vPhương Sở thất thần nhìn cảnh tượng trước mặt.
Không biết vì sao, rõ ràng lúc trường còn sợ chết khiếp, nhưng bây giờ nhìn cảnh thi thể đầy đất này, nhìn gương mặt từng tươi cười xán lạn của cô gái nhỏ kia, ngược lại khiến anh bình tĩnh lại, chỉ còn lại cảm giác lạnh lẽo đang đang dần lan ra.
Úc Tư Trạch nắm chặt ngón tay anh, nhàn nhạt nói: “Nếu Từ Từ chết ở trên du thuyền, Trịnh Trí Duệ biết cũng không lấy làm lạ, thậm chí có thể là một trong những kẻ đã giết cô ấy, một khi đã như vậy thì sợ người khác biết được cũng là lẽ đương nhiên.”
Phương Sở thấp giọng nói: “Vậy kẻ giết người, là gã ta hay là tên đầu bếp...”
Tầm mắt Úc Tư Trạch dừng lại trên người gã đầu bếp đang điên cuồng chặt chém, đáy mắt toát ra sự lạnh lùng, chậm rãi mở miệng: “Bây giờ vẫn chưa có cách nào xác định được, có lẽ gã cũng mới phát hiện, cũng có lẽ...”
Gã mới là chủ mưu.
Trong lòng có quỷ mới thấy sợ hãi. Sự sợ hãi sẽ thúc đẩy bản năng tiêu diệt thứ khiến họ sợ hãi.
Một lần, rồi lại một lần.
Đại khái là hai con người không coi ai ra gì đứng cạnh nhau một hồi lâu, cuối cùng tên đầu bếp bận chém giết cả nửa ngày kia mới chú ý tới hai người họ, lúc này rõ ràng gã đã bị kích thích đến phát điên lên, hai con mắt đỏ ngầu vọt đến chô hai người họ!
Gã muốn giết hết mọi người!
Úc Tư Trạch chả thèm nhấc mí mắt, trực tiếp giơ tay lên đập lên gáy gã đầu bếp, lưỡi dao sượt qua mặt anh, tên đầu bếp ngã rầm xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Cứ như vậy giải quyết một cách đơn giản nhanh gọn lẹ, khiến Phương Sở thật sự có cảm giác không dám tin tưởng.
Nhưng Úc Tư Trạch lại không vì chuyện dễ dàng giải quyết tên đầu bếp mà giãn cơ mặt, ngược lại vẻ mặt còn nghiêm túc hơn, nói: “Không chỉ đơn giản như vậy.”
“Hả?” Phương Sở ngẩng đầu.
Không chỉ có vậy cái gì?
Lúc này anh chợt nhớ ra, Từ Từ làm như vậy, ngoại trừ đối phó với tên đầu bếp ở ngoài ra, còn là muốn dẫn Úc Tư Trạch ra ngoài... Nhưng Úc Tư Trạch lại không phải là hung thủ, cung không có quan hệ gì với Trịnh Trí Duệ cả, tại sao cô ấy lại muốn nhắm vào Úc Tư Trạch? Tại sao lại muốn dẫn anh ta đi?
Ngay lúc Phương Sở nghĩ mãi không ra, Úc Tư Trạch đột nhiên bước lên một bước, mở một cánh cửa tủ trong phòng ra.
Hai thi thể nữ hoàn chỉnh rơi xuống.
Phương Sở vừa thấy liền lập tức cứng đơ người.
Khuôn mặt của hai cô gái này, cực kỳ quen thuộc với anh, cũng không có cách nào khác... Bởi vì hai đêm nay các cô ấy vẫn luôn ở cùng Từ Từ, còn ra vẻ không biết chuyện Từ Từ đã chết ở trước mặt Trịnh Trí Duệ!
Thi thể là của Lily và Anna.
“Chẳng lẽ, các cô ấy cũng là người bị hại, cho nên mới...” Phương Sở cả kinh, như đã hiểu ra mọi chuyện. Lily và Anna cũng không phải người, sở dĩ Từ Từ muốn dẫn Úc Tư Trạch rời đi, để lại hai người Lily và Anna tiếp cận Trịnh Trí Duệ, chính là để báo thù! Hóa ra vẫn là một nhóm ba người!
Nhưng Úc Tư Trạch lại lắc đầu, liếc hai cỗ nữ thi trên mặt đất, phát ra tiếng cười châm chọc: “Người bị hại?”
“Có lẽ là vậy... thi thể của hai cô ấy vẫn còn rất mới, thời gian tử vong cũng không lâu, không phải do Trịnh Trí Duệ giết.” Đôi mắt Úc Tư Trạch sâu không thấy đáy, “Trước đó... Trên cái thuyền này, chỉ sợ không phải có mỗi một Từ Từ là người bị hại, nhưng không phải là hai người này.”
Tốt xấu gì Phương Sở cũng là người ngụp lặn trong giới giải trí hỗn loạn, tư duy cũng không tồi, nghĩ đến khả năng nào đó, sắc mặt anh cũng trở nên khó coi.
Từ Từ đã chết từ lâu, cô ấy của đêm nay không phải là cô ấy.
Lily và Anna cũng đã bị giết, sau đó có thứ gì đó đã biến thành hình dạng của các cô ấy.
Một cái phụ trách dẫn Úc Tư Trạch rời đi.
Hai cái còn lại phụ trách tìm Trịnh Trí Duệ báo thù.
Hoàn toàn hợp lý. Mà bây giờ hai người họ đang đứng ở đây, cũng nằm trong kế hoạch của các cô ấy. Phương Sở nhìn Úc Tư Trạch: “Chúng ta cần phải quay về.”
Dù Từ Từ có thể là người bị hại đi chăng nữa, nhưng hiện tại ở trên đại sảnh vẫn còn hai kẻ không phải là người. Mà trên đó ngoại trừ Trịnh Trí Duệ, vẫn còn có rất nhiều người vô tội khác! Kể cả Từ Từ chỉ là đang muốn báo thù, nhưng đây không phải là lý do để bọn họ tùy ý khiến mọi người lâm vào nguy hiểm.
Úc Tư Trạch gật đầu, ánh mắt hơi ngưng.
Nhưng ngay lúc hai người bước ra khỏi cánh cửa, đống thi thể trên mặt đất đột nhiên cử động, nhanh chóng ghép lại thành dáng vẻ của một người. Nhìn qua cũng không giống như được ghép từ các bộ phận trên cùng một cơ thể, bởi vì tay chân dài ngắn khác nhau, khe hở trên cổ cũng không khít lắm, vẫn còn lộ ra những đoạn cắt máu thịt đỏ lòm, cả người giống như một khối thịt được tùy ý chắp vá, duy chỉ có gương mặt đáng yêu e thẹn kia đang nở nụ cười.
Giọng cô gái yếu ớt: “Đừng đi có được không, ở lại đây với em một lát đi mà?”
Đây quả thực chính là khung cảnh của một bộ phim kinh dị tiêu chuẩn… Phương Sở rùng mình, thầm nghĩ cuối cùng cũng tới rồi!
Úc Tư Trạch bất đắc dĩ thở dài, quay đầu lại nói với cô gái: “Cô biết chúng tôi nhất định phải đi lên mà.”
“Tại sao?” Từ Từ nghiêng đầu, bởi vì đang tiến lên nên động tác này khiến cho vết ghép nối liền giữa đầu với cổ của cô ta chỉ còn lại một chút xíu nữa là đứt… Cô tủi thân nói: “Em có làm gì các anh đâu, em chỉ muốn các anh ở đây với em một lát, một lát thôi mà…”
Cô vừa nói vừa sợ hãi nhìn Úc Tư Trạch, hình như rất kiêng dị hắn.
Úc Tư Trạch nhìn cô, chợt cười khẽ, ánh mắt vô cùng sắc bén: “Là không làm, hay là không dám làm?”
( truyện đăng trên app TᎽT )
Từ Từ: “…”
Phương Sở: “…” Ngay cả quỷ mà anh ta cũng không chừa cho người ta chút mặt mũi, đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Vẻ mặt Từ Từ cứng đờ, rồi ngay lập tức cắn răng lộ ra vẻ mặt hung ác, hung tợn trừng mắt: “Bây giờ các người muốn quay về cũng đã muộn rồi! Hừ!”
Úc Tư Trạch nhướn mày: “Thế cơ à?”
Nói xong liền quay người rời đi, hoàn toàn không để ý tới cô gái đằng sau đang tức muốn hộc máu.
Mắt thấy Úc Tư Trạch sắp lên trên rồi, cuối cùng Từ Từ cũng thấy sốt ruột, bất chấp vọt qua chỗ Úc Tư Trạch, muốn căn cản hành động của hắn.
Úc Tư Trạch không quay đầu lại, hắn vừa né tránh công kích của Từ Từ, rồi lập tức giơ nắm đấm đấm vào một bên cổ của cô ta! Cú đấm này rất mạnh, trực tiếp khiến cơ thể được chắp vá của cô ta chia năm xẻ bảy! Tay chân cũng bị văng đi rất xa!
Từ Từ nhìn hắn, đôi mắt dần đỏ lên, vừa tức giận vừa khổ sở, vẻ mặt dần trở nên hung tợn, rít lên: “Tại sao các người phải về? Tại sao không ở lại đây? Anh ở lại đây cho tôi!”
Theo tiếng rít của cô ta, toàn bộ xác chết trong phòng bắt đầu chuyển động.
Rất nhanh, một Từ Từ, hai Từ Từ, ba Từ Từ… Mười mấy Từ Từ đứng lên giữa đống xác chết, đây nào có phải là một mình chiến đấu đâu!
Trên mặt ả lộ ra nụ cười đáng sợ, máu tươi chảy ra từ hốc mắt, mỗi khuôn mặt đều đang mỉm cười với Úc Tư Trạch và Phương Sở, lộ ra răng nanh màu trắng, cười khằng khặc: “Ở lại không được sao…”
Phương Sở sợ hãi đến độ sắc mặt tái nhợt, mẹ kiếp, đây là sắp hắc hóa để sử dụng đại chiêu đấy à!
Lại còn là đánh hội đồng!
Anh vừa định giơ tay lên nói ‘tôi đầu hàng tôi không đi nữa, bà cố nội ngài có thù báo thù có oán báo oán, chứ liên quan gì tới tôi’!
Nhưng không đợi anh kịp mở miệng, Úc Tư Trạch đã ra tay.
Động tác của Úc Tư Trạch nhanh đến mức không thể nhìn rõ bằng mắt thường, trong tầm mắt hắn chỉ còn lại dư ảnh, hắn chỉ dùng mỗi nắm đấm mà cũng có thể đánh cho một đám Từ Từ chia năm xẻ bảy, lại một lần nữa biến thành một đống bầy nhầy.
Từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc cũng chỉ tốn có mấy chục giây.
Phương Sở: “…” Trận chiến tưởng chừng như có thể kéo dài, nhưng cuối cùng biến hóa về lượng lại không hề tạo ra biến hóa về chất, quả thật là sấm thì to mà mưa lất phất, gà ốm vẫn chỉ là gà ốm, chết rồi thì vẫn là gà ốm, gà ốm đã được định sẵn cả đời cũng chỉ là gà ốm…
Úc Tư Trạch lạnh lùng đứng đó, ghê tởm lấy vạt áo lau đi vết máu dính trên tay.
Cái đầu của cô gái nằm dưới đất khóc nức nở.
Nếu không phải do hiện trường quá đẫm máu, thì quả thực rất giống như gã đàn ông tàn nhẫn vô tình rời đi sau khi bạo lực gia đình…
Thê nên Phương Sở cũng khônh đành lòng, bèn an ủi một câu: “Tuy không rõ rốt cuộc là chuyện gì, nhưng cô yên tâm, nếu chúng tôi đã biết thì nhất định sẽ không ngồi yên mặc kệ, tên tội phạm nhất định sẽ phải trả giá đại giới.”
Có lẽ ở bên trên ác quỷ đang đại khai sát giới, cho nên bọn họ không thể ở lại đây, mạo hiểm sự an toàn của mọi người.
Nhưng cô gái kia lại không nghe lọt lỗ tai, cô ta càng khóc to, khóc đến mức máu mắt chảy ào ào như sắp lụt đến nơi.
Phương Sở thở dài, không để ý nữa mà quay người rời đi.
Nhưng chưa đi được mấy bước, lại chợt cảm thấy sau gáy lành lạnh.
Anh kinh ngạc quay đầu lại, liền nhìn thấy một bàn tay xuất hiện sau lưng mình, trên bàn tay đó còn đang cầm một con dao găm sắc bén, cách người anh chưa đầy một tấc, còn cổ của cô ta đang bị Úc Tư Trạch bóp chặt, cô ả dùng đôi mắt đỏ bừng nhìn bọn họ, nếu không phải Úc Tư Trạch kịp thời phát hiện…
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Phương Sở lập tức toát mồ hôi lạnh.
Úc Tư Trạch bóp chặt cổ cô gái, ánh mắt lạnh băng.
Nếu nói vừa nãy hắn ra tay có chút lười biếng, thì giờ khắc này đây lại tỏa ra sát ý lạnh lẽo không chút che giấu, đôi mắt đen sâu không thấy đáy, giọng nói cũng không có chút độ ấm: “Tao vốn đang nghĩ, đợi lát nữa sẽ giải quyết mày sau…”
Từ Từ bắt đầu lộ ra vẻ mặt thống khổ, con dao găm trong tay rơi xuống đất, liều mạng túm lấy tay Úc Tư Trạch, đống thi thể sau lưng cô ta bắt đầu ngo ngoe rục rịch, nhưng đột nhiên cảm thấy như bị thiêu đốt, cô ả rít lên một tiếng đầy thê lương, những xác chết đang chuẩn bị động đậy đó đều khựng hẳn lại, rồi im lìm thành đống xác đúng nghĩa.
Cô ta mở to mắt, hoảng sợ nhìn Úc Tư Trạch, lẩm bẩm: “Tôi chỉ muốn các người ở lại thôi mà… Đừng đi lên, hắn đáng chết, hắn đáng chết mà——”
Giọng nói ấy nghe thê lương bén nhọn, tựa như lời than khóc lúc hấp hối.
Úc Tư Trạch lại không hề bị lay động, hắn hơi cúi đầu, thậm chí còn nở nụ cười tàn nhẫn, nói: “Cô đã không còn thuộc về thế giới này nữa rồi, gã có đáng chết hay không, thì đã có cảnh sát xử lý, chứ không phải do cô quyết định.”
Từ Từ nghe vậy nhưng vẫn không cam lòng mà giãy giụa, cô ta đã mất đi lý trí, chỉ còn lại sự sợ hãi và không cam lòng, huyết lệ chảy đầy mặt, thét to: “Tại sao tôi lại không thể định đoạt? Hắn giết tôi, bọn họ… tra tấn tôi cưỡng bức tôi, hắn còn giết tôi! Tại sao tôi lại không thể giết hắn!”
Úc Tư Trạch cong khóe môi: “Ai nói là không thể?”
Từ Từ sửng sốt: “Nhưng anh vừa nói…”
Úc Tư Trạch hờ hững nói: “Chỉ cần cô có đủ năng lực, đừng nói là giết gã, mà còn có thể giết cả tôi, giết hết mọi người cũng không phải là không thể. Nhưng… cô có năng lực sao?”
Từ Từ: “…”
Phương Sở nhìn đôi mắt đầy tử khí vô hồn tuyệt vọng của cô, trong lòng cứ cảm thấy buồn buồn. Mặc dù nha đầu này vừa mới muốn động thủ với quả hồng mềm là anh đây, nhưng nghe lời này vẫn có chút đau lòng… Trước kia Phương Sở chưa bao giờ cảm thấy mình thánh mẫu, sự thiện lương của anh chắc chắn đã bị sự lạnh lùng tàn nhẫn của Úc Tư Trạch tổn hại!
Phương Sở: “Nếu không hay là…”
Cho cô ấy chết một cách đàng hoàng đi.
Úc Tư Trạch không nhìn lên, chỉ nghe một tiếng “răng rắc”, cổ Từ Từ đã bị bóp gãy, dù mới được ghép lại nhưng vẫn bị bóp răng rắc giòn tan dưới tay Úc Tư Trạch.
Cơ thể cô mềm oặt nằm rải rác dưới đất, nhưng lần này cô không ghép xác lại được nữa, đôi mắt vô hồn nhìn bọn họ, trong miệng phát ra tiếng nức nở khe khẽ: “Ba ơi, mẹ ơi, anh ơi… Con muốn về nhà…”
…
Tác giả có lời muốn nói: Thật ra Trạch Trạch không có tàn nhẫn như vậy đâu ~ ảnh cần phải làm vậy á, bởi vì truyện lấy giả thiết quỷ và người không thể cùng tồn tại, chương sau sẽ giải thích.