Những lời này như sấm sét ngang tai Lily và Anna.

Phương Sở nghe xong cũng nín thở.

Đã chết từ lâu... Là có ý gì? Vậy Từ Từ mà bọn họ nhìn thấy là ai?

Sống lưng chợt lạnh, nào có ai chưa từng nghe qua mấy chuyện quỷ quái cơ chứ, nhưng nghe thì cứ nghe thôi, tin hay không thì tùy. Thế nhưng, hết thảy mọi chuyện xảy ra đêm nay, cùng với vẻ mặt dữ tợn của Trịnh Trí Duệ, cho thấy đây không phải là chuyện đùa.

Sắc mặt Lily trắng bệch, một lúc lâu sau, cô mới nở nụ cười cứng đờ: “Trịnh tổng, ngài đừng nói giỡn mà... Sao Từ Từ có thể đã chết từ lâu được chứ. Không đúng, bây giờ cô ấy mới chết mà, lúc trước rõ ràng vẫn còn rất ổn...”

Có máu có thịt có thể nói cười, các cô còn nắm tay cô ấy nữa đấy, từng tiếp xúc da thịt mà, đó chắc chắn không phải ma quỷ!

Quỷ hẳn là phải lạnh như băng chứ, hoặc là không thể nhìn thấy được, không phải trong truyền thuyết đều nói như vậy sao? Các cô ở chung suốt một buổi tối, tuyệt đối có thể đảm bảo Từ Từ không khác người sống tí gì cả! Hơn nữa trên du thuyền có nhiều người như vậy, nếu như có vấn đề thì đã sớm bị phát hiện ra rồi. Mà nếu đây cũng có thể gọi là quỷ, vậy quỷ với người có gì khác nhau?

Anna cũng run giọng bổ sung thêm: “Đúng thế, sao Từ Từ có thể đã chết từ lâu được, vừa rồi cô ấy mới bị giết hại mà! Đúng rồi, cô ấy còn nói là ngài mời cô ấy đến đây, nó ngài rất vừa ý cô ấy, còn muốn giới thiệu tài nguyên cho cổ nữa... Lần trước chúng tôi dẫn cô ấy đến đây, không phải ngài đã giữ cô ấy lại qua đêm sao?”

Cũng vì vậy mà hai người mới không nghi ngờ làm sao Từ Từ có thể tới được đây, cả hai cô đều cho rằng Từ Từ đã nhờ vả được vào Trịnh Trí Duệ.

Ai ngờ Trịnh Trí Duệ nghe xong lời này, đáy mắt bỗng dưng hiện lên một tầng tơ máy, vẻ mặt càng thêm đáng sợ, thậm chí còn ẩn chút sợ hãi, rít giọng như vắt được ra nước: “Cô ta nói vậy với các cô?”

Hai người liên tục gật đầu, lại nói tiếp: “Cho nên vừa rồi ngài chỉ dọa chúng tôi thôi có phải không?”


Dọa các cô á? Loại người như các cô cũng xứng để tôi dọa, xứng để tôi nói giỡn, ngay tại thời điểm như thế này sao?!

Trịnh Trí Duệ muốn rít gào lên, lời hai cô nói như cắt đứt cọng rơm rí trí cuối cùng của y. Ngay cả chuyện không thể tượng tưởng nổi như vậy cũng đã xảy ra, vậy còn có gì là không thể nữa?!

Cô ta đã trở lại...

Dưới cơn sợ hãi cực độ, Trịnh Trí Duệ như nhớ ra gì đó, dồn dập hỏi vệ sĩ bên cạnh: “Úc Tư Trạch đâu? Hắn đi đâu rồi? Mau đi tìm hắn ta nhanh lên...”

Vệ sĩ đáp: “Ngài Úc đã đuổi theo hung thủ đi ra ngoài rồi.”

Trịnh Trí Duệ nghe câu trả lời này càng thêm nôn nóng, “Vậy các người mau nhanh chóng ——” hình như y đang muốn phân phó vệ sĩ đi tìm người, nhưng đột nhiên lời đang nói ra đến miệng lại ngưng lại, thần sắc nơi đáy mắt giãy giụa biến ảo, một hồi lâu sau mới phun ra một câu, “Thôi.”

Vệ sĩ nghi hoặc hỏi lại: “Không cần chúng tôi đi tìm ngài Úc sao? Hắn đi ra ngoài truy bắt hung thủ, hẳn là vẫn chưa biết người bị hại có vấn đề, rất có khả năng sẽ gặp phải nguy hiểm.”

Tuy vệ sĩ cũng rất sợ hãi, nhưng vẫn có đạo đức nghề nghiệp, biết mọi chuyện lúc này đã vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ. Nếu Từ Từ thật sự có vấn đề, vậy thì hết thảy những chuyện vừa xảy ra có thể là một âm mưu nào đó, nhất định phải báo lại tin tức này cho Úc Tư Trạch mới được.

Ánh mắt Trịnh Trí Duệ hơi lóe lên, trầm giọng nói: “Không cần, hắn đã rời đi lâu như vậy rồi, bây giờ các người đi ra ngoài cũng khó mà đuổi kịp, hơn nữa nhất định hắn có thể xử lý được hung thủ! Lúc này nói mấy chuyện này cũng vô dụng, không bằng chờ hắn quay về rồi hẵng nói tiếp.”

Vệ sĩ muốn nói lại thôi. Gã đầu bếp kia làm việc trên thuyền đã nhiều năm, xem như là tâm phúc của Trịnh Trí Duệ, vốn không có lý nào sẽ ra tay giết người trước công chúng, đây là một chuyện rất không hợp với logic bình thường.

Nhưng từ đầu đến cuối Trịnh Trí Duệ cũng không hỏi tại sao đầu bếp lại giết người. Y không hỏi, có lẽ là vì y đã biết được nguyên nhân, nhưng y cũng không nguyện ý nói những chuyện bản thân biết được cho Úc Tư Trạch, rõ ràng là đang giấu giếm gì đó.

Đáng tiếc, đây không phải là chuyện mà đám thủ hạ bọn họ có thể hỏi được.

Ánh mắt âm ngoan của Trịnh Trí Duệ quét qua người Lily và Anna, lạnh giọng: “Sau khi quay về, các cô biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói rồi phải không?”

Hai người bị dọa, đờ đẫn gật đầu.

Mắt thấy đám người Trịnh Trí Duệ đã nói chuyện xong, sắp quay về, Phương Sở vội vàng lặng lẽ rời đi, tiến vào đại sảnh trước một bước, tránh đi đám người Trịnh Trí Duệ.

Tim anh đập rất nhanh.

Mấy câu vừa rồi Trịnh Trí Duệ nói ẩn chứa một lượng tin tức rất lớn.

Y nói Từ Từ đã chết từ lâu, tại sao y lại khẳng định rằng Từ Từ vốn đã chết? Đáp án này hình như cũng không khó đoán lắm...

Nếu giả thiết rằng hết thảy đều là sự thật, như vậy thì Từ Từ mà bọn họ gặp được rất có khả năng không phải là người, nếu đã không phải người thì tại sao lại muốn chết thêm một lần nữa? Có chuyện gì khuất tất ư? Mà lại vừa khéo, hung thủ bị mọi người nhìn thấy, khiến Úc Tư Trạch phải đuổi theo.

Tất cả như đã được lên kế hoạch từ trước.

Có lẽ, đây là một cãi bẫy đã được giăng sẵn chờ Úc Tư Trạch chui đầu vào, cho nên mới dẫn hắn rời đi. Mà Trịnh Trí Duệ biết rõ chân tướng lại không có ý định muốn nói chuyện này cho Úc Tư Trạch, ngược lại muốn tiếp tục giấu giếm chân tướng, để Úc Tư Trạch một mình đối diện với nguy hiểm không hay.

Vậy bây giờ Úc Tư Trạch chạy đi đâu rồi?

Gặp phải cái gì?

Trong đầu Phương Sở hỗn loạn, anh cắn răng, thừa dịp người khác không chú ý, lui từ cửa đi ra ngoài. Anh cần phải nói chuyện này cho Úc Tư Trạch.

Bên ngoài hành lang tối tăm mù mịt, không có lấy một bóng người.

Phương Sở đi một quãng đường rất dài, trên hành lang im ắng chỉ có tiếng bước chân của một mình anh. Quanh hành lang thẳng tắp thoạt nhìn như một cái mê cung vô tận, anh đột nhiên dừng bước.

Thực hiện: Clitus x T Y T

Bởi vì vừa mới tiếp nhận tin tức bất thình lình, nên nhất thời xúc động chạy ra ngoài, bây giờ... anh sợ quá a a a!

QAQ

Phía trước bỗng nhiên vang lên một tiếng “bang”, như thể bên ngoài du thuyền nổi gió lớn, gió đập lên cửa hay cánh cửa sổ nào đó. Phương Sở bị dọa giật thót tim, hối hận không thôi...

Má, bản thân chỉ là một tên yếu đuối tay trói gà không chặt, mà còn chạy ra xem náo nhiệt làm quái gì thế không biết!

Quả nhiên, xúc động là ma quỷ...

Không sao đâu không sao đâu không sao đâu, không có gì phải sợ không có gì phải sợ không có gì phải sợ, cho dù Từ Từ có là quỷ thật đi chăng nữa, có giết người phanh thây lại còn lừa người, nhưng cô ấy vẫn là một cô gái tốt!

Dù sao thì bọn họ cũng từng add wechat nhau cơ mà!

Phương Sở vừa an ủi bản thân, vừa run run lấy điện thoại ra, mở mấy video ngắn hồi trước mình tải về lúc nhàm chán ra, bật âm lượng đến mức to nhất, hành lang vắng tanh âm u nhanh chóng ngập tràn âm thanh vui tươi.

“Ha ha ha ha ha ha ha~ ngươi không đuổi kịp ta chứ gì~ không còn cách nào khác, ta cường đại như thế đấy ha ha ha ha ha ha ha~”

Cứ lặp lại một vòng tuần hoàn, quả thực còn có hiệu quả hơn niệm Nam Mô A Di Đà Phật.

Phương Sở hít sâu một hơi, lại một lần nữa nhấc bước, há miệng gào to: “Úc Tư Trạch ——”

Anh vừa đi vừa gọi, nơi này cực kỳ yên tĩnh, chỉ có mỗi tiếng nhạc và tiếng anh gọi Úc Tư Trạch thôi. Nếu Úc Tư Trạch còn sống... nhất định có thể nghe thấy tiếng anh gọi.

Nhưng trước sau vẫn cứ im ắng như cũ, không có tiếng đáp lại.

Phương Sở men theo cầu thang đi xuống, tiếp tục xuống dưới tìm, vừa đi vừa gọi, còn cần thận quan sát hai bên để tiện gặp phải tình huống bất trắc còn kịp chạy.

Mắt thấy Úc Tư Trạch không lên tiếng đáp lại, Phương Sở càng nôn nóng hơn, đẩy nhanh tốc độ, lúc đi ngang qua một căn phòng đang đóng chặt, đột nhiên anh bị một bàn tay vươn ra lôi vào! Sau đó bị ấn lên vách tường!

“A a a a a a a a a! A a a a a a a a a a—— á!”

Phương Sở trợn to hai mắt, há miệng nhìn chằm chằm người trước mặt.

Người anh em à, trước khi động thủ anh mở mồm chào hỏi một câu sẽ chết à? Anh có biết làm vậy sẽ dọa chết người đấy biết không?!

Anh oán giận nhìn Úc Tư Trạch đứng trước mặt, thần kinh đang căng chặt của Phương Sở mới thả lỏng lại, tức giận nói: “Anh ——”

Nhưng không đợi anh nói xong, Úc Tư Trạch bỗng nhiên dí sát lại gần, đôi con ngươi sắc bén đen như mực nhìn thẳng vào mắt anh, cất giọng khàn khàn, tựa hồ có hơi tức giận: “Không phải bảo em ở lại trên đó à?”

Phương Sở thầm nghĩ, bây giờ mà anh còn có tâm trạng rối rắm vấn đề này à? Không phải anh chỉ thuận miệng nói thế thôi sao? Tôi cũng chưa nói là chắc chắn sẽ nghe theo mà. Nhưng mấu chốt bây giờ là, trên thuyền này có thể có quỷ đó anh có biết không hả!

“Tôi có chuyện muốn nói cho anh biết, chuyện rất quan trọng!” Phương Sở không trả lời câu hỏi của hắn, nói một lèo: “Ban nãy tôi ở bên trên nghe trộm được Trịnh Trí Duệ nói chuyện, hắn ta rất sợ hãi chuyện Từ Từ chết, sau đó nói thật ra Từ Từ đã chết từ lâu rồi! Hơn nữa hình như hắn còn có điều muốn giấu giếm anh, anh phải cẩn thận chút, có thể đây chính là cái bẫy cố ý tách anh ra đó anh có biết không!”

Úc Tư Trạch: “...”

Phương Sở nói xong không thở nổi, nhưng vẫn hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Nhất định tên Trịnh Trí Duệ này có vấn đề, không cần biết có quỷ thật hay không, tóm lại anh phải cẩn thận một chút, đừng để bị người ta gài!”

Úc Tư Trạch nhìn Phương Sở, không nhúc nhích, một hồi lâu sau, sâu trong đáy mắt mới hiện lên một ánh nhìn phức tạp khó phát hiện, như đang đè nén điều gì, khàn khàn nói: “Em... Đến đây, là vì muốn nói cho tôi biết chuyện này?”

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____


Phương Sở gật đầu, thầm nghĩ nếu không phải chuyện này thì có đánh chết tôi tôi cũng không nói đâu đấy nhé, “Tất nhiên rồi, bằng không thì tự nhiên tôi chạy xuống đây làm quái gì! Ngại sống lâu quá hay gì?”


Sau đó anh nhìn thấy Úc Tư Trạch nở nụ cười.

Nụ cười này dọa Phương Sở suýt chút nữa cho rằng hắn trúng tà.

Suốt từ tối đến giờ Úc Tư Trạch vẫn cứ toát ra hơi thở lạnh nhạt, ngay cả lúc nói chuyện với người khác cũng ít nói ít cười, cơ hồ như trên trán dán bốn chữ to đùng tôi không dễ chọc, thế nên Phương Sở chút nữa quên mất rằng người này cũng biết cười...

Nhưng làm ơn đi đại ca ơi, hiện tại là lúc để cười à? Hành động của tôi buồn cười lắm sao?

Úc Tư Trạch nhìn Phương Sở tỏ vẻ buồn bực, tầm mắt dừng lại trên mái tóc hỗn độn của anh, chắc là do mới chạy nhanh với chịu kinh hãi, nên tóc mái rủ xuống che khuất đi đôi mắt anh, sắc mặt còn hơi tái nhợt, chắc là bị dọa sợ rồi...

Em cũng biết, xuống dưới đây rất nguy hiểm...

Nhưng em vẫn xuống.

Có lẽ, giống như việc đêm nay em xuất hiện ở đây, có một số việc, muốn tránh cũng không tránh được...

Khóe miệng Úc Tư Trạch giật giật, cuối cùng chậm rãi thu lại cảm xúc trong đáy mắt, nhẹ đáp mấy chữ: “Tôi biết rồi.”

“Anh biết... Cái gì? Anh biết rồi á?!” Phương Sở kinh ngạc nhìn Úc Tư Trạch.

Anh đã biết rồi thì tôi còn lặn lội xuống đây làm quái gì không biết? Tức giận!

Lúc này, trong phòng vang lên tiếng ‘thùng thùng’, như có ai đang băm chặt gì đó... khiến người ta sởn tóc gáy.

Lúc này Phương Sở mới để ý, vị trí bọn họ đang đứng là một căn phòng rất rộng, bên ngoài là phòng khách, có cả bàn trà sô pha, mà bên trong cửa vẫn đang đóng chặt, tiếng ‘thùng thùng’ kia từ bên trong truyền ra...

Phương Sở: “...”

Anh không muốn so đo xem sao Úc Tư Trạch lại biết chuyện, chỉ biết bây giờ chân mình đang mềm nhũn cả ra rồi.

Úc Tư Trạch giữ chặt lấy tay Phương Sở, độ ấm từ lòng bàn tay truyền qua khiến người nào đó bình tĩnh lại.

Thật ra tình huống này cũng có thể hiểu được. Dưới tình huống nguy hiểm, nếu tất cả mọi người đều hoảng loạn thì sẽ dễ dàng trở nên sợ hãi, mà sợ hãi thì sẽ lây lan. Thế nhưng nếu có người như tâm phúc không sợ hãi không hoảng loạn, còn có thể mang lại cho người khác cảm giác an toàn, thì sẽ khiến mọi người không còn thấy sợ hãi nữa, cảm thấy thật ra chuyện cũng không có gì, trời sập xuống vẫn còn cái khác cao hơn chống, không sao cả.

Mà Úc Tư Trạch lại có năng lực khiến người khác an tâm, khiến người ta cảm thấy không có chuyện gì hắn  không giải quyết được.

Hắn bình tĩnh nói: “Tôi đã tìm được tên đầu bếp kia rồi.”

Phương Sở cũng dần bình tĩnh lại, nhưng giọng nói vẫn hơi run: “Thật à...”

Úc Tư Trạch gật đầu, nhìn về phía cánh cửa vẫn đang đóng chặt, nhàn nhạt nói: “Gã ở bên trong.”

Phương Sở: “...”

Úc Tư Trạch nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của anh, vừa đau lòng vừa buồn cười, nhìn xuống khóe miệng đang muốn nhếch lên, cúi xuống sát bên tai Phương Sở, phát ra giọng nói trầm thấp từ tính: “Chuyện tiếp theo mà em nhìn thấy, có lẽ sẽ vượt qua nhận thức của em, đã sẵn sàng chưa?”

Phương Sở mặt không cảm xúc, khí phách nói: “Chưa.”

Trong họng Úc Tư Trạch phát ra tiếng cười khẽ, hắn ngưng lại: “Thật à?”


Phương Sở: “... Thôi, cứ xem tiếp đi.”

Đến thì cũng đến rồi, chuyện đáng sợ như vậy cũng đã nhìn qua, còn có cái gì anh không dám nhìn chứ? Không biết mới là chuyện đáng sợ nhất! Hôm nay không làm cho ra lẽ, chỉ sợ lúc trở về ngày nào anh cũng gặp ác mộng, bị tưởng tượng của mình hù chết.

Tất nhiên, rất nhanh anh sẽ phải hối hận bởi quyết định này.

Úc Tư Trạch bình tĩnh nhìn anh, tựa hồ cuối cùng cũng hạ quyết định... Không nói không rằng, nắm chặt lấy tay Phương Sở, đẩy ra cánh cửa đang đóng chặt kia.

Điều đầu tiên lọt vào tầm mắt Phương Sở, là một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.

Đêm nay Phương Sở đã nhìn thấy khuôn mặt ấy rất nhiều lần.

Bên chân anh, cô gái nhìn anh mỉm cười, trên má lộ lúm đồng tiền ngọt ngào, như đang chào hỏi với anh.

Thật ra, một màn này không đủ để dọa Phương Sở, chỉ là một cái đầu giống nhau y đúc, mới nãy Phương Sở còn vừa gặp qua ở toilet đại sảnh trên lầu. Lần đó, đầu cô ấy cũng lăn đến cửa nhìn anh, dọa nhiều cũng thành chai rồi.

Nhưng ngay lúc này đây...

Phương Sở thở dài một hơi, xem ra Trịnh Trí Duệ nói không sai, cô gái này đã chết từ lâu rồi, bởi vì, nếu là người sống, thì không thể chết được lần thứ hai, lần thứ ba, và... vô số lần khác.

Căn phòng này chất đầy những mảnh xác chết, nhìn mấy cái đầu giống giống nhau thấy cũng đỡ hơn chút.

Tựa như núi thây biển máu, bạn không có cách nào phân chia được xem trong đó rốt cuộc có bao nhiêu cỗ thi thể, khuôn mặt nào cũng giống y chang nhau, trên gò má dính đầy máu nở nụ cười ngọt ngào, như được khắc ra từ một khuôn đúc.

Trong không khí tựa hồ quẩn quanh tiếng cười ha ha ghê rợn.

Mà đứng giữa núi thây ấy là gã đầu bếp tay cầm dao, vẫn đang tiếp tục băm những thi thể trên mặt đất, như hận không thể băm vằm xác các cô ấy ra! Hình như gã không nhìn thấy Úc Tư Trạch và Phương Sở, cứ nhìn chăm chăm vào đống thi thể dưới đất, ánh mắt điên cuồng, vừa cười ha hả vừa chém xác: “Mày chết rồi!”

“Mày chết rồi, đã chết rồi còn trở về làm cái gì!”

“Tao không sợ mày, tao muốn giết chết mày!”

“Mặc kệ mày có trở về bao nhiêu lần, tao vẫn sẽ giết mày như thế! Mày xem, tao lại giết được mày rồi, ha ha ha ha ——”

“Sao mày vẫn còn bất tử, sao vẫn còn bất tử!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play