“Đạo trưởng?” Hạ Uyên hơi ngoài ý muốn, nhưng cảm thấy mình thật sự không cần thiết phải giao thiệp gì với đạo sĩ, phân phó: “Không cần quan tâm tới ông ta, nếu chỉ có một người thì không đủ bản lĩnh để cản đường của chúng ta, đuổi đi là được, chúng ta đi đường của chúng ta.”
Phàm là gặp phải các loại tình huống đụng chạm không nghiêm trọng thì Hạ Uyên cũng sẽ không muốn trị tội người ta. Tống Toàn đã sớm quen rồi, vẻ mặt như thường mà nhận lệnh rời đi. Nhưng mấy người thuộc hạ đang đứng bên cạnh vốn tưởng rằng đạo sĩ tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha lại đồng thời lắp bắp kinh hãi.
Hạ Uyên cũng không phải khoan dung rộng lượng, chỉ là với quan niệm của người hiện đại thì tình huống chặn đường thế này chỉ là việc nhỏ, thật sự không đáng để so đo tính toán. Đối với anh mà nói, có rất nhiều cách để tạo được uy nghiêm và sự tín nhiệm, nguyên chủ Nhiếp chính vương coi mạng người như cỏ rác thật sự là hạ sách, nếu thật sự có người xúc phạm vào điểm mấu chốt của mình thì chắc chắn Hạ Uyên sẽ không bỏ qua một cách đơn giản.
Đoàn người mang tâm tư khác nhau theo Hạ Uyên tiếp tục đi về phía trước, chưa đi được bao lâu đã thấy một người trung niên mặc đồ đạo sĩ ngang nhiên cản đường, giữa đường cái không một bóng người cực kỳ bắt mắt.
Tống Toàn vội vàng đi tới: “Vương gia, đạo trưởng này khăng khăng đòi gặp ngài, thuộc hạ không dám tự ý làm chủ, vẫn mong Vương gia phân phó rõ ràng hơn.”
Hạ Uyên nhíu mày.
Tiết Vân Chu không nhịn được cười ha ha: “Ngươi nói với ông ta, chúng ta không muốn thành tiên, không cần ăn tiên đan, càng không cần đạo trưởng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play