Phương Sở sững người ở đó, bất động nhìn Trịnh Trí Duệ trút hơi thở cuối cùng, sau đó vô lực ngã lăn xuống đất... Lúc này trong đầu anh lại nghĩ là, tên này chắc là giả vờ ngất đi lừa người khác thì có!

Úc Tư Trạch cũng dừng lại, lẳng lặng nhìn cậu phục vụ trẻ tuổi trước mặt.

Chàng thanh niên sau làm xong hết tất cả, mỉm cười, sau đó đặt con dao găm trong tay xuống đất, ra hiệu rằng cậu ta không có ý định xấu, sau đó mỉm cười với Phương Sở và nói: "Cảm ơn."

Phương Sở vẫn còn sửng sốt, nói: "Sao cậu lại cảm ơn tôi…"

Chàng trai cong mắt nhìn, nghiêm túc nói: "Trước đây chưa giới thiệu với anh, tôi tên Từ Diệc, sở dĩ tôi đến đây là vì một tháng trước em gái tôi đã mất tích."

Phương Sở nghe được những lời này, trong đầu chợt chấn động, cuối cùng anh  cũng hiểu được cảm giác kì kì là từ đâu đến! Cuối cùng anh cũng nhớ ra điều mà bản thân đã quên!

Anh nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, mở vòng tròn bạn bè, nhìn vào bức ảnh selfie cuối cùng của Từ Từ.

Trong ảnh, cô và một chàng trai chắp tay tạo hình trái tim: Anh trai, sinh nhật vui vẻ nhé, mãi mãi yêu anh ~

Phương Sở đặt điện thoại xuống, thở một hơi, nhìn chàng trai trẻ trước mặt, bởi vì kiểu tóc, trang phục và biểu cảm của cậu ta hoàn toàn khác nhau, phông nền và ánh sáng của bức ảnh cũng khác, cho nên nhìn một cái không nhận ra ngay nổi, hiện tại nhìn lúm đồng tiền trên mặt người này, mới thấy giống nhau như đúc.

Cậu ta là anh trai của Từ Từ.

Câu cảm ơn đó, là cảm ơn anh vì giúp Từ Từ che lại thi thể. 

Sắc mặt Úc Tư Trạch vẫn bình tĩnh, hắn chỉ im lặng nhìn chàng trai trẻ vài giây, sau đó bình tĩnh nói: “Cậu hà tất gì phải làm như vậy, không đáng.”

Phương Sở hiểu ý Úc Tư Trạch, Từ Diệc khác với Từ Từ, cậu ta là một người sống, cho dù là để trả thù, cậu ta cũng phải trả cái giá quá đắt, huống chi, Trịnh Trí Duệ sẽ bị trừng phạt, dùng cả đời để trả giá cho loại người này thật không đáng.

Từ Diệc mỉm cười, vẻ mặt thoải mái: “Anh không biết tôi đã nhìn thấy gì trên con tàu này đâu…” Cậu ta dừng lại rồi nói: “Xin lỗi, tôi không thể chờ đợi được, cũng không muốn chờ đợi."

Phương Sở phần nào hiểu được tâm tình của cậu ta.

Úc Tư Trạch lắc đầu, tựa hồ không muốn nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.

Từ Diệc nhìn theo bóng lưng hắn, do dự một lát rồi hỏi: "Em ấy sẽ không quay lại phải không?"

Bước chân Úc Tư Trạch dừng lại một chút, nhưng cũng không quay đầu lại: “Ừ.”

Không có chút do dự, không có an ủi, ngay cả giọng nói cũng lãnh đạm, hắn chỉ đưa ra một câu trả lời khẳng định.

Phương Sở dừng lại một chút, muốn an ủi cậu ta, lại không biết nên nói thế nào: "Cậu..."

Từ Diệc mỉm cười với anh, giấu đi sự cô đơn trong mắt, bình tĩnh nói: “Không sao đâu, tôi chỉ muốn một câu trả lời, kỳ thực, trước khi đến đây, tôi chưa bao giờ nghĩ đến sẽ cơ hội gặp lại em ấy, tôi đã rất thỏa mãn rồi, dù em ấy có trở thành thế nào, đi tới đâu, em ấy vẫn là em gái của tôi.”

Úc Tư Trạch thở dài.

Từ Diệc cúi đầu, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Trước kia tôi không tin thế giới này có ma quỷ tồn tại, kỳ thật có ma cũng không sao, ít nhất chúng ta có thể gặp lại nhau... Phải không..."

Sau đó Phương Sở đi xuống lầu nhìn xem, quả nhiên thi thể của Từ Từ ở tầng dưới cũng biến mất, không để lại gì ngoại trừ thi thể của người đầu bếp bất tỉnh và thi thể của Lily và Anna.

Nếu không phải những người chết này tồn tại để nói rõ mọi chuyện, thì sẽ không ai biết họ xuất hiện, mọi thứ sẽ giống như một ảo giác, kết thúc bằng cái chết của họ.

Thái độ của Từ Diệc là đã hoàn thành tâm nguyện. 

Phương Sở và Úc Tư Trạch đi ra ngoài.

Nghĩ đến Từ Diệc, Phương Sở vẫn cảm thấy có chút phức tạp, không khỏi nhìn Úc Tư Trạch im lặng bên cạnh, do dự hỏi: "Này, cậu ta, sẽ ra sao..."

Úc Tư Trạch hờ hững liếc nhìn anh một cái, nói: "Giao cho cảnh sát thôi chứ sao."

Phương Sở: "..."

Câu trả lời này thực sự không có gì đáng ngạc nhiên cả!

Phương Sở quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt biển vẫn còn tối, nhưng tầm nhìn dường như đã tốt hơn một chút, anh có thể nhìn thấy những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, giống như những cục than hồng lập lòe trong bóng tối, yếu ớt nhưng không bao giờ tắt, thắp sáng bầu trời đêm.

Không phải mọi thứ trên thế giới này đều hoàn hảo, hãy làm quen với nó.

Lúc này, đột nhiên anh nghe thấy giọng nói trầm thấp của Úc Tư Trạch từ trên đầu truyền đến, vẫn lạnh lùng lạnh nhạt, nhưng dường như bị bóng tối của màn đêm làm dịu đi, hắn nói: “Từ Diệc hiển nhiên đã nắm được những bằng chứng phạm tội của Trịnh Trí Duệ, nếu như Trịnh Trí Duệ còn sống tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu ta, cũng coi như là phòng vệ đi."

Ể, nói theo cách này cũng có lý!

Phương Sở nhìn Úc Tư Trạch nghiêm túc nói chuyện và tóm tắt mọi chuyện, mặc dù có một số việc nằm ngoài tầm kiểm soát của Úc Tư Trạch, nhưng những lời này thực sự là... an ủi.

Một lúc sau, anh nhẹ nhàng bật cười một tiếng.

Không ngờ tới Từ Từ đã tính đủ mọi cách, Trịnh Trí Duệ tưởng rằng đã thoát chết, nhưng cuối cùng lại chết trong tay Từ Diệc, xem ra có một số việc không thể chạy thoát, nhưng mà ít nhất… anh cảm thấy những lời nói cuối cùng với Từ Từ kia cũng không tính là lừa gạt cô. ( truyện trên app T𝕪T )

Sau đó anh quay đầu lại nhìn Úc Tư Trạch.

Úc Tư Trạch chống tay lên lan can, gió đêm thổi tung tóc trên trán, khuôn mặt lạnh lùng, Phương Sở cảm giác được một luồng mát lạnh vô hình đang hướng về phía mình! Anh không khỏi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, nhớ lại mình đã bị khuôn mặt này làm cho ý loạn tình mê đến thế nào...

Phì phì, tất cả đã là quá khứ, phải kiềm chế bản thân! Kiềm chế!

Trong đầu anh có vô số câu hỏi và sự tò mò.

Khi gặp Úc Tư Trạch vào hai năm trước, anh cứ ngỡ hắn là một kẻ lang thang thất nghiệp, ỷ lại vào danh tiếng, là một tên ‘sugar baby’ cao cấp, hôm nay gặp lại, còn tưởng hắn là một CEO siêu trầm tính, hống hách, thích che giấu thân phận, về sau nữa... anh cảm thấy Úc Tư Trạch giống như là những thầy bắt quỷ được viết trong tiểu thuyết… 

Tràn đầy khí chất của một nhân vật chính cao một mét tám bí ẩn, khí chất.

Phương Sở nhịn không được, ho khan một tiếng, hỏi: "Anh thật sự là thầy bắt quỷ? Thuộc tông môn nào?"

Nghĩ tới đây, anh không nhịn được mà tự suy diễn, đây không phải giống hệt như trong tiểu thuyết sao! Thì ra thực sự có quỷ và còn có loại cao nhân như vậy! Loại cao nhân bói toán, bắt quỷ, xem phong thủy này có lợi vô cùng, được giới nhà giàu săn đón nhiều nhất, điều này cũng có thể giải thích tại sao La Tấn Nghĩa lại coi trọng Úc Tư Trạch như vậy! Nghệ thuật quả nhiên đến từ cuộc sống!

Phương Sở cảm thấy cuối cùng mình đã phát hiện ra sự thật, ánh mắt nhìn Úc Tư Trạch đầy ngưỡng mộ sùng bái.

Đây chính là nam chính khuôn mẫu trong truyện sảng văn sao?

Kết quả, Úc Tư Trạch nhìn anh bằng ánh mắt nhìn một thằng ngốc, thốt ra hai chữ: “Không phải.”

Phương Sở: ? ? ?

 

Thực hiện: Clitus x T Y T

Đánh cũng đánh rồi còn nói không phải? Chính mắt tôi đây đã nhìn thấy quỷ! Đừng hòng qua loa lấy lệ đối phó với tôi!

Phương Sở cố chấp nhìn Úc Tư Trạch.

Úc Tư Trạch nhìn anh.

Mắt to trừng mắt nhỏ. 

Một lúc sau, anh thấy Úc Tư Trạch lộ ra vẻ mặt khổ tâm, đương nhiên cũng có thể là do anh nhìn lầm rồi, cái này không phù hợp với phong cách lạnh lùng, đẹp trai và cao lãnh của Úc Tư Trạch!

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Sau đó Phương Sở nghe thấy Úc Tư Trạch trầm giọng nói: "Mọi chuyện không như em nghĩ đâu."

Phương Sở theo tới cùng: “Là chuyện như thế nào?”

Úc Tư Trạch: "..."

Bầu không khí im lặng trong vài giây.

Khóe miệng Úc Tư Trạch giật giật, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, nói: "Quên đi, em có thể hiểu là quỷ, đại khái là..."

Phương Sở hai mắt sáng lên, mặt đầy vẻ ‘cái tên không thành thật nhà anh’, ha ha nói: "Tôi nói cho anh biết, có cái gì mà anh không dám thừa nhận? Anh còn giả bộ thần bí, tôi đã nhìn thấy hết, yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật cho anh, tôi biết anh là người khiêm tốn!”

Úc Tư Trạch nhìn anh hồi lâu, đột nhiên thở dài, lộ ra ý cười.

Phương Sở cho là mình đã phát hiện ra bí mật khủng, thần bí nói: "Đúng rồi, vì sao chúng ta vẫn không thể liên lạc được với thế giới bên ngoài? Tại sao thế? Những con quỷ này còn có thể chặn tín hiệu sao?"

Úc Tư Trạch chỉ 'ừm' một cách cho có lệ.

Phương Sở vỗ ngực sợ hãi nói: "Trời ạ, ma quỷ thời nay đã tiến bộ như vậy, nhưng tại sao lại làm như vậy, có cần thiết đâu?"

Úc Tư Trạch nói: “Từ lúc chúng xuất hiện, vấn đề không còn là của riêng một mình Trịnh Trí Duệ, mà là chuyện của tất cả chúng ta.”

Phương Sở khó hiểu nhìn hắn.

Bởi vì kể từ lúc đó, giữa ‘nó’ và chúng ta sẽ không có chuyện kết thúc, trừ khi một bên chết hẳn. Những sinh vật trở về từ thế giới khác không chỉ muốn trả thù mà cuối cùng chúng sẽ nuốt chửng mọi thứ, quy luật đã sắp đặt người và quỷ không thể cùng tồn tại.

Những loại chuyện này, không cần thiết phải nói, nói cũng không có ý nghĩa gì. 

Úc Tư Trạch nói: "Không có gì."

Phương Sở cũng không hỏi thêm gì nữa, mặc dù có chút tò mò, nhưng cũng không tìm hiểu sâu xa làm người khác khó chịu, hơn nữa, tối nay đã thấy hết thảy, cũng đủ để anh tiêu hóa. So với những thứ này... điều anh quan tâm hơn là...

Phương Sở nhìn vào gò má của Úc Tư Trạch, lặng lẽ nuốt nước bọt...

Bây giờ, có vẻ như đây là một cơ hội tốt để gia tăng mối tình cảm cho mối quan hệ của cả hai...

Vừa định mở miệng, La Tấn Nghĩa đã hoảng sợ chạy tới, hét lên: "Ngài Úc, ngài Úc, Trịnh Trí Duệ chết rồi! Anh ta và vệ sĩ của anh ta đều chết hết!"

Phương Sở vội vàng ngậm miệng, suýt chút nữa nghẹt thở: "..."

Úc Tư Trạch liếc y một cái: “Tôi biết.”

La Tấn Nghĩa vừa đi lên nhìn thấy cảnh tượng đó, y sợ đến mất trí, bị kích thích đến mức không thèm quan tâm đến việc Phương Sở cũng ở đó, y run giọng nói: “Cái đó, đã giải quyết xong chưa?"

Cuối cùng Úc Tư Trạch vẫn còn một chút nhân tính, tốt bụng  trả lời: "Đã giải quyết xong."

Sau khi nhận được những lời này của Úc Tư Trạch, La Tấn Nghĩa cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm và bình tĩnh lại sau khi tức giận cả đêm, y lau mồ hôi trên trán, sức lực dần dần quay trở lại, y giận dữ chửi bới: “Vậy ra thật sự là Trịnh Trí Duệ gây ra chuyện này phải không? Tôi đã biết tên đó không phải  người tốt gì mà, nhưng không ngờ anh ta lại là người như vậy, thậm chí có thể giết người, lần này nhất định phải nhận quả báo, anh ta thật sự đáng bị như vậy... Tệ nhất là còn lừa gạt người khác!"

Phương Sở thầm nghĩ ông chủ thật là có con mắt tinh tường như đuốc, đã sớm nhìn ra Trịnh Trí Duệ đội lớp cầm thú, nhất thời kính nể nhìn y. 

La Tấn Nghĩa trách mắng Trịnh Trí Duệ xong, đưa mắt nhìn Phương Sở, cười nói: “Tiểu Phương, hôm nay cậu cũng rất tốt.”

Phương Sở kích động nói: "Không có gì, không có gì."

La Tấn Nghĩa nở một nụ cười hiền hòa, y là một người sáng suốt, bây giờ y biết rằng mối nguy đã được giải quyết, nhìn bộ dáng của Úc Tư Trạch, có thể nhìn ra hắn có mối quan hệ không bình thường với Phương Sở, đương nhiên y cũng không thể ở lại làm kỳ đà cản mũi. 

Dù sao thì đáp án cũng đã có, người dưới tay mình mà, muốn liên lạc tình cảm sau này còn không dễ dàng sao?

La Tấn Nghĩa cười ha ha nói: “Tôi phải đi trước đây, hai người nói tiếp đi, ha ha ha ha ha ha ha ha.”

Nói xong, y thong dong rời đi, hoàn toàn không nhìn thấy một chút hoảng sợ nào lúc trước.

Một thái độ bình tĩnh và nhàn hạ.

Phương Sở cũng hài lòng, anh cảm thấy thu hoạch hôm nay vượt quá mong đợi, mọi người đều hết sức hài lòng với mọi chuyện.

Nhưng khi La Tấn Nghĩa rời đi, chỉ còn lại Úc Tư Trạch và anh.

Bị cắt ngang như thế, Phương Sở không hiểu sao cảm thấy bầu không khí có chút ngượng ngùng và căng thẳng, đột nhiên trong im lặng vang lên một tiếng ding-ding-dong-dong, điện thoại di động của mọi người đồng loạt vang lên, mây đen bên ngoài cũng tản đi, dường như có một con tàu từ phương xa tới.

Cứ như thể từ một nơi biệt lập đột nhiên trở về thế giới thực vậy.

Phương Sở cũng hưng phấn lấy điện thoại di động ra, quả nhiên có rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ, nhưng lúc này anh cũng không có tâm trạng đọc, lén lút nhìn Úc Tư Trạch, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

Một lúc sau, anh mới lấy hết can đảm nhìn vào đôi mắt đen của Úc Tư Trạch: "Cái đó..."

Úc Tư Trạch nhìn anh, hơi nhướng mày.

Phương Sở ho khan cười, cố gắng dùng ngữ điệu bình tĩnh, thản nhiên: “Nhắc mới nhớ, đứa nhỏ trong nhà từng nghịch điện thoại của tôi, xóa rất nhiều bạn bè của tôi, cho nên, gặp lại chính là hữu duyên... Có thể add WeChat lần nữa được không?"

Tiêu Khả đang ngoan ngoãn ở nhà làm bài tập bỗng dưng bị ụp nồi, hắt xì một cái, là ai đang nhắc mình? 

—————————

Tác giả có lời muốn nói: Úc Tư Trạch: Giao cho cảnh sát. (Mặt không biểu cảm)

Tác giả với khát vọng sinh tồn mãnh liệt: Đây là một bài viết tràn đầy năng lượng tích cực, trong đó nhân vật chính và nhân vật phụ đều tuân thủ pháp luật và hoàn toàn phù hợp với các giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội…

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play