dương Tam nhếch môi nói: “Sở dĩ cô ta tiếp tục giúp đỡ cô không phải vì cảm thấy áy náy mà là để không ngừng hấp thu vận may từ cô.”

Điền Vũ Kha đau đớn nhắm mắt lại, bởi vì tất cả những điều kỳ lạ mà Dương Tam đã thể hiện trước đó, cô ấy ngay lập tức tin vào lời nói của cô, càng tin, cô ấy càng đau đớn. Cô ấy vốn nghĩ rằng Tề San là bạn thân của cô ấy. Cô rất biết ơn sự giúp đỡ của cô ta, nhưng cô ấy không ngờ rằng người bạn trong mắt cô ấy lại là nguồn gốc cho mọi nỗi đau của cô ấy.

Dù thế nào đi nữa, Dương Tam cũng phải lấy lại những mảnh vỡ còn sót lại, nếu không, xảy ra chuyện gì, một phần trách nhiệm vẫn sẽ đổ lên đầu cô.

Điền Vũ Kha hít mũi, nói: “Tôi nên làm sao bây giờ?”

Dương Tam nói: "Tôi đã lấy mảnh vỡ trong khung ảnh của cô ra rồi, vận may của cô sẽ từ từ khôi phục, nhưng không thể như trước được, chỉ gần giống như người thường, trừ phi cô làm nhiều việc thiện và tích lũy công đức.

Điền Vũ Kha rũ mí mắt xuống: “Vậy thì tốt.” Nếu có thể trở lại trạng thái người bình thường, cô ấy đã thỏa mãn rồi.

Cô ấy lại nhìn Dương Tam: "Có cần tôi lấy lại những mảnh vỡ còn lại không?" Cô ấy có lẽ không phải là nạn nhân duy nhất.

Dương Tam chớp chớp mắt, nói: “Không cần, tự tôi sẽ lấy lại.”

Nếu Điền Vũ Kha ra tay, sẽ rút dây động rừng.

Điền Vũ Kha cảm thấy rất đau lòng, trong mắt người khác, Tề San là một người tốt, nhiệt tình với bạn bè, cho dù cô ấy có nói ra những chuyện này, cũng sẽ không có nhiều người tin, nếu cô ấy cắt đứt quan hệ với Tề San, cô ấy sẽ trở thành kẻ lấy oán báo ân.

Dương Tam nói: “Yên tâm, cô ta sẽ bị cắn trả lại mà thôi.”

Càng ăn trộm nhiều thứ không thuộc về mình thì phản phệ sẽ càng mạnh hơn.

Điền Vũ Kha gật đầu: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn đại sư.”

Vẻ mặt của Dương Tam trở nên nghiêm túc, “Bước tiếp theo là việc của tôi. Tôi sẽ nhanh chóng lấy mảnh lõi trong tay cô ta càng sớm càng tốt.”

Điền Vũ Kha nói: “Nếu như cô cần tôi giúp bất cứ chuyện gì thì cứ nói không cần khách sáo.”

Dương Tam nói thẳng: “Tạm thời cô cũng không thể giúp được gì.”

Điền Vũ Kha: “...”

Lời này nghe đau tim quá!

Điền Vũ Kha đưa Dương Tam về trước.

Dương Tam lấy mảnh vỡ ra, có mảnh vỡ này trong tay, việc cảm nhận mảnh lõi sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Một lúc sau, cô khẽ cau mày, chậc chậc, mảnh lõi đó cũng ở trong tiểu khu này, hình như là do Tề San đặt ở nơi đó, hơn nữa cô còn cảm nhận được một số mảnh vỡ khác.

Cô dán tấm bùa ẩn thân trên người rồi quay trở lại khu dân cư.

Khi cô tới cửa, Tề San đang nghe điện thoại.

“Người đó là em họ của Vũ Kha, tôi nghĩ cô ta hình như không muốn bước vào giới giải trí, không biết thân phận của cô ta là gì, Thần Minh Đại Nhân nhất định phải lấy vận may trên người của cô ta.”

“Ừ, chúng ta phải cố gắng tìm cách tốt hơn mới được.”

Dương Tam nhướng mày, lòng can đảm quả thật rất lớn! Ngay cả cô mà cũng dám nhắm đến!

Tề San nói điện thoại xong, bỗng nhiên có một trận gió thổi qua, khiến mí mắt của cô ta nặng trĩu, cô ta nhắm mắt lại, trực tiếp ngã xuống đất.

Dương Tam lướt qua cô ta, phát hiện mảnh lõi được đặt trong két sắt, két sắt rung lắc dữ dội, như thể đồ vật bên trong nhận thức được nguy hiểm nên vùng vẫy trong vô vọng.

Dương Tam dứt khoát ném két sắt vào vòng tay không gian đợi lúc trở về rồi xử lý sau!

Về phần Tề San, cô không cần phải ra tay thêm gì nữa, khi thời cơ đến, chỉ cần một chút phản phệ cũng đủ để cô ta lãnh chịu hậu quả rồi.

Mọi chuyện suôn sẻ hơn dự kiến, khiến Dương Tam vui vẻ hơn rất nhiều, cô lần lượt thu hồi những mảnh vỡ khác, cuối cùng trong tay cũng có được tám mảnh vỡ.

Sau khi lấy được mảnh cuối cùng, cô bước ra khỏi cửa, nếu không phải sợ bị nghe thấy, cô hẳn sẽ ngâm nga một chút giai điệu.

Lúc này, một mùi thơm kỳ lạ bay tới, mùi thơm này còn thơm hơn sơn trân hải vị, gan rồng phượng tủy mà cô đã từng ăn qua. Khiến con sâu thèm ăn trong bụng cô tỉnh dậy, chỉ muốn ăn một hơi hết sạch.

Dương Tam kinh ngạc nhìn nơi tỏa ra hương thơm.

Cánh cửa đối diện mở ra, một nguời đàn ông tuấn tú chậm rãi bước ra, hấp dẫn hơn người chính là khí chất tao nhã, như đóa hoa nở rộ trong mưa.

Đương nhiên, Dương Tam không quan tâm đến ngoại hình hay khí chất, cô đã quên hết bình Đoạt Khí Vận, lúc này trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Ăn anh ta! Ăn anh ta!

Sự tỉnh táo đang bị đe dọa, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Điều đau đớn nhất trên đời là một món ăn ngon được đặt trước mặt nhưng lại không thể động đũa.

Nếu đối phương là kẻ đại gian đại ác, nếu cô ăn vào thì có thể coi như là thay trời hành đạo, nhưng chung quanh người này có chút công đức vờn quanh, chứng tỏ anh là người tốt, cô thật sự không có cách nào ra tay…

Dương Tam thầm niệm Đạo Đức Kinh, để cho mình thanh tâm quả dục.

Chết tiệt! Một con người! Thế mà trông ngon hơn cả đại yêu vạn năm. Có nhầm hay không hả. Dương Tam nghi ngờ rằng ngay cả món thịt Đường Tăng ngon lành trong truyền thuyết cũng không ngon bằng con người này.

Dường như người đàn ông nhận ra điều gì đó, ánh mắt của anh chính xác dừng lại ở vị trí hiện tại của Dương Tam, lông mày khẽ cau lại.

Ây da, nhạy bén thật!

Một lúc sau, người đàn ông thu tầm mắt rồi rời đi, dường như anh chỉ nhận thấy điều gì đó kỳ lạ, chưa hẳn là nhìn thấy Dương Tam.

Dương Tam nhéo mũi, cố ý đi ngược hướng với anh, nếu không cô sợ cô sẽ không kiềm chế được bản thân mình mất.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp