Ánh sáng trong mắt cô gái tiêu tan từng chút một, cô không còn sức để đứng lên nữa.
Ngay cả khi cô trở lại thế giới này thì cũng không có chỗ cho cô dung thân.
Điều duy nhất cô hy vọng là tìm được kẻ thù của mình, bởi vì cô không có lựa chọn nào khác, không ai có thể trả thù cho cô.
Không ai có thể giúp cô, kéo cô dậy.
Phương Sở ngồi xổm xuống nhìn cô chằm chằm, do dự một lát, chậm rãi duỗi tay ra giúp cô gạt mấy sợi tóc lộn xộn trên trán sang một bên, nghiêm túc nói: "Gã sẽ bị trừng phạt, tôi hứa với cô."
Nghe thấy lời này, đôi mắt xám vô thần của Từ Từ sáng lên trong chốc lát, cô sững sờ nhìn Phương Sở.
Phương Sở cười nói: "Tôi đi đây."
Cô chậm rãi chớp chớp mắt, nước mắt đột nhiên lại rơi xuống nhưng lần này không phải màu máu, mà trong suốt, nhỏ giọt xuống má, xuống đất, môi cô mấp máy, cô yếu ớt nói: "Cảm ơn anh."
Phương Sở mỉm cười, anh đứng lên, bây giờ bọn họ nên đi rồi.
Lúc này, Từ Từ đột nhiên hét lên, cô ta nói: "Anh Phương Sở..."
Phương Sở xoay người lại.
Anh nhìn cô, cô lộ ra nụ cười ngại ngùng xấu hổ, nói một cách tội lỗi: "Em xin lỗi... Thật ra, vừa rồi em thật sự không muốn làm tổn thương anh, em chỉ muốn ngăn cản anh thôi…"
Phương Sở nhìn cô, chần chờ.
Nhưng cô gái không nói nữa, đôi mắt hoàn toàn mất đi ánh sáng, cô vẫn bất động như một bức tượng.
Cô lại chết, đây là lần cuối cùng.
Phương Sở xoay người sải bước ra khỏi đây, hiển nhiên anh không thấy cô ghê gớm, nhưng anh vẫn không muốn ở lại nơi đó.
Trên đường đi không có gì ngăn cản bọn họ, bọn họ nhanh chóng ra bên ngoài đại sảnh nhưng khi chuẩn bị bước vào thì Phương Sở đột nhiên dừng lại.
Anh nghiêng đầu nhìn Úc Tư Trạch, trong chốc lát, ánh mắt trở nên chật vật, anh thì thầm có chút không chắc chắn: "Trịnh Trí Duệ... Sẽ thực sự chịu hình phạt sao?"
Mọi thứ tối nay đều vô lý đến nỗi lời nói của một người chết có thể được sử dụng làm bằng chứng sao?
Ai sẽ chứng minh những gì Trịnh Trí Duệ đã làm?
Bởi vì có quá nhiều sự không chắc chắn, anh thực sự không thể đảm bảo rằng Trịnh Trí Duệ sẽ bị trừng phạt, anh thực sự đã nói dối một cách trắng trợn.
Nhưng những gì anh không thể làm, có lẽ Úc Tư Trạch có thể làm.
Úc Tư Trạch nhìn ánh mắt mong đợi của Phương Sở, đôi môi mỏng khẽ mở ra, hắn nói ra hai chữ: "Đúng vậy."
Ngay lập tức, Phương Sở thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên anh cảm thấy bạn trai cũ rất giàu có và quyền lực là một điều tốt.
Úc Tư Trạch nhìn biểu cảm của Phương Sở, đôi mắt sáng ngời, giờ phút này, hắn dường như bị thứ gì đó lây nhiễm…
Úc Tư Trạch lặng lẽ đưa tay ra sau lưng, chậm rãi nắm chặt, chống lại sự thôi thúc muốn chạm vào đầu anh.
Úc Tư Trạch nói: "Chúng ta đi vào thôi."
Phương Sở duỗi tay đẩy cửa, đại sảnh vẫn náo nhiệt, vẻ mặt của mọi người nghiêm túc lo lắng nhưng cũng không có gì khác biệt so với trước khi họ rời đi.
Chưa có gì xảy ra, thật tuyệt vời!
Ưu tiên tìm Lily và Anna trước, nhưng trong đại sảnh có rất nhiều người, Phương Sở và Úc Tư Trạch liếc nhìn nhau, quay đầu nhìn quanh nhưng không nhìn thấy bóng dáng của hai người kia.
Họ đã đi đâu?
Lúc này, đột nhiên Phương Sở nhớ tới Trịnh Trí Duệ cũng đã đi rồi, chẳng lẽ bọn họ đã thành công rồi sao?!
Đương nhiên, Úc Tư Trạch cũng nghĩ đến điều này, hắn cau mày suy nghĩ mà không nói.
Đúng lúc này, đột nhiên La Tấn Nghĩa lại lặng lẽ đi tới.
Việc Úc Tư Trạch đuổi tên sát nhân ra ngoài vừa rồi là điều mà mọi người đều đã nhìn thấy, lúc đó, La Tấn Nghĩa cũng biết, có Úc Tư Trạch ở đây, hẳn là không có vấn đề gì lớn nhưng trước khi người đó trở về, y vẫn không thể không lo lắng, đề phòng ngay cả Úc Tư Trạch cũng không xử lý được…
Điều gì sẽ xảy ra nếu ngay cả Úc Tư Trạch cũng gặp tai nạn?
La Tấn Nghĩa không ngừng chờ đợi.
Cho đến khi nhìn thấy Úc Tư Trạch trở về, trái tim loạn nhịp của y đã bình thường lại nhưng khi nhìn thấy Phương Sở, thằng nhóc này cũng trở về cùng Úc Tư Trạch, lộ ra vẻ mặt không ngờ, cậu ta lén lút đi ra ngoài từ khi nào, tại sao lại ở cùng Úc Tư Trạch?
Chẳng lẽ hai người thật sự có quan hệ thầm kín nào đó sao?!
Thực hiện: Clitus x T Y T
La Tấn Nghĩa cảm thấy mình đã lâu không suy nghĩ như vậy nhưng y không khỏi tò mò, Phương Sở, thằng nhóc này là một nghệ sĩ nhỏ tuyến mười tám dưới trướng của y, cậu ta có thể liên quan gì đến Úc Tư Trạch chứ? Tại sao Úc Tư Trạch lại có thể nhìn cậu ta bằng ánh mắt khác? ( truyện đăng trên app TᎽT )
Tất nhiên... Điều quan trọng nhất bây giờ là điều gì đã xảy ra với tên sát nhân?
Trong lòng La Tấn Nghĩa đầy nghi hoặc, chống lại nỗi sợ rằng mình có thể bị ghét, y đi tới, lo lắng thì thầm: "Anh Úc, anh về rồi, đã tìm được hung thủ chưa?"
Úc Tư Trạch liếc mắt nhìn, gật đầu.
La Tấn Nghĩa có chút khô miệng, cẩn thận hỏi: "Vậy chúng ta sẽ không gặp nguy hiểm nữa đúng không?"
Tìm được hung thủ, Úc Tư Trạch trở về nguyên vẹn, nhất định là đã giải quyết xong rồi!
Y gần như đã khóc vì sung sướng khi nghĩ về điều này.
Nhưng lần này, Úc Tư Trạch không gật đầu, mà hỏi: "Ông có nhìn thấy Trịnh Trí Duệ không?"
La Tấn Nghĩa suy nghĩ một hồi, lộ ra vẻ mặt phức tạp, có chút khinh thường và đố kỵ, nói: "Gã ta ấy à, đi chơi với hai người mẫu nữ, còn trẻ, gã có thể chơi đùa... Lúc này rồi mà còn dám ra ngoài quậy phá, thật sự là dưới khóm mẫu đơn đành bỏ mạng, chết rồi làm quỷ vẫn phong lưu ha ha ha..."
Phương Sở: "..." Ha ha, ngài không thể nói thế được.
Đột nhiên La Tấn Nghĩa không nhận ra mình đã nói điều gì đó ghê gớm, y chỉ nói đùa thôi, mặc dù y có chút không quen với hành động của Trịnh Trí Duệ nhưng là một người đàn ông, y không thể không cảm thấy có chút ghen tị, dù sao y cũng là người cắt quả trong cốc giữ nhiệt, cho dù vợ y không nghiêm khắc nhưng đôi khi y hơi yếu đuối…
Nghĩ đến đây, La Tấn Nghĩa chua xót nói thêm: "Một lúc hai người, không sợ nghẹn à..."
Úc Tư Trạch: "..."
Phương Sở và Úc Tư Trạch nhìn nhau, Phương Sở hỏi: "La tổng, ngài còn nhớ ông ta đã đi đâu không?"
La Tấn Nghĩa cười nói: "Hình như là ở trên tầng, trên tầng là tầng độc quyền của gã."
Trước khi nói xong, y nhìn thấy Úc Tư Trạch và Phương Sở đồng thời lao ra!
La Tấn Nghĩa:...
La Tấn Nghĩa: ???
Úc Tư Trạch nhanh hơn, hắn lên lầu trước, vừa lên đến nơi đã lập tức cau mày.
Trên hành lang tầng cao nhất, mấy vệ sĩ ngã xuống đất theo nhiều hướng khác nhau, có người gãy chân, có người gãy tay, có người ôm bụng, giống như một cảnh tượng bi thảm rải đầy xác chết…
Phương Sở đi theo, nhìn thấy cảnh này đã có chút tê dại nhưng sắc mặt lại có chút tái nhợt.
Anh cẩn thận bước qua thi thể nhưng lại vấp phải thứ gì đó, loạng choạng, mắt cá chân đột nhiên bị một bàn tay đẫm máu tóm lấy!
Phương Sở sợ hãi đến mức phá vỡ kỹ năng, run rẩy nhìn vào mắt vệ sĩ năm dưới đất.
Vệ sĩ vẫn còn một chút hơi thở, trong mắt lộ ra vẻ cực kỳ sợ hãi, miệng phun máu, ngắt quãng nói: "Đừng, đi qua…"
Phương Sở: "..."
Anh ấy nói đúng, anh ấy đã nhắc nhở anh!
Tại sao bây giờ anh phải đến đó?
Dù sao thì cứ để phần còn lại cho Úc Tư Trạch đi!
Anh dứt khoát rút chân ra và làm động tác cổ vũ cho Úc Tư Trạch từ xa!
Anh à, tôi sẽ không giữ anh lại đâu!
Úc Tư Trạch bước tới một cách vô cảm, đá tung cánh cửa đang đóng trước mặt.
Ngay sau đó, Trịnh Trí Duệ hét lên, lao ra từ bên trong!
Đầu tóc rối bù, quần áo rách rưới, người đầy máu, không biết đã bị đánh bao nhiêu lần nhưng vẫn còn sống, sợ hãi hét lên rồi bỏ chạy ra ngoài.
Trong mắt y chợt lóe lên vẻ kinh ngạc, y hét lên: "Cứu tôi với!"
Hai người phụ nữ đuổi theo y từ phía sau!
Vẻ mặt bọn họ vặn vẹo hung ác, dáng vẻ ban đầu gần như không thể nhận ra, khi nhìn thấy Úc Tư Trạch đến gần, đột nhiên một người trong số họ có mái tóc dài, đôi mắt đỏ rực phóng thẳng về phía hắn!
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Một người ngăn Úc Tư Trạch, người còn lại giơ bàn tay sắc bén của mình lên để giết Trịnh Trí Duệ!
Sự oán hận mãnh liệt đối với Trịnh Trí Duệ khiến họ định tra tấn Trịnh Trí Duệ từ từ nhưng bây giờ Úc Tư Trạch đã lao tới, họ không còn nương tay nữa mà trực tiếp giết chết y!
Úc Tư Trạch lặng lẽ đứng đó, bất động.
Khi mái tóc đang cuộn tròn, đột nhiên y giơ tay nắm lấy mái tóc đen dài, xoay người, trực tiếp kéo người phụ nữ lên, người phụ nữ giống như bị cột vào một sợi dây màu đen, bị hất tung lên, đập về phía sau.
Một người phụ nữ khác lao về phía Trịnh Trí Duệ!
Người phụ nữ mất cảnh giác, bị đồng bọn đánh văng ra xa!
Hai người đập mạnh vào tường, tạo thành một lỗ lớn trên tường!
Phương Sở nhìn xem, ngơ ngác: "…"
Cho nên để tóc quá dài cũng không tốt…
Họ hét lên một tiếng chói tai, đứng dậy một lần nữa và lao về phía Úc Tư Trạch.
Úc Tư Trạch chế nhạo, giật tóc và đá lên không trung, bước đến bên tường, nhanh chóng tiếp cận họ, đấm vào đầu một người trong số họ…
Theo tiếng bang bang bang, hai người phụ nữ này nhanh chóng bị đánh đến mức gần như không còn sống, không còn nhìn thấy hình dạng con người, đau khổ đến mức chỉ có thể mặc kệ người ta muốn làm gì thì làm…
Người phụ nữ đó hoàn toàn không thể tránh khỏi Úc Tư Trạch, cô ta hét lên: "A a a a a tôi muốn giết các người, giết tất cả các người...!"
"Bang!"
Người phụ nữ: "Uuuu…"
"Bang!"
Người phụ nữ tức giận: "…"
Dần dần, hai người không còn cử động nữa, Úc Tư Trạch dừng lại, bình tĩnh nhìn hai người trên mặt đất, nhìn họ dần dần hóa thành một vũng mủ, bốc hơi và biến mất…
Khung cảnh cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.
Từ nãy tới giờ, Trịnh Trí Duệ đã co ro trong góc và run rẩy, ngoài mùi máu, trên người còn có mùi tanh, hiển nhiên là đã bị dọa cho sợ chết khiếp.
Mãi đến khi hai người phụ nữ hoàn toàn biến mất, y mới run rẩy đứng dậy, chạy tới chỗ Úc Tư Trạch: "May mà cậu đến đây, may mà cậu ở đây, cảm ơn, cảm ơn, tôi nhất định sẽ báo đáp!"
Úc Tư Trạch hờ hững liếc y một cái, không nói gì, chỉ vô cảm tránh né, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.
Trịnh Trí Duệ cũng không quan tâm, y tưởng mình đã chết nhưng bây giờ y còn sống, y còn sống sót đã là rất mừng rồi, may mắn hôm nay Úc Tư Trạch cũng có mặt ở đây!
Nếu không…
Y nhớ lại cảnh tượng trước đó, cơ thể không khỏi run lên, trong mắt hiện lên tuyệt vọng và sợ hãi.
Trên du thuyền tối nay đã xảy ra chuyện như vậy, y lại nhìn thấy thi thể của Từ Từ, y vốn nóng lòng không có tâm tình làm chuyện như vậy nhưng không biết vì sao lại bị hai người phụ nữ kia quấy rầy, nói mấy câu.
Chỉ vài lời, mà khiến y như thể đang uống thuốc lắc, y đi lên lầu cùng họ bất chấp sự ngăn cản của cấp dưới, tiếp theo là một cảnh tượng ác mộng…
Tất cả người của y đều bị giết, hai ác linh ám y, từ từ tra tấn hành hạ y, nhìn y tuyệt vọng…
Lúc đó, y thực sự tuyệt vọng vì Úc Tư Trạch vẫn chưa quay lại.
Y sợ có người phát hiện ra việc mình đã làm nên đã giấu kín sự thật, để Úc Tư Trạch đuổi ra ngoài, có lẽ Úc Tư Trạch đã bị giết, lúc đó, y cảm thấy vô cùng hối hận vì đã không để ai đi tìm Úc Tư Trạch.
Chết như thế này, y thà vào tù còn hơn.
Và với sức mạnh của y, không có cách nào để đối phó với họ…
Nhưng ngay lúc y tưởng mình đã chết thì Úc Tư Trạch lại quay lại.
Trịnh Trí Duệ kiệt sức dựa vào tường, nhìn Úc Tư Trạch vừa sợ vừa biết ơn, run rẩy hỏi: "Bọn họ, bọn họ sẽ không quay lại nữa, đúng không…"
Úc Tư Trạch nhìn y, nhếch khóe môi lên, lộ ra một nụ cười vui tươi.
Trịnh Trí Duệ bị vẻ mặt này làm cho sợ hãi, lo lắng muốn bỏ chạy, đáng tiếc chân y yếu đến mức khó đứng vững, y đang suy nghĩ nhanh về việc sau này sẽ giải thích tất cả những điều này với Úc Tư Trach, đột nhiên y nhìn thấy Úc Tư Trạch quay lại rồi rời đi.
Bởi vì phía trên có động tĩnh, rất nhanh liền vang lên tiếng bước chân, có người tới kiểm tra.
Người đầu tiên bước lên là một cậu phục vụ trẻ tuổi, mặc đồng phục nhân viên của tàu, Phương Sở có ấn tượng mơ hồ về cậu ấy, chính là chàng trai trẻ có khuôn mặt trẻ con đã giúp anh kéo khăn trải bàn và khen anh là một chàng trai tốt.
Cậu ta cẩn thận liếc nhìn nơi này, có vẻ hơi sợ hãi nhưng vẫn lấy hết can đảm bước tới đỡ Trịnh Trí Duệ, nhẹ nhàng nói: "Trịnh tổng, anh không sao chứ?"
Trịnh Trí Duệ nắm lấy tay cậu ta, dùng sức đứng lên để không bị ngã, chậm rãi nói: "Không sao đâu…"
Cậu thanh niên liền nói: "Vậy để tôi đưa anh đi nghỉ ngơi nhé?"
Mủ do xác hai người phụ nữ trên mặt đất tạo thành đã bốc hơi hoàn toàn, cuối cùng chẳng còn lại gì, như chưa từng tồn tại, chỉ còn lại thi thể của những vệ sĩ.
Mặc dù không rõ tại sao chuyện này lại xảy ra nhưng Phương Sở đoán rằng mọi chuyện thực sự đã kết thúc và sẽ không còn ai chết nữa.
Nhưng anh liếc nhìn Trịnh Trí Duệ, lại có chút thất vọng vô cớ.
Rất nhiều người đã chết, có thể có người giúp đỡ kẻ ác nhưng cũng có thể có người vô tội, hoặc tội ác của họ không đáng chết, tất cả đều chết…
May mắn thay, người này vẫn còn sống.
Phương Sở lắc đầu, đang muốn rời đi, dù sao anh cũng không còn việc gì.
Lúc này, anh nhìn thấy đột nhiên Trịnh Trí Duệ trợn to hai mắt, trong cổ họng phát ra âm thanh ùng ục, một con dao găm nhuốm máu bén nhọn thò ra từ cổ họng y.
Cậu thiếu niên đỡ y, trên mặt vẫn là nụ cười ấm áp, chậm rãi từ phía sau rút con dao găm trong tay ra, khóe miệng nhếch lên, bên má có lúm đồng tiền nhìn Phương Sở.
—————————
Tác giả có lời muốn nói:
Phương Sở: Đây là những ngày đi theo ông chủ để giành chiến thắng _(:зゝ∠)_