Tiết Vân Chu đi tới ngồi xuống bên cạnh Tiết Vân Thanh, vén tay áo rồi đặt tay tới trước mặt y, lẩm bẩm nói: “Thật sự cần thiết phải bắt mạch mỗi ngày à? Một hai ngày thì có thể nhìn ra thay đổi gì chứ? Ta cảm thấy mỗi ngày ngoại trừ bụng to hơn thì không có gì khác biệt cả.”
“Cũng không phải ta muốn bắt mạch, đây là ý của Vương gia nhà đệ.” Mí mắt Tiết Vân Thanh cụp xuống, vẻ mặt hiện rõ ý không vui, hiển nhiên còn đang buồn bực vì bị Nghiêm Quan Ngọc trêu đùa.
Tiết Vân Chu cười hì hì, không nói gì nữa.
Tiết Vân Thanh giương mắt nhìn Nghiêm Quan Ngọc đang rảnh rỗi ngồi xổm bên cạnh mình, lạnh giọng nói: “Ngươi còn ở đây làm gì?”
Nghiêm Quan Ngọc chớp mắt: “Tất nhiên là để xem ngươi bắt mạch, hơn nữa nếu không có ta bế thì lát nữa ngươi về kiểu gì?”
Tiết Vân Thanh nhíu mày: “Chút nữa ta tự về được, không cần ngươi nhọc lòng. Huống chi lát nữa còn phải xem bụng cho Vân Chu, ngươi không thích hợp ở lại chỗ này.” Nói xong dừng một chút, ghét bỏ bổ sung một câu: “Mặc dù đều là nam tử nhưng tránh được tị hiềm thì vẫn nên tránh, một bụng sách thánh hiền của ngươi cho heo ăn hết rồi à?”
Nghiêm Quan Ngọc không để lời ghét bỏ của Tiết Vân Thanh trong lòng, cười hì hì đứng lên: “Ngươi kêu ta đi thì nhất định ta sẽ đi, ngươi không cho ta nhìn ai thì ta bảo đảm không nhìn thêm một ánh mắt nào.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play