Chiếc xe buýt đang chạy trên đường núi dừng lại ngay lập tức.
Ánh mắt Dương Tam không gợn sóng nhìn về phía Lại Mỹ Hoa: "Trước kia là tôi đã trách oan cô, không ngờ cô lại có lòng từ bi như vậy." Giọng điệu bình tĩnh của cô khiến người ta khó phân biệt được cô đang mỉa mai hay thật lòng nghĩ như vậy.
Lại Mỹ Hoa đỏ mặt, sở dĩ cô ta nói như vậy chỉ là muốn tỏ chút lòng tốt của mình mà thôi, nhưng cô ta không ngờ Dương Tam lại trực tiếp bắt cuộc trò chuyện, cô ta hít một hơi thật sâu, gượng cười: “Nhưng bọn chúng không phải là con của tôi, chúng cần mẹ của chúng."
Dương Tam bình tĩnh nói: “Cô có thể nhận nuôi chúng. Hay là cô cũng giống như những người trong thôn kia chỉ coi trọng quan hệ huyết thống?”
Lại Mỹ Hoa cực kỳ hận những người dân trong thôn ngu muội kia đã bắt cô ta đến đây, cô ta cảm thấy bọn họ vừa ngu xuẩn vừa độc ác, làm sao cô ta có thể chịu đựng được khi người khác so sánh cô ta với những người dân trong thôn đó chứ. Cô ta định lên tiếng giải thích nhưng người khác không thích nhìn cái thái độ giả nhân giả nghĩa đó của cô ta nên đã lên tiếng trả lời.
“Đúng vậy, cái loại người lương thiện như cô vậy, chắc chắn sẽ nguyện ý hiến dâng cả cuộc đời để chăm sóc những đứa trẻ kia thật tốt.”
“Nhất định phải xem chúng như con ruột của mình.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT