Phương Sở: “...”

Ủa? Sao bảo là giả bộ không quen biết cơ mà? Đột nhiên nói vậy thì anh bảo tôi phải trả lời thế nào đây?

Phương Sở nghẹn họng cả nửa ngày, xấu hổ cười một tiếng, đáp: “Đã lâu không gặp.”

Đáy mắt Úc Tư Trạch mang thần sắc u ám không rõ, ánh mắt nhìn vào anh sắc bén tựa hồ như muốn băm vằm anh ra, sau một hồi lâu, hắn mới nhàn nhạt mở miệng: “Em quen biết cô ta?”

Phương Sở nghĩ lại, vừa rồi Úc Tư Trạch coi Từ Từ như phạm nhân truy vấn cô cả nửa ngày, lúc này nhìn thấy mình có quan hệ thân mật với cô ấy nên mới nói chuyện với mình? Đây là đang nghi ngờ mình đấy à? Không biết anh ta dùng thân phận gì đến đây làm gì, mà anh cũng nhớ rõ hình như công việc của hắn không phải là cảnh sát...

A, vô tình kéo mọi chuyện đi quá xa, bất kể thế nào đi chăng nữa, hóa ra hắn cũng chỉ vì vụ án giết người mới hỏi han mình mà thôi! Nghĩ thế, Phương Sở cũng thả lỏng hơn, nhưng không hiểu sao có phần tiếc nuối, anh vẫn nhanh chóng đáp lời: “Đúng vậy, chúng tôi vừa mới quen nhau.”

Úc Tư Trạch rũ mắt, tầm mắt dừng lại nơi bàn tay Từ Từ đang nắm lấy Phương Sở, đôi môi mỏng nhếch lên một độ cung lạnh lùng, nói: “Em lại đây với tôi, tôi có một số việc muốn hỏi em.”

Từ Từ thấy Phương Sở phải rời đi, có hơi luyến tiếc, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo khiến người ta khiếp sợ kia của Úc Tư Trạch, cô bị dọa vội buông lỏng tay ra.

Phương Sở thấy thế, tỏ vẻ thương hoa tiếc ngọc, an ủi cô gái: “Không sao đâu, tôi đi ra ngoài nói với anh ta mấy câu, lát nữa sẽ về ngay.”

 Từ Từ đành phải gật đầu đồng ý.

Phương Sở nói xong, thấy Úc Tư Trạch đã quay người rời đi rồi, vội vàng nện bước đuổi theo hắn, vẫn còn ấp ủ chút tia hy vọng, mỉm cười hỏi: “Anh muốn hỏi tôi về vấn đề gì thế?”


Úc Tư Trạch dừng chân bên chỗ cửa sổ, khuôn mặt lạnh lùng ẩn dưới màn đêm càng thêm vẻ thâm thúy. Hắn không chút biểu cảm liếc Phương Sở, sau đó cúi đầu rút một điếu thuốc ra ngậm vào miệng, mi mắt rũ xuống, lông mi cong dày, ngón tay thon dài xinh đẹp, cả người toát ra vẻ lười biếng lại ưu nhã, rồi phảng phất thêm chút lạnh nhạt khó hình dung.

Phương Sở nhìn hắn, ngây người.

Chỉ cảm thấy người đàn ông đang đứng trước mặt mình đây vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Quen thuộc là bởi anh đã từng thân mật khăng khít với người này. Hai người gắn bó keo sơn sống chung với nhau hai tháng. Nếu phải định nghĩa về đoạn tình cảm của bọn họ thì có thể dùng câu, vì dung mạo mà nhất kiến chung tình.

Không hỏi vì sao đến, không hỏi vì sao đi, bởi vì thích ở bên nhau, cũng bởi vì một số nguyên nhân chả ra sao mà tách rời.

Bây giờ lại nói tiếp, chính anh đã đem đoạn tình này thành một cuộc diễm ngộ... Đối với Úc Tư Trạch mà nói, có lẽ cũng giống như anh đi, cho nên sau khi hai người chia tay mới không muốn tiếp tục liên lạc với người cũ.

Chẳng qua, hai năm không gặp, người này vẫn có thể dễ như trở bàn tay câu đi ánh mắt của anh. Có được khuôn mặt được ông trời ưu ái như vậy, nếu người này gia nhập giới giải trí, nhất định không cần ai chống lưng cũng có thể nổi tiếng, thế mà cố tình một người như vậy lại còn sở hữu thêm cả gia tài bạc triệu cùng địa vị cao sang!

Sự ghen tị khiến Phương Sở định thần lại khỏi hoài niệm.

Ừm... Nhìn thái độ lãnh đạm xa cách lúc này của Úc Tư Trạch, chuyện nối lại tình xưa có vẻ không quả quan, thật là đáng tiếc...

Ai, tại sao năm đó mình lại có mắt như mù?

Cái gì gọi là tiềm lực? Đây chính là tiềm lực đó!

Phương Sở ôm tâm tình phức tạp, cẩn thận mở miệng hỏi lại một lần nữa: “Anh muốn hỏi tôi chuyện gì?”

Úc Tư Trạch nhìn chằm chằm vào Phương Sở, đôi mắt đen láy như mực, vẻ mặt khó lường, chợt, hắn buông tay dập điếu thuốc, thấp giọng hỏi: “Tại sao em lại đến đây?”

Phương Sở dùng thái độ nghiêm túc thẳng thắn như thể mình đang đối diện với chú cảnh sát, trả lời không chút do dự: “Vì được mời tới đây á!”

Cơ hội tốt như thế, khó khăn lắm mới có được thư mời, chỉ có kẻ ngốc mới không đến thôi!

Úc Tư Trạch trầm mặc vài giây, sau đó dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc mà nhìn Phương Sở, qua một hồi lâu mới nhàn nhạt nói: “Từ giờ trở đi em phải luôn ở bên cạnh tôi.”

Phương Sở cả kinh, đây là có ý gì? Chẳng lẽ vì mình quen biết Từ Từ nên hắn ta nghi ngờ luôn cả mình? Thậm chí còn muốn đích thân giám sát?

Anh vội vàng giơ tay lên trời thề thốt: “Tôi không có quan hệ gì với hung thủ cả! Nha đầu Từ Từ kia cũng không có khả năng giết người, anh không cần phải lo lắng!”

Không biết vì sao, Phương Sở vừa nói xong câu đó, lại thấy hình như ánh mắt Úc Tư Trạch lạnh thêm vài phần: “Ừm, thì sao? Em hiểu cô ta rõ quá nhỉ?”

Phương Sở lúng túng.

Hai năm không gặp, Úc Tư Trạch thay đổi kinh thật đấy. Chẳng lẽ đây chính là khí thế của kẻ có tiền trong truyền thuyết đây sao? Càng nhìn càng cảm thấy khí thế bức người không ai bì nổi...

Ài, hai năm không gặp, đừng nói tới chuyện nối lại tình xưa, vừa sơ hở ra cái là bị nghi ngờ thành tội phạm rồi.

Có ai còn có thể bi thảm hơn anh được cơ chứ?

Úc Tư Trạch một tay đút túi, nghiêng đầu liếc Phương Sở, tỏ vẻ không kiên nhẫn, giọng nói vẫn lạnh nhạt như xưa, tích chữ như vàng phun ra mấy chữ: “Nơi này không an toàn.”

Phương Sở giương mắt lên, kinh ngạc nhìn Úc Tư Trạch.

Chẳng lẽ... Anh ấy đang lo lắng cho sự an nguy của mình ư? Cho nên mới muốn giữ mình lại bên cạnh? Không lẽ vừa rồi mình vừa trách nhầm người tốt? Bên ngoài lạnh lùng bên trong ấm áp!

Thực hiện: Clitus x T Y T

Thật sự là một đêm vợ chồng trăm năm ân nghĩa!

Tôi hiểu lầm anh rồi.

Phương Sở cảm động phát khóc, lập tức đáp: “Được!”

Úc Tư Trạch: “...”

Hắn giơ tay day day huyệt thái dương, một hồi lâu sau mới thở dài một hơi: “Đi với tôi.”

Úc Tư Trạch nhấc bước, đi đến ngồi xuống một chiếc sô pha trong đại sảnh. Mấy gã phú nhị đại cùng đám tình nhân của bọn họ vốn đang ngồi ở đây, vừa thấy Úc Tư Trạch đi tới, bị ánh mắt lạnh buốt kia quét qua, khiến một tên phú nhị đại trong số đó lập tức tiến lên nịnh nọt: “Ngài Úc, mời ngồi.”

Nói xong liền vội vàng kéo đám bạn của mình rời đi, chiếc sô pha vốn đang chật chội nháy mắt trống không.

Đi được một quãng xa, một người bạn của tên phú nhị đại ấy hãy còn mơ mơ màng màng chưa hiểu, oán trách tại sao lại phải nhường lại chỗ ngồi thoải mái ấy cho bọn họ, rồi lại bị trách cứ một phen.

Úc Tư Trạch liếc qua, nói với Phương Sở: “Ngồi đi.”

Phương Sở: “...” Nội tâm anh muốn nói lời từ chối. Anh tới đây là muốn tìm kiếm mối quan hệ, bây giờ thoạt nhìn như đang diễu võ dương oai, như vậy không tốt cho lắm...

Đợi sau này người ta biết tôi với anh thật ra không có quan hệ gì, lỡ như chạy đến tìm tôi trả thù thì phải làm sao QAQ

Ài, nhưng mà cũng mệt người thật, người thì cũng đã đuổi đi rồi, thôi thì cứ ngồi nghỉ ngơi trước vậy.

Ghế sô pha rộng thênh thang chỉ có một mình anh ngồi thì trông có vẻ hơi trống trải, Phương Sở nghĩ Úc Tư Trạch cũng là có ý tốt, bèn vỗ vỗ xuống bên cạnh mình, hỏi thử: “Anh cũng ngồi đi?”

( truyện đăng trên app TᎽT )
Úc Tư Trạch nhìn anh một cái, không biết có phải do ảo giác của Phương Sở hay không mà anh lại cảm thấy vừa rồi đáy mắt hắn như xẹt qua một ý cười, nhưng rất nhanh đã biến mất không thấy nữa.

Úc Tư Trạch đáp: “Em chờ một chút.”

Hắn xoay người, đi đến bên bàn lấy một miếng bánh kem, bước đến trước mặt Phương Sở, lạnh nhạt nói: “Tạm thời chưa thể quay về được, không ước lượng được thời gian, ăn gì đó trước đi.”

Trên thực tế, nếu vẫn không thể tìm ra ai là hung thủ, không ai biết được bọn họ còn bị mắc lại lại nơi này đến bao giờ.

Úc Tư Trạch nhìn thoáng qua sắc trời âm u ngoài cửa sổ, màn đêm u ám không nhìn rõ thứ gì.

Bất kể tình huống nào cũng có thể phát sinh.

Phương Sở hoàn toàn không biết gì cả, bọn họ không đi xa bờ, quay về có thể tốn bao nhiêu thời gian cơ chứ? Nói không chừng bây giờ cảnh sát đang chờ sẵn ở bến tàu rồi, Trịnh Trí Duệ nói là không có vấn đề gì mà.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Nhưng đối mặt với ý tốt của Úc Tư Trạch, anh vẫn vui vẻ nhận lấy.

Vừa khéo lúc này có một bóng người mập mạp đang cố hết sức đi về bên này. La Tấn Nghĩa vuốt trán, lúc nhìn thấy Úc Tư Trạch thì hai mắt sáng lên, phất tay nói: “Ài, ngài Úc, nghe nói anh ở bên này, tìm được anh thật không dễ dàng gì.”

Y đi đến trước mặt, bấy giờ mới phát hiện ra Phương Sở cũng đang ở đây, hơn nữa còn ngồi một mình trên sô pha, sửng sốt: “Tiểu Phương cũng ở đây à...”

Đây không phải là cái cậu nghệ sĩ nói muốn làm chân chó cho y, kết quả chưa nói được hai câu đã chạy mất dạng đây sao?

Quả thực là chuyên môn đến tìm mình mà, nghĩ đến đây, tâm tình La Tấn Nghĩa có hơi phức tạp.

Phương Sở giật mình đứng lên, thôi xong rồi, không nghĩ đến La Tấn Nghĩa sẽ chạy đến đây. Ông chủ còn đang phải đứng, mình lại ngồi ăn một mình thì không hay ho cho lắm. Nhất định là không hay ho tẹo nào!

Phương Sở cười gượng: “La tổng.”

La Tấn Nghĩa rụt rè gật đầu, tuy ban nãy y có chút không vui, nhưng hiện tại không có thời gian so đo với kẻ này, y nhìn Úc Tư Trạch, nói: “Ngài Úc, anh xem đây là tình huống thế nào...”

Thái độ của Úc Tư Trạch thản nhiên, bộ dạng không muốn giải thích gì nhiều: “Là tình huống mà ông thấy đó.”

Lời này! Muốn giả vờ không thể đổi sang lúc khác được à!

Phương Sở lập tức trợn tròn mắt, lỡ như La tổng tức giận thì phải làm sao. Mà La tổng không có tức giận với anh, ông ta tức giận lên tôi thì phải làm sao hả! Lỡ giận chó đánh mèo thì sao? Anh có thể tùy tâm sở dục, nhưng tôi thì phải lấy lòng ông chủ đấy!

Phương Sở muốn lấy lòng ông chủ, lại cảm thấy bây giờ mà nói thì xấu hổ lắm, liền lựa ngay công cụ có sẵn trên tay, dâng lên đĩa bánh kem chưa kịp ăn đến trước mặt La Tấn Nghĩa, nịnh nọt nói: “La tổng, có phải ngài mệt mỏi rồi không? Hay là ngài ăn trước chút đồ ăn, nghỉ ngơi một lát đi đã?”

La Tấn Nghĩa: “...”

Phương Sở nói xong câu đó, cảm thấy sống lưng hơi lành lạnh, nhưng anh không để ý, chỉ nghĩ là ảo giác thôi, vẫn tiếp tục dùng ánh mắt lấy lòng nhìn La Tấn Nghĩa.

Vốn dĩ La Tấn Nghĩa đang mất kiên nhẫn, chuẩn bị trách cứ Phương Sở, lại bị Úc Tư Trạch đứng sau Phương Sở dùng ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm, khiến y đơ người: Tôi là ai đây là đâu tôi đã làm sai chuyện gì? Tại sao ánh mắt của ngài Úc lại đáng sợ như vậy? Giống như là muốn giết mình không bằng.

Cũng may thân là ông chủ lớn đã lên lê bò lết trên chốn thương trường nhiều năm, La Tấn Nghĩa tuyệt nhiên không phải là bao cỏ.

Bây giờ nghĩ lại, ban nãy y sơ sót quá! Thế mà không chú ý đến điều dị thường rõ mồn một kia! Úc Tư Trạch vẫn còn đang đứng, mà Phương Sở lại ngồi một mình ở kia, chẳng lẽ hai người họ có quen biết? Hơn nữa, rốt cuộc bọn họ có quan hệ thế nào?

Nghĩ đến đây, La Tấn Nghĩa cũng không dám coi khinh Phương Sở nữa, thay vào đó y rối rắm nhìn miếng bánh kem.

Miếng bánh kem này, rốt cuộc có nên nhận lấy hay không?

Cuối cùng, dưới ánh mắt lạnh như băng của Úc Tư Trạch, La Tấn Nghĩa cẩn thận nhận lấy dĩa bánh trong tay Phương Sở, nở nụ cười từ ái với anh: “Cảm ơn.”

Phương Sở đã sớm ngó lơ Úc Tư Trạch, thụ sủng nhược kinh nhìn La Tấn Nghĩa. Thật không hổ là ông chủ lớn, tố chất này không đùa được nha. Rõ ràng ban nãy mình thể hiện không tốt, mà ông ta lại tỏ ra như thế làm cậu thấy ngại, ngay lập tức nịnh nọt: “Không cần cảm ơn không cần cảm ơn, có thể phục vụ cho La tổng là vinh hạnh của tôi mà, mời ngài ngồi!”

Nói xong còn khom lưng dùng tay phẩy phẩy chiếc sô pha không chút bụi bặm, ân cần tận chức tận trách làm một tên chân chó!

La Tấn Nghĩa: “...” Ngồi xuống có được không ta? Dù sao thì Úc Tư Trạch vẫn còn đang đứng kia kìa.

Từ lúc La Tấn Nghĩa xuất hiện, Úc Tư Trạch vẫn luôn bị ngó lơ coi như không tồn tại cuối cùng không nhìn nổi nữa, gân trán giật giật, đè lại bả vai Phương Sở, trầm giọng nói: “Ngồi xuống cả đi.”

Nói rồi liền nhìn về phía La Tấn Nghĩa, ngữ khí thâm sâu khó lường: “La tổng trước nay luôn luôn bình dị gần gũi, nói thế hẳn sẽ không để bụng nhỉ?”

La Tấn Nghĩa dùng sức lắc đầu!

Lúc bấy giờ Úc Tư Trạch mới nở nụ cười nhàn nhạt, gật đầu, ý bảo Phương Sở mau ngồi xuống.

Phương Sở thầm nghĩ, ông chủ nhà mình quả nhiên rất bình dị gần gũi. Người ngoài đều nói La tổng là người không dễ tiếp cận, không cùng thế giới với bọn họ. Người anh em trước kia còn khuyên anh đừng tự gây khó khăn cho mình, chắc lúc này đang tự vả mặt đây! Quả nhiên cơ hội chỉ đến với những người đã có sự chuẩn bị lại dũng cảm muốn xông pha khó khăn thử thách như mình đây!

Úc Tư Trạch nhìn Phương Sở, vẻ mặt một lời khó nói hết.

Cho nên, em thà rằng đi nịnh bợ La Tấn Nghĩa, chứ cũng không chịu nhìn tôi thêm một lần? Chẳng lẽ em cảm thấy tôi không có bản lĩnh chống lưng giúp đỡ cho em? Nếu em biết được thân phận của tôi... thì trước kia, lúc chia tay sẽ do dự một chút?

Úc Tư Trạch nghĩ đến đây, khẽ cười một tiếng.

Rốt cuộc là hắn đang ôm hi vọng gì với Phương Sở vậy? Có một số việc... Không phải hai năm trước đã rõ ràng rồi sao?

Nhưng Phương Sở không hiểu rõ tình hình, không có nghĩa là La Tấn Nghĩa cũng không hiểu rõ tình hình hiện tại. Tên cáo già này dường như đã nhận ra có gì đó không đúng.

La Tấn Nghĩa tự hiểu rõ bản thân, cẩn thận nhìn Úc Tư Trạch một cái, cảm thấy hơi tủi thân:... Ánh mắt ngài Úc ngày càng đáng sợ, không phải mình đã nhận lấy bánh kem, đã ngồi xuống rồi ư?

Còn muốn tôi phải làm thế nào nữa?

Nào có ai thấu hiểu nỗi khổ sở phải giảm béo của tôi? Mấy món nhiều calo như bánh kem đây bình thường cũng không động lấy, có biết không hả? Với cả tôi cũng không thích đồ ngọt mà... Đau lòng đến độ muốn tự vòng tay ôm lấy cái cơ thể mập mạp của mình.

La tổng hết sức tủi thân ăn một miếng bánh kem ngọt phát ngấy, dùng hết sức lực mới không phá hủy hình tượng, chậm rãi hỏi thử: “Ngài Úc, anh với Tiểu Phương là...”

Phương Sở vừa nghe xong câu này, trong lòng lập tức gióng lên hồi chuông cảnh báo! Nhất định không thể để Úc Tư Trạch khai ra bọn họ là quan hệ bạn trai cũ! Dù anh đây hưởng ké hào quang của Úc Tư Trạch, cáo mượn oai hùm, nhưng nói là bạn trai cũ thì không ổn cho lắm.

Dù sao thì chia tay xong vẫn làm bạn được mà!

Phương Sở vội vàng cướp lời Úc Tư Trạch, nói: “Tôi với Úc Tư Trạch là bạn tốt!”, nói rồi còn dùng mắt ra hiệu với Úc Tư Trạch!

Người anh em, giúp nhau tí đi nào.

Úc Tư Trạch hờ hững:... Ồ, hóa ra em còn biết em hưởng ké hào quang của tôi cơ đấy.

Úc Tư Trạch xụ mặt, mặt không chút cảm xúc liếc La Tấn Nghĩa, không nói gì.

La Tấn Nghĩa thấy Úc Tư Trạch không phủ nhận, lại thấy hắn vừa chịu đựng vừa nuông chiều Phương Sở như thế, lại tỏ ra lạnh nhạt với y, cuối cùng cũng hiểu ra. Chẳng lẽ là Úc Tư Trạch ghét y quấy rầy hắn với Phương Sở!

Nghĩ đến đây, y không thể ngồi được thêm giây phút nào nữa!

Không nói đến hội nhóm không phải là thứ y có thể đắc tội kia, chỉ dựa vào việc sống chết đêm nay của mọi người phải dựa hết vào hắn thôi, cũng ngàn vạn lần không thể đắc tội với Úc Tư Trạch! Có thể đi đến được ngày hôm nay, La Tấn Nghĩa tuyệt nhiên không phải kẻ ngu dốt, những chuyện thế này, y nhất quyết không bao giờ làm!

Ý thức được chuyện này, y vội vàng đứng lên, cười sang sảng: “Các cậu là bạn tốt gặp nhau, nhất định là có chuyện muốn nói, vậy tôi đây không làm phiền hai người nữa. Vừa khéo tôi có việc muốn tìm Trịnh Trí Duệ, tôi đi trước đây.”

Phương Sở lưu luyến không rời nhìn ông chủ. Phải đi thật rồi sao? Anh còn nhiều điều muốn nói lắm cơ mà, chẳng hạn như là có thể cho anh cơ hội thử vai gì gì đó không...

Nhưng hình như La Tấn Nghĩa có việc gấp thật, bước đi không quay đầu lại, thậm chí còn có vẻ như đang hoảng hốt.

Phương Sở đành ân cần nói: “La tổng đi thong thả!”

Mắt thấy bóng dáng y khuất dạng, lúc này mới lộ ra bộ mặt tiếc nuối...

Úc Tư Trạch vẫn lạnh mặt như cũ.

La Tấn Nghĩa không ở đây, cuối cùng Phương Sở cũng để ý đến sắc mặt Úc Tư Trạch, trong lòng thầm than không ổn. Vừa nãy chỉ lo lấy lòng ông chủ, không thèm màng đến Úc Tư Trạch, thế nhưng... cũng không phải chuyện to tát, dù sao thì La Tấn Nghĩa mới là cơm cha áo mẹ của anh cơ mà, còn Úc Tư Trạch kia dù có tiền có thế đến đâu, cũng chỉ là bạn trai cũ...

Cũng chỉ là bạn trai cũ lạnh lùng như băng sương.

Thời buổi này, con người bình đẳng xã hội hài hòa, lại còn không phải là sếp của anh, chẳng le muốn người khác coi anh là tổ tông thật đấy à? Phương Sở cảm thấy mình chả có tật xấu gì cả!

Nhưng không biết vì sao, đối diện với đôi con ngươi lạnh lùng của Úc Tư Trạch, Phương Sở không hiểu tại sao có hơi áp lực, như thể vừa rồi anh làm sai. Khụ khụ, nhưng dù sao vừa rồi Úc Tư Trạch cũng phối hợp giữ mặt mũi cho anh, nên Phương Sở nợ nụ cười tươi rói: “A ha ha, đã lâu không gặp rồi, dạo này anh có khỏe không?”

Trong cổ họng Úc Tư Trạch phát ra một chữ: Ừ.

Phương Sở không thèm để ý, tiếp tục cảm khái: “Không ngờ đến đây lại gặp được anh, lúc ấy anh nói đi là đi, sau đó tôi có gọi điện cho anh cũng không thấy gọi được, anh đổi số rồi à? Lâu thế rồi không liên lạc...”

Úc Tư Trạch: “Tôi chưa từng đổi số điện thoại.”

Phương Sở vốn không hề gọi tới vô tình bị vạch trần: “...”

Hiện trường lại một lần nữa rơi vào xấu hổ.

Làm người hà tất gì phải nghiêm túc như vậy! Đều đã là chuyện của hai năm trước rồi kia mà!

Phương Sở cười gượng một tiếng, quyết định nói lảng sang chuyện khác: “À đúng rồi, vừa nãy anh nghi ngờ Từ Từ sao? Người ta chỉ là một cô gái nhỏ thôi, anh hung dữ như vậy dọa cô ấy sợ đấy.”

Ánh mắt Úc Tư Trạch lạnh dần, đôi môi mỏng mím chặt, chậm rãi nói: “Cô ta là người đầu tiên phát hiện ra thi thể, hơn nữa ở hiện trường chỉ có một mình cô ta, theo logic mà suy ra, cô ta là người có khả năng là hung thủ nhất.”

Phương Sở lại không tán đồng với suy đoán của hắn: “Nhưng mà...” Theo logic mà nói, cô ấy không có thời gian cũng như thể lực để thực thi phạm tội, để phân thây một người trong thời gian ngắn như vậy mà có thể không làm kinh động đến bất luận kẻ nào, không phải là điều mà một cô gái nhỏ như thế có thể làm ra được.

Úc Tư Trạch chợt cúi người nhoài lên, khóa mặt lấy tay Phương Sở, dí khuôn mặt lạnh lùng lại gần anh.

Phương Sở ngẩn ra, sau đó tim đập nhanh dần. Cái khoảng cách muốn hôn môi này khiến người ta ngại gần chết. Chẳng lẽ thật ra Úc Tư Trạch vẫn còn tình cảm với anh...

Mắt thấy Úc Tư Trạch cách mình càng ngày càng gần, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng hét chói tai.

Úc Tư Trạch bất chợt buông ra, ánh mắt không chút do dự xoay người chạy về phía phát ra tiếng hét!

Tốc độ của hắn rất nhanh.

Phương Sở cũng mau chóng điều chỉnh lại sắc mặt, vội theo qua đó, chậm hơn Úc Tư Trạch hai bước, rất nhanh cũng chạy đến nơi phát ra tiếng hét chói tai kia. Theo ánh mắt mọi người nhìn về phía toilet, liền thấy trên nền đá cẩm thạch của toilet vung vãi các mảnh tay chân, máu tươi văng khắp nơi, một cái đầu vừa lúc lăn đến cửa nhìn vào bọn họ.

Đôi mắt của cô gái đó vẫn chưa nhắm.

Phương Sở vẫn còn nhớ như in, chỉ mười mấy phút trước thôi, cô ấy vẫn còn nắm lấy tay anh, nói cô muốn về nhà.

Tác giả có lời muốn nói: Truyện này tạm thời đổi tên thành “Yêu đương trong thế giới thần quái” nha mọi người, nếu sau này nghĩ ra cái tên nào hay hơn thì đổi lại sau, còn không thì cứ xài cái tên này vậy... tác giả là kẻ không biết đặt tên huhu

***

Úc Tư Trạch: Tôi chưa từng đổi số điện thoại. *lườm*

Phương Sở:…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play