Từ Từ đã chết.
Cô bị chặt thành từng khúc, tay chân đứt lìa, nội tạng rơi đầy đất, chiếc váy trắng đã hoàn toàn nhuốm đỏ. Mới ban nãy thôi cô ấy vẫn còn cười với mình, thế mà hiện tại lại chỉ biết mở to đôi mắt vô hồn nhìn anh...
Bỗng nhiên Phương Sở cảm thấy dạ dày buồn nôn, bàn tay hơi run rẩy.
Ngay sau đó, bàn tay phát run bị một bàn tay hữu lực dùng sức nắm chặt, nhẹ nhàng kéo anh đi ra cửa, màu máu đỏ tươi từ từ khuất khỏi tầm mắt.
Giọng nói trầm thấp của Úc Tư Trạch văng vẳng bên tai anh: “Đừng nhìn nữa, đứng ở chỗ này đi.”
Nói rồi hắn buông tay anh ra, không chút do dự nhảy qua khung cửa sổ vỡ nát đuổi theo hung thủ!
Đầu tiên, phát hiện ra thi thể chính là hai cô gái đi vào toilet, đúng là các cô đã hét ầm lên. Hơn nữa, theo như lời các cô kể lại, lúc các cô đến thì hung thủ vừa mới ra tay xong, kẻ giết người chính là gã đầu bếp cầm dao chặt thịt! Mà tên đầu bếp vừa nhìn thấy bọn họ liền lập tức nhảy ra khỏi cửa sổ để trốn thoát!
Bây giờ Úc Tư Trạch chạy qua có lẽ còn có thể đuổi kịp.
Nhưng giờ phút này Phương Sở nào có tâm trạng để ý xem Úc Tư Trạch chạy đi đâu, anh dựa lưng vào vách tường, hơi thở dồn dập.
Tuy rằng lúc trước đã từng có người chết, nhưng vì chưa nhìn thấy thi thể, vả lại cũng không liên quan gì đến mình nên anh cũng chỉ hơi hoảng một chút. Nhưng chính lúc này đây, cô gái nhỏ vừa mới quen biết, cứ như vậy chết đi, chết không nhắm mắt.
Gã hung thủ tàn nhẫn đáng sợ kia, vẫn còn ẩn nấp bên cạnh bọn họ.
Âm thanh khe khẽ nói nhỏ từ bốn phía truyền vào tai anh.
“Tôi nhìn thấy tên đầu bếp đó, hắn ta thật sự rất đáng sợ, ánh mắt như kẻ điên...”
“Lúc ấy tôi còn cho rằng hắn muốn lại đây giết chúng tôi nữa.”
“May mà hắn ta chạy trốn.”
“Người phục vụ lúc trước chết trên hành lang chắc cũng là hắn giết đi? Đây là nhân cách phản xã hội gì vậy? Trả thù xã hội sao? Thật là đáng sợ.”
“Nhưng mà hắn chạy trốn rồi, hẳn là chúng ta đã được an toàn ha...”
“Ai mà biết được, hy vọng sẽ nhanh chóng bắt được hắn. Mà người đàn ông ban nãy đuổi theo hắn là ai vậy? Lợi hại ghê, can đảm thật đó...”
Cho nên, Từ Từ không phải là hung thủ giết người. Nhớ đến cuộc tranh luận ban nãy của mình với Úc Tư Trạch, Phương Sở kéo kéo khóe miệng, nở ra nụ cười khó coi.
Người cũng đã chết rồi, tất nhiên không phải là hung thủ.
Nhưng không vui vẻ nổi.
Bởi vì hiện trường quá mức máu me ám ảnh nên mọi người không ai dám đi qua. Rất nhanh Lily và Anna cũng hay tin mà chạy lại. Các cô ấy là bạn tốt của Từ Từ, nhìn thấy thi thể Từ Từ, sắc mặt tái nhợt là lung lay suýt ngã, nỗi sợ hãi khổ sở đan xen lẫn nhau, ôm lấy nhau khóc nức nở...
Bỗng dưng Phương Sở cảm thấy phiền muộn, anh yên lặng đứng dậy đi qua một bên, chuẩn bị lấy tấm khăn trải bàn ra, nhưng trên bàn có khá nhiều đồ nên lấy ra không thuận lợi, còn hất trúng mấy cái ly.
Một cậu phục vụ trẻ tuổi mặc đồng phục đứng ở bên cạnh nhìn thấy Phương Sở làm vậy, vội vàng tiến lên nói: “Thưa ngài, để tôi lấy ra giúp ngài.” Cậu thanh niên có dung mạo non nớt ưa nhìn, mi thanh mục tú, nở nụ cười ôn hòa khéo léo.
Phương Sở nhìn cậu, nói: “Cậu biết tôi muốn làm gì à?”
Cậu phục vụ gật đầu, thở dài, ngượng ngùng sờ đầu: “Thật ra tôi cũng không nỡ nhìn, cứ để mặc thi thể như vậy cũng không hay lắm, nhưng tôi mắc chứng sợ máu, không dám đi qua...”
Phương Sở không đáp, dưới sự giúp đỡ của cậu thanh niên phục vụ, anh nhanh chóng lấy được tấm khăn trải bàn, sau đó đi qua đám người, đắp tấm khăn trải bàn lên thi thể lạnh lẽo đang nằm dưới nền đất.
Tôi cũng không làm được gì khác, thôi thì miễn cho cô đã chết rồi lại còn bị người ta xì xào bàn tán, tốt xấu gì cũng có cái che lại.
Phương Sở nghĩ thầm.
Cậu thanh niên phục vụ đứng chờ ở một bên, thấy Phương Sở không lâu sau đã đi ra, bèn lộ ra ý cười khâm phục, cảm khái nói: “Ngài là người tốt.”
Phương Sở - không hiểu ra sao tự dưng được phát thẻ người tốt: “...”
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Đã xảy ra chuyện như vậy, Trịnh Trí Duệ vừa nghe tin cũng vội mang vệ sĩ chạy qua. Lúc trước y vẫn luôn ở bên ngoài để khống chế sự tình, không nghĩ tới chưa được bao lâu lại có thêm người chết, hơn nữa còn nghe nói tên giết người đã bị vài người nhìn thấy, chính là đầu bếp trên thuyền của y. Nhưng làm sao có thể thế được? Đầu bếp là người tâm phúc nhất của y, đã làm trên thuyền rất nhiều năm rồi, không có chuyện gã ta sẽ làm ra chuyện như vậy.
Bởi vậy, dọc theo đường đi, sắc mặt Trịnh Trí Duệ rất nặng nề khó coi.
Y còn chưa kịp đi vào, xa xa đã thấy đám người đang tụ tập, còn có cả Lily và Anna sắc mặt tái nhợt đang khóc.
Lily có quen biết Trịnh Trí Duệ, vừa nhìn thấy Trịnh Trí Duệ đi đến đã lập tức lại gần y, khóc lóc: “Trịnh tổng, phải làm sao bây giờ, lại có thêm người chết...”
Trịnh Trí Duệ nhìn cô gái sáp lại gần mình, có chút không kiên nhẫn. Ngày thường y cũng có hứng thú với loại đàn bà chủ đổng nhào vào ngực đấy, mà Lily cũng từng lên giường với y vài lần, là một nữ nhân nóng bỏng thức thời, lâu lâu còn dẫn theo vài người mới đến đây. Thế nhưng hiện tại y thực sự không có tâm tình ứng phó cô ta, nghĩ đến tình huống trên du thuyền, y lạc quan không nổi.
Ngại bốn phía có người, Trịnh Trí Duệ mới miễn cưỡng an ủi cô: “Chúng tôi đã tăng cường an ninh, hiện tại đã biết được ai là hung thủ, sẽ không để hắn có cơ hội giết người nữa.”
Nói xong y không để ý đến hai cô gái đang khóc như hoa lê dưới mưa kia nữa, đi vào bên trong.
Trịnh Trí Duệ nện bước giày da xuống nền đất, ngay sau đó lộ ra vẻ mặt chán ghét, cẩn thận tránh đi vết máu dưới chân, ý bảo vệ sĩ xốc khăn trải bàn lên nhìn thử.
Vệ sĩ vội vàng xốc tấm khăn trải bàn lên, một cái đầu chết không nhắm mắt lập tức xuất hiện trước mắt Trịnh Trí Duệ.
Mặt y cắt không còn giọt máu, bị dọa sợ đến độ liên tục lui về phía sau vài bước, suýt chút nữa vì sợ hãi tột độ mà ngã nhào xuống đất.
Vụ án giết người lần trước chỉ có tay chân của Trịnh Trí Duệ đến dò hỏi tình huống từ Từ Từ, cho nên đây là lần đầu tiên y tận mắt nhìn thấy cô.
Mọi người bốn phía nhìn Trịnh Trí Duệ, ánh mắt lộ ra vẻ ngoài ý muốn. Trịnh tổng thoạt nhìn dáng vẻ đường đường khí chất bất phàm, mới còn vừa đi an ủi người khác xong, thế mà giờ lại bị một cỗ thi thể dọa thành như thế. Không phải là cỗ thi thể kia không đáng sợ, mà là dù đã sớm có chuẩn bị nhưng y vẫn còn bị dọa thành thế kia...
Cũng chỉ là gối thêu hoa thôi.
Trịnh Trí Duệ không thèm để ý đến ánh mắt dị nghị của người khác, y chỉ nhìn chằm chằm vào thi thể người phụ nữ dưới đất kia, cứ như thể đó là thứ gì kinh khủng lắm, thậm chí tay y cũng run lên.
Vệ sĩ bên cạnh vội vàng vươn tay đỡ lấy y, thấp giọng hỏi: “Trịnh tổng?”
Thực hiện: Clitus x T Y T
Trịnh Trí Duệ hít sâu một hơi, lúc này mới ý thức được mình thất thố, đột nhiên y quay đầu lại, liếc Lily với Anna vẫn còn đang sợ hãi khóc thút thít đứng ở chỗ cũ, lộ ra ánh mắt cực kỳ đáng sợ, trầm giọng: “Các cậu lại đây với tôi!”
Hai người Lily với Anna còn tưởng Trịnh Trí Duệ không thèm để ý đến bọn họ, cuối cùng cũng tự hiểu lấy mình, rằng bản thân cũng chỉ là món đồ chơi cho Trịnh Trí Duệ lúc y nhàn hạ mà thôi. Không nghĩ tới, Trịnh Trí Duệ vừa nhìn thấy thi thể xong đã thay đổi thái độ, gọi các cô đi qua, nên trong lúc nhất thời có chút mê mang.
Trịnh Trí Duệ đã khôi phục lại bình thường, y gật đầu với mọi người, trầm giọng nói: “Thật xin lỗi, khiến mọi người phải sợ hãi rồi. Cảnh sát đang trên đường đến đây, chúng tôi sẽ nhanh chóng đưa mọi người trở về an toàn, xong việc sẽ biếu chút lễ mọn coi như quà xin lỗi.”
Nói xong y cũng không quay đầu lại, mang theo vệ sĩ cùng hai cô người mẫu rời đi.
Bốn phía lại một lần nữa vang lên tiếng xì xào sôi nổi.
Phương Sở như suy tư gì đó, nhìn theo bóng dáng Trịnh Trí Duệ đang rời đi.
Vừa nãy tại sao lúc y nhìn thấy Từ Từ lại tỏ ra sợ hãi như vậy? Thật sự chỉ vì bị xác chết dọa sợ thôi sao? Không biết vì sao, Phương Sở cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng không nghĩ ra được là sai ở đâu, không nhớ nổi mình đã bỏ sót cái gì. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Rốt cuộc là vấn đề ở chỗ nào?
Úc Tư Trạch không ở bên, hung thủ cũng đã chạy trốn, theo lý thuyết mà nói xác thật sẽ không có nguy hiểm gì thêm. Thế nhưng loại cảm giác sợ hãi tột độ này là thế nào?
Phương Sở hơi ngừng lại, lặng lẽ đi về hướng Trịnh Trí Duệ rời đi.
Đám người Trịnh Trí Duệ đã rời khỏi đại sảnh, đang đứng ở hành lang, bởi vì vừa mới xảy ra án mạng, cho nên bây giờ ở đây không có lấy một bóng người, chỉ có Trịnh Trí Duệ cùng với tay chân của y, cùng vệ sĩ và Lily, Anna.
Lily và Anna vẫn luôn đi theo Trịnh Trí Duệ ra ngoài, vẻ mặt mê mang pha lẫn sợ hãi.
Trịnh Trí Duệ quay người lại nhìn chằm chằm vào mắt hai người họ, vẻ mặt hoàn toàn không còn trầm ổn nhõ nhã như lúc trước, ngược lại có chút dữ tợn đáng sợ, y gằn giọng: “Các cô, ở bên cạnh cô ta từ khi nào?”
Lily khó hiểu hỏi lại: “Từ Từ sao? Chúng tôi vẫn luôn ở cạnh nhau mà.”
Trịnh Trí Duệ hít sâu một hơi, hỏi lại một lần nữa: “Tôi hỏi, các cô nhìn thấy cô ta khoảng lúc mấy giờ?”
Tuy Lily và Anna không hiểu vì sao Trịnh Trí Duệ lại hỏi câu này, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Hình như, hình như là từ lúc lên thuyền thì phải, tôi cũng không nhớ rõ nữa... Tầm khoảng hơn 6 giờ gần 7 giờ gì đó. Cô ấy không đến cùng chúng tôi, lúc chúng tôi đến, cô ấy đã lên thuyền trước rồi, hẳn là tới trước một lúc.”
Ánh mắt Trịnh Trí Duệ hơi ngưng lại: “Các cô tận mắt nhìn thấy cô ấy lên thuyền à?”
Hai người vội vàng lắc đầu, “Không có.”
Trịnh Trí Duệ lại nói: “Cho nên, các cô cũng không tận mắt nhìn thấy cô ta lên thuyền, lúc các cô đến thì cô ta đã ở trên thuyền, hơn nữa lần đầu tiên hai người nhìn thấy cô ấy là tầm khoảng lúc hơn 6 giờ gần 7 giờ.”
Hai cô gái liên tục gật đầu.
Trịnh Trí Duệ siết chặt nắm tay, lại dò hỏi vệ sĩ bên cạnh, vẻ mặt lạnh lùng: “Đã liên lạc được với bên ngoài chưa?”
Vệ sĩ lắc đầu: “Chưa được, không kết nối được di động, ngay cả điện thoại vệ tinh cũng không bắt được tín hiệu, rõ ràng là không có bão nhưng lại không thể liên lạc được với thế giới bên ngoài. Bốn phía đều là sương mù, tình huống dị thường, tầm nhìn cực thấp, hiện tại tốt nhất chúng ta nên ở yên tại chỗ chờ cứu viện.”
Trịnh Trí Duệ cắn răng nói: “Vậy tiếp tục thử!”
Lời này vừa nói ra, ngay cả Lily và Anna cũng ý thức được điều không ổn. Mới ban nãy không phải Trịnh Trí Duệ còn thề non hẹn biển an ủi mọi người rằng đã liên lạc với cảnh sát, hơn nữa rất nhanh có thể đưa bọn họ an toàn trở về hay sao? Sao bây giờ lại nói điện thoại không kết nối được? Ngay cả thuyền cũng không quay đầu về được?
Chẳng lẽ vừa rồi nói đều là gạt người ư?
Cho nên, chẳng những bây giờ bọn họ đang lâm vào cảnh tứ cố vô thân, mà trên thuyền lại còn có một tên giết người biến thái đáng sợ?
Phương Sở dựa người vào tường, anh phát hiện mình vừa nghe được thứ không nên nghe rồi, anh dựng tai lên, tim đập loạn xạ.
Hai người Lily lập tức luống cuống, nở nụ cười khó coi: “Trịnh tổng, có chuyện gì vậy? Không phải ngài nói là đã liên lạc được với bên ngoài rồi sao?”
Trịnh Trí Duệ không kiên nhẫn quát lên: “Câm miệng!”
Nhưng dưới bản năng sợ hãi sống còn, lá gan hai cô gái cũng lớn hơn một ít, ngay cả mạng cũng sắp không giữ nổi, nào ai quản được chuyện khác cơ chứ. Anna khóc thút thít: “Chính ngài đã nói sẽ mau chóng đưa chúng tôi trở về an toàn cơ mà...”
Ngực Trịnh Trí Duệ phập phồng, vừa áp lực lại vừa sợ hãi tức giận, cuối cùng, y nhắm mắt lại, sau đó giương mắt nhìn hai người, cười lạnh: “Quay về? Bây giờ không ai có thể quay về cả!”
Lily và Anna sửng sốt, nhìn y, sắc mặt tái nhợt.
Trịnh Trí Duệ nhìn các cô, lộ ra nụ cười dữ tợn: “Các cô còn may mắn chán, bây giờ vẫn còn đứng được ở chỗ này. Bởi vì... cô gái tối nay ở cùng với các cô kia.”
“Cô ta đã chết từ lâu rồi!”