Đội ngũ trùng trùng điệp điệp đi tiếp mấy ngày nữa cuối cùng cũng tới được địa giới của Thanh Châu.
Tiết Vân Chu nghe người phía dưới báo cáo lập tức vén rèm cửa sổ tò mò nhìn ra ngoài, chỉ thấy trước mặt một mảnh đất vàng hoang vu ngước mắt không thấy bóng dáng người ở. Tiết Vân Chu nhất thời ngây ngốc, tuy là đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng hoang vắng như thế vẫn không nhịn được cảm thấy bi phẫn.
”Chúng ta… tới để khai hoang đúng không?”
Hạ Uyên chỉ có thể sờ đầu cậu an ủi.
Cũng may tâm trạng mất mát của Tiết Vân Chu không kéo dài lâu, nghĩ tới tương lai mình và anh hai sẽ làm chủ nơi này, cậu nhanh chóng cảm thấy tinh thần sảng khoái. Hơn nữa đi không lâu sẽ vào trong thành, từ phía xa nhìn lại thấy cả tòa thành và tường thành rất đồ sộ, tâm trạng cũng khôi phục vui vẻ.
Đây cũng là lần đầu Hạ Uyên tới Thanh Châu, tuy là trước kia có cho người âm thầm điều tra một chút nhưng vẫn chưa được quan sát thực tế. Bây giờ thấy Tiết Vân Chu cảm khái nhìn chằm chằm tòa thành cũng cùng thưởng thức một hồi, đồng thời nói: “Ngoài thành thì thật sự hoang vắng, có lẽ trong thành sẽ tốt hơn nhiều.”
Tiết Vân Chu thấy thủ vệ cầm binh khí canh gác trên tường thành, eo lưng thẳng tắp không khỏi sáng mắt: “Cục diện mà Nhiếp chính vương để lại cũng không hoàn toàn rắc rối, ít nhất thì quân đội vẫn khá là tốt. Anh xem tòa thành này, xem binh lính thủ thành này đi, cũng rất ra hình ra dáng đấy chứ!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play