Trải qua một đêm hỗn chiến, trên dưới Ngọc Sơn đã là một bãi chiến trường hỗn loạn, cũng may đã cho người dọn dẹp sạch sẽ thi thể và vết máu suốt đêm, hơn nữa có gió lạnh thổi tới nên mùi máu tươi trong không khí chỉ còn lại thoang thoảng.
Sau khi rời giường, Tiết Vân Chu đi tản bộ một vòng thấy không ít người bị thương, trong lòng lại không khỏi áy náy. Nếu lúc ở kinh thành cậu cảnh giác với Cao Tử Minh một chút có lẽ sẽ không bị đánh lén như tối qua, hiện tại Tiết Vân Chu hận Cao Tử Minh chết đi được.
Tiết Vân Chu quay đầu hỏi Hạ Uyên đang cùng đi với mình: “Tối qua có bao nhiêu người chết vậy?”
Hạ Uyên dừng một chút, nói: “Mười bảy, đã sai người đi chuẩn bị quan tài rồi.”
Mười bảy người cũng không tính là nhiều, nhưng với bọn họ chỉ có hơn một trăm người mà nói thì tuyệt đối không ít. Tiết Vân Chu ảo não chà xát mặt, lẩm bẩm nói: “Em thật sự muốn đi đánh Cao Tử Minh một trận.”
Hạ Uyên nhìn qua một chút rồi nhéo tay Tiết Vân Chu: “Không cần, Tiết Vân Thanh có nhiều chiêu để chỉnh người hơn em, giao cho y là được rồi, hiện giờ em không nên lộn xộn.”
“Em biết rồi.” Tiết Vân Chu rầu rĩ trả lời một câu, quay đầu nhìn dưới chân núi: “Bá tánh ở dưới đó không có việc gì chứ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play