Tròng mắt sở trương Đinh suýt chút nữa đã rớt ra ngoài. Ở cái huyện thành nhỏ này, có thể nói là một tay che trời, sống như một hoàng đế, chỗ dựa lớn nhất của hắn chính là thôn dân và tổ tiên đã biến thành quỷ ở thôn Thạch Cổ. Người sống ở trên đời ai mà không sợ quỷ hồn chứ? Cho dù là người có chức vụ cao hơn hắn cũng dễ dàng bị hắn cho bọn họ chút tiền sau đó thả mấy con quỷ ra là có thể giải quyết.
Chỉ là thứ hắn vốn cho là chỗ dựa lại bị thiếu niên này nuốt chửng ngay trước mặt hắn, giống như vừa mới ăn một miếng thịt viên bình thường vậy. Dù có ngu ngốc đến đâu, hắn cũng biết mình đã đã trêu chọc ngay một đối tượng không thể trêu vào, trong lòng hắn rất hối hận, nếu biết vậy hắn đã chẳng làm, tại sao lại phải đích thân đi một chuyến như thế nữa cơ chứ.
Dương Tam cười nhẹ nhàng nhìn hắn: “Ông vừa mới nói các người đến đây làm cái gì?”
Nụ cười tươi như hoa kia trong mắt sở trưởng Đinh chẳng khác nào là la sát cả. Hai chân hắn run rẩy, mất đi vẻ phách lối kiêu ngạo trước đó: “Tôi, chúng tôi nghe nói các người không cẩn thận làm mất ví, nên cố ý đem đến đây.”
Hắn tạm thời lập tức kiếm một cái cớ. Hai thuộc hạ kinh ngạc nhìn hắn - tình huống này khác với kế hoạch ban đầu mà họ đã bàn bạc, không phải nói sẽ bắt giữ tất cả những người này sao?
Dương Tam không ngờ hắn lại nói ra một câu như vậy, sửng sốt một chút, quyết định có lợi mà không chiếm thì phí: “Ha, vậy ví tiền đâu?”
Sắc mặt sở trưởng Đinh tái nhợt, rút ví tiền của mình ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT