Dương Tam trực tiếp ngồi xuống, nhìn hai người bọn họ đánh cờ. Cô không tính là người am hiểu đánh cờ, nhưng vẫn có thể xem hiểu được. Trong lòng của cô nhịn không được én lút lắc đầu: Không thể không nói, trình độ đánh cờ của sư phụ vẫn ngốc trước sau như một. Khó trách có thể chơi cờ với Linh Bảo Thiên Tôn, hai người đều chơi tệ như nhau.
Cho đến bây giờ Trấn Nguyên Tử không thua quá thê thảm, một mặt là vì Từ Xuân Thâm nhường ông, mặt khác là bởi vì sư phụ của cô lén lút xem bói mấy bước. Nhìn tần suất ngón tay ông chuyển động cũng có thể đoán được.
Được rồi, thân làm đồ đệ, cô vẫn nên chừa cho ông chút mặt mũi thì hơn, không nên vạch trần.
Sau khi đánh xong, thì cũng đã trôi qua nửa tiếng. Cuối cùng Trấn Nguyên Tử thua một lần, xem như có một kết quả vô cùng hòa bình.
Trấn Nguyên Tử vuốt vuốt chòm râu của mình, lắc đầu: “Quá lâu không đánh cờ, nên có chút sượng tay.”
Miệng thì nói thế nhưng trên mặt lại có chút đắc ý. Trước kia mỗi lần đánh cờ ông đều thua mất cả chì lẫn chài, ngày hôm nay chỉ thua ngần ấy, có thể thấy được mấy ngàn năm nay trình độ đánh cờ của ông đã tăng lên không ít. Nếu tiếp túc rèn luyện,  sớm muộn gì ông cũng có thể thắng Từ Xuân Thâm.
Từ Xuân Thâm mỉm cười: “Đã lâu rồi cháu không tìm được đối thủ ngang tâm, nếu ngài không chê, chúng ta có thể thường xuyên đánh cờ với nhau.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play