Úc Tư Trạch không nói một lời nào mà nhìn Phương Sở bằng đôi mắt đen vô cảm.

 

Phương Sở bị nhìn mà kinh hồn bạt vía, không ngừng tự hỏi bản thân về cái lời giải thích này có vớ vẩn quá hay không. Chỉ là ban đầu, anh buồn chán muốn mất liên lạc với bạn trai cũ nên tiện tay xóa luôn cái tên Úc Tư Trạch.

 

Bởi ở trong bóng đêm, khuôn mặt đỏ bừng của Phương Sở không bị nhìn ra, anh đột nhiên cảm thấy biết ơn trong tình cảnh này, thật cảm tạ ông trời!

 

Lúc này, anh nhìn thấy khóe miệng Úc Tư Trạch hơi cong lên một độ cung mỉa mai.

 

Phương Sở nói, "Tôi lạnh…"

 

Anh tuyệt vọng cúi đầu, lời nói dối của anh thực sự quá vụng về ư? Ý đồ ôm chân của anh có lộ liễu quá không? Ây da, nếu biết sớm có ngày hôm nay thì trước đây anh cần gì phải làm như thế? Đúng là hậu quả của có mắt như mù! Nếu không, hiện tại trong danh sách bạn tốt của anh vẫn còn một ông chủ lớn đấy, nói không chừng lấy ra chỉ để trấn trạch cũng là một ý tưởng không tồi à nha...

 

Phương Sở lơ đãng trả lời, "Chuyện này, tôi vào trước đã…"

 

Úc Tư Trạch cuối cùng cũng mở miệng, "Đợi chút..."

 

Phương Sở bối rối quay người lại thì trông thấy Úc Tư Trạch dùng đôi bàn tay thon dài và đẹp đẽ kia, rút ra một chiếc điện thoại di động màu đen từ trong túi quần âu được ủi thẳng tắp chỉn chu, đầu ngón tay mở mã QR, sau đó dùng ngón tay trỏ và ngón tay cái giữ một đầu điện thoại rồi kiêu ngạo đưa cho Phương Sở.

 

Động tác mở mã QR không nói một lời khí thế bức người kia cứ như là hành động vua ban ân sủng ấy!

 

Phương Sở sửng sốt một lát, sau đó không biết vì sao lại cảm động vì lần đầu tiên anh cảm giác được mã QR này tỏa ra ánh sáng vàng kim. Hai tay anh cung kính cầm điện thoại di động của Úc Tư Trạch, nhanh chóng lấy điện thoại di động của mình vừa mới có tín hiệu mở ra quét, vuốt vuốt màn hình, tiếng bíp vang lên thông báo đã gửi thông báo yêu cầu kết bạn!

 

Úc Tư Trạch khẽ gật đầu, ý bảo cậu có thể đi rồi.

 

Phương Sở vui vẻ rời đi, xem ra Úc Tư Trạch đã tin vào lời giải thích của anh rồi!

 

Úc Tư Trạch đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng ai kia mờ dần, một hồi lâu mới phát ra tiếng cười thầm. Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mép điện thoại, anh thấy lời mời kết bạn do bên kia gửi tới, ảnh đại diện là ảnh selfie của một chàng trai trẻ đang cười rạng rỡ, có sử dụng filter.

 

Xem ra em ấy sống rất tốt, không khác gì mấy so với hai năm trước.

 

Điều khác biệt duy nhất là người ta đang độc thân mà thôi.

 

Úc Tư Trạch trầm mặc một lát, ánh mắt trở lại vẻ thờ ơ thường ngày, mở danh bạ bấm một dãy số điện thoại, chỉ thốt lên một câu: "Du thuyền của Trịnh Trí Duệ, đến sửa chữa đi."

 

Phương Sở trở lại đại sảnh, bởi vì tín hiệu điện thoại di động đã khôi phục nên mọi người đều lo lắng gọi điện cho bên ngoài, có người gọi cảnh sát, có người gọi điện cho người nhà và bạn bè, nhất thời rất ồn ào, nhưng lại xua tan đi bầu không khí sợ hãi.

 

Con người luôn có khả năng thích ứng rất tốt, thấy nguy cơ qua đi, mọi người bắt đầu xì xào, bàn tán, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện lớn!

 

Đây là một đề tài thỏa đáng để bàn tán!

 

Phương Sở thầm nghĩ không ai trong số các người biết nhiều như tôi, nhưng tôi đã một mình trải qua đầu tiên cho nên không khỏi tự hào về mình. Hơn hết, anh là người coi trọng bạn bè, vừa mới add lại được với bạn tốt, anh sẽ không lan truyền những chuyện tốt của Úc Tư Trạch đâu.

 

Suy cho cùng, người ta thế này là đang quá khiêm tốn!

 

Không lâu sau khi liên lạc được khôi phục, rất nhanh có một chiếc ca nô đến gần, các cảnh sát nhanh chóng lên thuyền để khống chế tình hình cũng như dư luận, trấn an cảm xúc của mọi người. Người đứng đầu là một chàng thanh niên sĩ quan đẹp trai, kiếm mi tinh mục*, thân hình rắn chắc, khó gần nhưng anh ấy đối xử với mọi người rất tử tế và tốt bụng, có trách nhiệm ghi chép lại thông tin của từng người cẩn thận. (Lông mày hình kiếm, mắt sáng như sao: chỉ người có vẻ ngoài ngay thẳng, chính trực.)

 

Tàu du lịch rất nhanh dần dần cập bến, mọi người đã được sắp xếp để rời đi mà không xảy ra sự cố gì.

 

Phương Sở theo dòng người, vừa đặt chân xuống đất, anh liền có cảm giác như trở lại hiện thực, đêm nay thật sự rất kích thích.

 

Hơn nữa, bây giờ về nhà bằng cách nào bây giờ? Nửa đêm gọi taxi đến đây rất bất tiện, ở đây anh cũng chẳng quen biết một ai. Lúc anh đang trong cảnh ngặt nghèo thì một chiếc limousine sang trọng màu đen tình cờ đậu bên cạnh anh. 

 

Cửa xe hạ xuống, La Tấn Nghĩa mang dáng vẻ hiền lành ló đầu ra, mỉm cười: "Tiểu Phương, cậu ở đâu, tôi cho cậu đi nhờ một đoạn?"

 

Ôi, ông chủ thật rộng lượng quá đi mất!

 

Phương Sở đang muốn gấp gáp trở về nhà, không mảy may suy nghĩ từ chối, trực tiếp mở cửa xe mà ngồi vào trong. Sau khi lên trên mới nhận ra được hành vi của mình có phải là không phải phép, người trước mắt dù sao cũng là ông chủ lớn, anh có chút xấu hổ cười cười: “Chuyện này... không biết có làm phiền đến ngài không?”

 

Đã đặt mông ngồi xuống rồi mới nói đến lời này, ngay cả Phương Sở cũng cảm thấy mình tựa kẻ đạo đức giả!

 

Nhưng La Tấn Nghĩa lại mỉm cười như Phật Di Lặc, không hề có chút bất mãn nào, lắc đầu liên tục: "Không phiền, không phiền, tôi chỉ tiện đi ngang qua thôi!"

 

Nhưng ngài còn chưa hỏi tôi ở đâu, có thật sự chính xác là tiện đi ngang qua không đó...

 

Phương Sở suy nghĩ một chút, sau đó nhìn ông chủ của mình với ánh mắt ngưỡng mộ, một người vừa chu đáo vừa EQ cao, quả nhiên biết cách làm người. Ông chủ này thật đáng để học hỏi! Hôm nay anh lại có phước đức thấy một khía cạnh tốt đẹp khác của La Tổng!

 

Phương Sở chân thành cảm kích nói: “Cám ơn ngài rất nhiều!” 

 

La Tấn Nghĩa sờ bụng cười nói: “Không có việc gì, chuyện nhỏ, cũng không mấy tốn sức! Đúng rồi, cậu và ngài Úc quen biết nhau khi nào?”

 

Phương Sở trả lời: "Quen biết từ hai năm trước."

 

Ánh mắt La Tấn Nghĩa lóe lên một tia sáng, y lại cười nói: "À, à, à… Vậy ra là bạn cũ."

 

Phương Sở dõng dạc nói rồi cười: "Cứ cho như vậy đi." ( truyện trên app T𝕪T )

 

Dù đã hai năm không gặp nhưng đã từng rất thân thiết nên anh không có gì chột dạ về điều đó!

  

Thực hiện: Clitus x T Y T

La Tấn Nghĩa nghe vậy, ánh mắt càng ngày càng thân thiết nhìn Phương Sở, thân là một gã hồ ly có con mắt phán đoán người khác rất tinh tường, gã ta thấy rằng sự bảo vệ của Úc Tư Trạch dành cho Phương Sở không chỉ đơn giản là một người bạn cũ! Quả nhiên xem đối phương là người vô cùng quan trọng!

 

Trong thế giới ngày nay, việc kết bạn với Úc Tư Trạch chắc chắn là điều đúng đắn, ban đầu y còn do dự về lấy lòng Úc Tư Trạch như thế nào. Trong mắt người bình thường, bản thân y đã người của cải giàu có, phong quang vô hạn*, nhưng so với Úc Tư Trạch thì chẳng là gì, không ngờ mình lại có được bảo vật như vậy trong tầm tay! (Phong quang: có nghĩa là oai phong, vẻ ngoài sáng sủa.)

 

La Tấn Nghĩa nhìn Phương Sở bằng ánh mắt hiền từ, thậm chí nói chuyện có đôi chút dịu dàng: “Tiểu Phương làm việc cho ai thế?”

 

Trong lòng Phương Sở vui vẻ, vị đây muốn chiếu cố mình à? Quả nhiên chiêu bài Úc Tư Trạch dùng rất tốt! Anh vội vàng nói: "Tôi làm việc dưới quyền của anh Caesa."

 

La Tấn Nghĩa suy nghĩ một lúc, Caesa vào công ty đã lâu, là một nhân viên lâu năm tận tâm và có trách nhiệm, nhưng người này không có tên tuổi lớn nào và thành tích cũng chỉ ở mức trung bình, có lẽ anh chàng này chỉ là phân chó gặp vận may.

 

Phương Sở cười khúc khích, cảm thấy vận may sắp quay lại với mình.

 

Hai kẻ ngồi đối diện với nhau, trao nhau nụ cười tình tứ, thể hiện thái độ hết sức hài lòng về đối phương. Chẳng mấy chốc trong xe tràn ngập tư vị hạnh phúc viên mãn.

 

Người tài xế ngồi phía trước không khỏi rùng mình.

 

Hôm nay anh ta không theo chân La Tấn Nghĩa lên du thuyền, bởi vậy không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng anh ta theo La Tấn Nghĩa nhiều năm, trước nay chưa từng thấy ông chủ nhà mình hòa nhã, dễ gần với một minh tinh nhỏ như thế, nói thẳng ra ngay cả con trai cũng không bằng.

 

Nếu không phải anh ta xác nhận chính xác y là trai thẳng, có khi hiểu nhầm y đã tìm được chàng trai chân ái của đời mình.

 

Sắc mặt tài xế của La Tấn Nghĩa nghiêm túc không nói một lời, chỉ coi như bản thân chưa thấy điều gì, anh ta muốn đem lời thầm kín này chôn sâu trong lòng!

 

Lúc bọn họ đưa Phương Sở về nhà, bọn họ đã gần như đi một vòng thành phố! Không biết đã vòng qua bao nhiêu con đường, mà ông chủ mình chẳng những không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn, thậm chí đều không than trách nửa lời, người tài xế càng thêm xác nhận con người trẻ tuổi này không đơn giản.

 

Phương Sở xuống xe cảm kích vẫy tay chào tạm biệt ông chủ, tiếp đó vui vẻ vào nhà.

 

Anh mới bước chân vào nhà một bước liền mở điện thoại lên.

 

Trước đây trên du thuyền, anh không phải ở cạnh Úc Tư Trạch thì cũng là cùng La Tấn Nghĩa, đều không tiện lướt điện thoại, có thể nói là rất khó chịu! Anh lập tức mở nhóm trò chuyện và bắt đầu gõ phím, hôm nay anh phấn khích quá nên cần chia sẻ!

 

Đây là nhóm anh em tốt của anh, tên nhóm là: Hội hỗ trợ Sở Sở toàn cầu.

 

Từ cái tên liền biết được Phương Sở là chủ nhóm, việc mọi người còn chưa rời nhóm, có thể hiểu tình cảm mọi người dành cho anh hẳn là tình cảm chân thành.

 

Phương Sở: [Phương Sở: Mau vào đây, mau vào đây! Anh em có biết tối nay tôi đã gặp ai không?! (Icon kích động)]

 

Không ai trả lời.

 

Phương Sở: [Tôi đã gặp bạn trai cũ đó! (Sóc Marmot gào thét meme)]

 

Mười giây sau.

 

Lục Minh Tây: […… Ông đây cởi quần ra rồi*, định cho ông đây xem gì?] (*Ý nghĩa không đáng tin, lừa gạt.)

 

Sài Hâm: (Icon cạn lời)

 

Tiêu Khả: (Icon cạn lời)

 

Phương Sở: [Các người không biết anh ta thực sự rất giàu, giàu đến mức nào đâu! Anh ta giàu đến mức ngay cả ông chủ lớn La Tấn Nghĩa của chúng ta cũng rất khách sáo. Hơn nữa anh ta vẫn còn tình cảm với tôi à nha!]

 

Lục Minh Tây: [Muốn ông đây làm cho cậu tỉnh táo?]

 

Tiêu Khả: [Đây là kịch bản mới à? (Icon Đáng yêu)]

 

Sài Hâm: [Không nói chuyện nữa.]

 

Phương Sở: "Sao các cậu không tin tôi à! Thật đấy! Tôi nghĩ chúng tôi vẫn có hy vọng nối lại tình cũ, nhưng tôi sợ khi thời cơ đến tôi sẽ không còn khả năng. Và mấy người có biết tôi đã trở về nhà bằng cách nào không? Ngài La đã đích thân đưa tôi về và ngài ấy nói với tôi rằng tôi rất tốt, sẽ có một tương lai sáng lạn."

 

Caesa rời khỏi nhóm chat.

 

Phương Sở thuần thục thêm Caesa vào lại nhóm.

 

Caesa: "……"

 

Phương Sở: [Các người còn nói La tổng không dễ tiếp cận, tôi thấy căn bản không phải như vậy, người ta rõ ràng hòa nhã, dễ gần, nhất định là cách tiếp xúc của các người không đúng!]

 

Lục Minh Tây rời khỏi nhóm chat.

 

Phương Sở thuần thục đưa Lục Minh Tây vào lại nhóm.

 

Lục Minh Tây: “……”

 

Chỉ có Tiêu Khả không có rời đi, bởi vì cậu bé còn đang làm bài tập, thường thường xem một cái, bất luận có rời hay không thì cũng sẽ trở lại.

 

Phương Sở kích động nói nửa ngày, phát hiện các ái khanh của mình bỗng nhiên đều không phản hồi.

 

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Phương Sở: [Đi ngủ hết rồi à???]

 

Hửm, quả nhiên các người không tin tôi, Phương Sở hừ một tiếng.

 

Tôi vẫn chưa nói với mấy người rằng hôm nay tôi đã add tài khoản WeChat của một người đã chết, tôi sợ nếu nói cho mấy người biết thì sẽ dọa chết mấy người! Nhưng sau khi thấy mọi người trong nhóm đều im lặng, cuối cùng không còn làm loạn về việc rời nhóm nữa, Phương Sở quyết định đại nhân đại lượng không so đo, cũng chỉ có anh lòng dạ khoan dung độ lượng mới có thể chịu đựng được đám người hở một chút liền đòi rời khỏi nhóm.

 

Phương Sở hài lòng đặt điện thoại xuống, vui vẻ tắm rửa rồi đi ngủ!

 

………………

 

Buổi tối hôm nay Phương Sở nằm mơ.

 

Trong giấc mơ, anh quay lại thời điểm lần đầu gặp nhau, anh và Úc Tư Trạch đã yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, đến với nhau một cách mãnh liệt. 

 

Cốt truyện ban đầu thì bình thường... 

 

Có điều khi hai người chuẩn bị kết hôn thì bố của Úc Tư Trạch bất ngờ xuất hiện, hóa ra Úc Tư Trạch là con cháu nhà giàu vô cùng có tiền! Một gia tộc lớn cần có con trai nối dõi, bố Úc nói họ phải chia tay hoặc để Úc Tư Trạch cút ra khỏi nhà. 

 

Nhưng Úc Tư Trạch vì tình yêu mà không thay đổi, thà rằng từ bỏ hết thảy  phải cũng muốn ở bên Phương Sở, bố Úc chia rẽ đôi uyên ương không thành liền chuyển mục tiêu về phía Phương Sở, nói sẽ cho anh một ngàn vạn, anh phải rời xa Úc Tư Trạch!

 

Cốt truyện kế tiếp bắt đầu sặc mùi máu chó, Phương Sở vì lựa chọn mười ngàn vạn mà chia tay Úc Tư Trạch.

 

Anh có được tiền thì cao chạy xa bay, sau đó liên tiếp tìm một – hai – ba – bốn – năm người bạn trai, mỗi ngày ăn chơi đàn đúm tiêu xài hoang phí, cuộc sống sung túc tựa thần tiên.

 

Úc Tư Trạch nghìn lần không nghĩ tới Phương Sở thật sự lấy tiền đi rồi, lại bị bố  nhốt ở trong nhà, biết được cái tên phụ lòng hán vứt bỏ mình kia tìm một hai ba bốn năm tên bạn trai, dưới sự tức giận đã thắt cổ tự sát!

 

Sau đó mộng đẹp biến thành ác mộng.

 

Úc Tư Trạch đã chết nhưng mãi âm hồn không tan, hóa thành cô hồn lệ quỷ tìm Phương Sở báo thù, hắn đầu tiên là hù chết một – hai – ba – bốn rồi năm người bạn trai của Phương Sở, sau đó mỗi ngày đuổi giết Phương Sở. Phương Sở muốn cứu mạng mình cứ cắm đầu mà chạy, không cẩn thận trượt chân ngã cầu thang rồi chầu ông bà.

 

Tiếng ‘thình thịch’ vang lên, Phương Sở bị dọa sợ lăn xuống giường lập tức tỉnh ngủ.

 

Anh sờ trán mình, con mẹ nó thật đáng sợ, gặp ác mộng khủng khiếp như vậy nhất định có liên quan đến chuyện xảy ra trên du thuyền!

 

Hơn nữa giấc mơ này quá sức nhảm nhí, anh là loại người sẽ chia tay vì mười ngàn vạn sao? Ít nhất cũng phải một trăm ngàn vạn chứ?

 

Phương Sở lau cái trán rịn đầy mồ hôi lạnh, lại nhìn đồng hồ, thế mà đã là buổi sáng ngày hôm sau.

 

Ánh sáng mờ mờ chiếu ngoài cửa sổ rồi rọi vào bên trong, ban ngày cảm giác thật là quá tốt đẹp! Hôm nay cũng là một ngày tràn đầy năng lượng, Phương Sở xỏ dép chuẩn bị đi tắm rửa, mỗi ngày thức dậy việc đầu tiên anh làm chính là tự cổ vũ tinh thần... Chờ đã! Có phải anh đã bỏ qua điều gì không…

 

Một trăm triệu, một trăm triệu……

 

Không xong rồi, Phương Sở đột nhiên nhớ ra hôm qua anh vẫn chưa xóa bài đăng WeChat: 'Tôi cảm thấy như mình đã bỏ lỡ một trăm triệu tệ!’

 

Anh vất vả lắm mới add được Wechat của Úc Tư Trạch, lỡ như bị nhìn thấy rồi bị hiểu lầm thì sao! Phương Sở vội vàng lấy điện thoại mở WeChat, chuẩn bị lặng lẽ xóa chứng cứ phạm tội có thể gây hiểu lầm này đi…

 

Kết quả là khi anh định xóa nó thì anh lại nhận được nội dung của thông báo mới.

 

Phương Sở thầm nghĩ hay là đọc thông báo xong rồi sẽ xóa đi.

 

Anh mở ra mục thông báo mới, ngón tay đột nhiên run rẩy, vẻ mặt dần dần cứng đờ: ...

 

[Úc Tư Trạch vừa thích bài viết của bạn.]

—————————

Tác giả có lời muốn nói: 

Phương Sở: Đừng thấy nhóm hỗ trợ bây giờ của tôi chỉ có ba người, sau này nhất định sẽ có thêm nhiều nhiều nhiều người nữa cho mà xem! (Tràn đầy ý chí chiến đấu)

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play