Nghiêm Quan Ngọc vừa dứt lời, âm thanh gào thét dưới chân núi càng lúc càng lớn, chốc lát đã chấn động cả ngọn núi. Tiếng gào thét này hoàn toàn khác với quân đội chính quy, căn bản không nghe ra là đang gào cái gì. Có vẻ hỗn độn lại tràn ngập khí thế của thổ phỉ, nhưng do nhân số quá đông nên vẫn làm người ta vô cùng khiếp sợ.
Khói đặc đã tràn ngập trong sơn động, nhưng nghe thấy viện binh tới trong lòng mọi người cũng thả lỏng hơn nhiều. Tiết Vân Chu che mũi lại, cười lạnh với đám người bên ngoài: “Hiện tại dưới chân núi có bốn vạn viện binh, Yến Vương phủ cũng đã điều binh từ Thanh Châu đến đây, nếu không có gì ngoài ý muốn thì sẽ tới trước hừng đông, thêm vào tổng cộng là sáu vạn người. Các ngươi vẫn nên nghĩ cách làm thế nào để tự bảo vệ mình đi!”
Nghiêm Quan Ngọc nghe Tiết Vân Chu trợn mắt nói dối suýt nữa đã bị sặc nước miếng, buồn cười ngồi xổm ở cửa động che mặt.
Advertisement
Có điều dù là nói hươu nói vượn như vậy nhưng vào lúc quan trọng thế này cũng có chút tác dụng làm dao động lòng người nhất định. Người ở ngoài sơn động đều là tiểu binh cấp thấp nhất, không có người ủng hộ sĩ khí, nghe vậy rất nhanh đã bắt đầu do dự.
Hơn nữa tiếng gào thét dưới chân núi vang lên không bao lâu đã im bặt, tiếp đó là một trận im lặng đến quỷ dị. Không ai biết dưới chân núi đã xảy ra chuyện gì, thế nên những người đứng ngoài sơn động hai mặt nhìn nhau, trong lòng càng thêm lo lắng.
Bọn họ chỉ phụng lệnh làm việc, thời khắc mấu chốt ai cũng quý trọng mạng nhỏ của mình. Trước đó tưởng rằng đã nắm chắc phần thắng nên tấn công mãnh liệt, nhưng bây giờ tình thế xoay chuyển, bọn họ không thể không tính toán tới việc lui binh. Sơn động này không phải hoàn toàn kín mít, muốn hun khói cho người bên trong ngất xỉu hoặc là ép người ra ngoài không phải một chốc một lát là được. Nếu cứ tiếp tục kéo dài thời gian, lỡ như người dưới chân núi giết đến đây thì bọn họ muốn chạy cũng không chạy kịp nữa.
Quân địch ngoài kia do dự không quyết định, mấy người thể chất không được tốt lắm trong sơn động đã sắp không chịu nổi. Nếu không phải mang đủ nước thì chỉ sợ bây giờ đã bị khói hun tới ngất xỉu bảy tám phần rồi. Tiết Vân Chu quay đầu nhìn sắc mặt tái nhợt và mày đang nhíu chặt của Khang thị, trong lòng gấp gáp không thôi.
Sau một hồi yên tĩnh thì dưới chân núi lại vang lên tiếng chém giết, bây giờ nhân số của hai phe có chút đồng đều, động tĩnh cũng lớn hơn lúc trước rất nhiều lần. Kẻ địch ngoài sơn động càng thêm thấp thỏm, trên mặt ai cũng mang bộ dạng muốn chạy nhưng lại không cam lòng.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT