Dưới sự oanh tạc cuồng nộ của bố Quý qua điện thoại, trời mới vừa hửng sáng, Quý Duy đã tới trước cửa nhà, từ đầu đến chân viết đầy bốn chữ.
--- Lòng như tro tàn.
Thêm một Lục Thận Hành ngồi trên xe lăn.
Quý Duy liếc nhìn Lục Thận Hành, da người đàn ông tái nhợt, chân đắp chăn len đen, tay cầm hộp quà, vẻ mặt thản nhiên.
Nhìn cậu không khỏi ganh tị một chút, thần tượng của cậu còn chưa biết sự điên cuồng của bố cậu khi tức giận, bây giờ vẫn bình tĩnh như thế.
Điều phải đến thì sẽ đến.
Quý Duy chuẩn bị tinh thần, xoay chìa khóa.
Cạch -
Chưa mở hẳn cửa, đã nghe bố Quý gằn giọng từ phòng khách: "Dám ăn cắp sổ hộ khẩu rồi còn dám về à? Tưởng nhà này là Hán Đình hay gia đình cậu à?"
Quý Duy: "..."
Không được hoảng!
Quý Duy hít sâu một hơi, đẩy xe lăn Lục Thận Hành vào nhà, thấp giọng nói: "Bố em rất tàn nhẫn khi nổi giận đấy, nhưng tôi sẽ che chắn trước mặt anh, anh đừng quá lo sợ."
Người đàn ông cười nhẹ một tiếng, thậm chí híp mắt lại, có vẻ vui vẻ, không để tâm đến lời cậu.
Quý Duy thở dài.
Thần tượng của cậu sắp biết thôi.
Nếu không nhầm thì
Bố cậu sẽ bắt hai người viết một vạn chữ phản tỉnh, rồi dùng kỹ năng (cắt xén) văn chương (bẩn thỉu) của mình tàn nhẫn sỉ nhục họ.
Cho đến khi cả hai đồng ý đi sở hộ tịch ly hôn.
Bố cậu đối xử như vậy với các cặp hẹn hò sớm ở lớp, không cần gọi phụ huynh, cậu từng chứng kiến các cặp tình nhân thề sống chết mạng trước giây phút sau đã khóc lóc cắt đứt quan hệ.
Bố Quý ngồi trên ghế salon, gạt tàn thuốc trên bàn tích một lớp dày, nắm chặt điếu thuốc trong tay, toàn thân toát lên khí thế của một giáo viên chủ nhiệm.
"Các cậu có thể im lặng, nhưng im lặng vô ích thôi, cả hai mau viết tự phản tỉnh 10 ngàn chữ đi!"
Nói xong, ông ngước lên, muốn xem gã đàn ông bắt cóc con trai mình là ai, liếc mắt nhìn thấy Lục Thận Hành im lặng trên xe lăn.
Còn mời cả người ngoài à.
Ông nhìn Quý Duy định nói gì đó một cái rất sắc, rồi áy náy nhìn chân của Lục Thận Hành.
"Tôi đã xem video trên trang cá nhân, nếu không phải anh che chở cho thằng nhóc này... Quý Duy, bị thương phải nhập viện là nó đấy, anh chính là ân nhân của gia đình tôi, chân có sao không?"
"Hai tháng là khỏi."
Lục Thận Hành đáp lại nhẹ nhàng.
Nghe vậy, bố Quý càng thấy áy náy hơn, quay sang nhìn Quý Duy đứng như trời trồng thì càng tức: "Đứng đó làm gì? Không pha trà cho khách à?"
Tốc độ lật mặt...
Đãi ngộ khác biệt...
Nếu không phải thần tượng của cậu hơn cậu 8 tuổi, cậu còn nghi ngờ hai người có bị đổi lẫn khi mới sinh không nữa.
Tâm trạng rất phức tạp, cậu đi pha 3 tách trà, đặt lên khay rồi bưng ra, sốc khi thấy bố cậu đã thân thiện trò chuyện với Lục Thận Hành.
Cảnh tượng hoàn toàn khác với tưởng tượng của cậu.
"Chị cậu nói với tôi mà tôi cũng không tin, tôi bảo Quý Duy vốn ngoan ngoãn sao có thể lén lút kết hôn chứ. Khi người nhà mang video phỏng vấn cho tôi xem, cả người tôi muốn chui xuống đất luôn." Bố Quý vỗ đùi, "Con bé đưa tin tớ thấy tôi ngượng muốn chết."
Quý Duy đặt trà xuống bên tay ông, Lục Thận Hành cầm lấy tách trà, liếc nhìn cậu thoáng qua: "19 tuổi kết hôn quả thực còn quá sớm, nhưng tôi thấy chú khá cởi mở, chắc không phải vì lý do đó đâu?"
Được Lục Thận Hành khen một câu không hề thay đổi sắc mặt, bố Quý cảm thấy hơi bay bổng.
"Tôi không cổ hủ đâu, cưới sớm thì cứ cưới sớm đi, nhưng anh họ của nó thành tích kém xa nó mà người yêu lại học giỏi và kiếm tiền giỏi.”
“Tôi cũng không bắt nó kiếm người giàu, ít ra cũng phải có công việc ổn định chứ, con người phải vững vàng tiến thủ chứ, ngoại hình cũng tầm thường, vài dì nó còn bảo nó học ngu đi, cứ đòi đi giảm nghèo chính xác, tại tôi dạy không tốt."
Lục Thận Hành hơi nghiêng người về phía trước, tạo vẻ lắng nghe chăm chú: "Nghe có vẻ, chú không hài lòng về người bạn đời của Quý Duy lắm."
Bố Quý đập mạnh đùi, vẻ rất hối hận vì không nhận ra sớm: "Đúng đúng đúng, không hài lòng chút nào!"
Quý Duy cúi đầu thấp hơn nữa, bất chợt nghe Lục Thận Hành nói, giọng bình thản như sấm sét giữa trời quang, bùng nổ trong đầu cậu, căng thẳng đến mức thở dốc.
"Vậy chú có hài lòng về tôi không?"
Dù ngữ điệu không thay đổi nhiều, nhưng thái độ của người đàn ông rõ ràng khác hẳn, nghiêm trọng hơn.
Bố Quý cười nói: "Dĩ nhiên là hài lòng rồi, anh có tính cách ổn định, ngoại hình đẹp trai, công việc tốt, nhưng Tiểu Lục à, anh đang đùa phải không?"
"Không đùa đâu."
Lục Thận Hành nói nghiêm túc.
"Chờ đã—"
Lúc này bố Quý mới phản ứng ra, ra là tên bắt cóc con trai mình chính là Lục Thận Hành!
Ông đứng thẳng dậy: "Tôi sẽ không đồng ý đâu!"
Quý Duy vô thức thở phào nhẹ nhõm, đây mới là phong cách của bố cậu, nhưng ngay sau đó cậu lại rơi vào lo lắng, không biết bố có ép cậu và thần tượng đi đăng ký ly hôn không.
Cậu nhìn Lục Thận Hành.
Vẻ mặt người đàn ông vẫn lạnh lùng, mở hộp quà ra, ung dung bày lên bàn: "Trà Đại Hồng Bào Vũ Di."
Bố Quý lén nhìn, vội quay đi: "Cho dù anh tặng tôi trà Đại Hồng Bào, tôi vẫn là câu trả lời như vậy, không đồng ý là không đồng ý."- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
"Trà Phổ Nhĩ Vân Nam."
"Đem đi, mau đem đi hết! Tặng gì tôi cũng không chấp nhận đâu."
"Trà Đô Quân Mao Tiêm."
"Trà Thái Bình Hầu Khôi An Huy."
"Trà Quân Sơn Ngân Châm."
...
Nhưng anh ấy tặng quá nhiều.
Bố Quý ôm mớ trà quý, miễn cưỡng vẫy tay với hai người: "Tiểu Lục nhớ ghé thăm nhà đấy, bố sẽ làm sườn heo ngâm giấm cho con."
Ông nói "con" chứ không phải "các con".
Bước chân Quý Duy dừng lại.
Cuối cùng cậu cũng chắc chắn, đứa con này của ông chỉ là... cho không thôi!
*
Văn phòng làm việc của viện trưởng Bảo tàng Cố cung.
"Viện trưởng à, tôi khuyên ông bỏ ý định đi." Thư ký Cao hơi đau đầu, "Cho dù muốn làm show thực tế, tốt nhất nên đổi thể loại, cuối cùng Đài truyền hình Yến Thành có tiền mặt và ảnh hưởng lớn, tiền quảng cáo lên tới hàng tỷ, chúng ta không thể so sánh được."
Ông còn muốn nói thêm câu này.
- Nếu không sẽ tự làm mất mặt thôi.
Lục viện trưởng nhìn mạng xã hội.
【Tài khoản chính thức Quốc Phong】 Hôm nay tài khoản chính thức chào tạm biệt các bạn, Quốc Phong không chỉ là một phong cách, còn là dấu ấn khắc trong máu thịt mỗi chúng ta, rất tiếc vì một lý do nào đó không thể tiếp tục đồng hành cùng các bạn, nhưng các bạn có thể chú ý chương trình kế tiếp của chúng tôi - Đại Quốc Khí Vật.
Bấm vào link Đại Quốc Khí Vật thì rõ ràng chỉ là Quốc Phong đổi vỏ, thậm chí cả nhà tài trợ cũng không thay, nghe nói vẫn đang cố gắng mời các khách mời cũ của Quốc Phong.
Ông rất không hài lòng, cực kỳ không hài lòng.
Cháu trai ông vẫn đang nằm viện, chỉ có Quý Duy bên cạnh chứ không ai trong gia đình khác, ông bận việc không thể đến, nghĩ đến cảnh đơn độc lạnh lẽo ấy thôi cũng đau lòng.
"Về vấn đề tài chính, ông khỏi lo." Lục viện trưởng tự tin nói.
Nhà họ Lục chưa bao giờ thiếu tiền cả.
Thư ký Cao liếc nhìn viện trưởng, không biết ông lấy đâu ra sự tự tin đó? Muốn làm một chương trình ngang tầm với Quốc Phong thì ít nhất cũng phải hàng chục tỷ.
Họ thậm chí không có đài truyền hình hợp tác cố định, chỉ có một trang web bán đồ lưu niệm, lượng truy cập cũng khá nhưng không thể so với đài truyền hình, lấy đâu ra nhiều nhà tài trợ đầu tư cho họ như vậy.
Lục viện trưởng không biết thư ký oán giận trong lòng, ông mở điện thoại, tự tin đăng một tin nhắn trong nhóm chat họ:
【Lục Tam】 Tôi muốn tổ chức một show thực tế, đầu tư khá lớn, cần mọi người giúp đỡ, để tôi cảm nhận tình thân.
Nhóm chat sôi nổi chợt im bặt.
Lục viện trưởng: ...Có vẻ tôi tự tin quá rồi.
【Lục Tam】 Tôi muốn tổ chức một show thực tế để đấu với Đài truyền hình Yến Thành, sẽ cố gắng mời Quý Duy, thiếu tiền. ( truyện đăng trên app TᎽT )
[10 triệu nhân dân tệ có đủ không? Tôi đầu tư trước đấy, mọi người đừng cướp của tôi nha.]
[...Đây không phải vấn đề ai đến trước, tôi đầu tư 10 triệu đôla, giúp công ty tôi quảng cáo một chút nhé.]
[Tôi cũng đầu tư 10 triệu, nói tới chỗ quay, tôi có biệt thự ở Dubai đấy.]
...
Sau khi huy động vốn (vì Quý Duy) thành công, Lục viện trưởng hài lòng tắt điện thoại, chuẩn bị rời văn phòng thì bất chợt nhớ ra điều gì, nói với thư ký: "Chàng trai tên Tề Khả trên mạng xã hội khá tốt đấy, hỏi cậu ấy có muốn làm việc không nhé."
Thư ký Cao cúi đầu: "Dạ, thưa viện trưởng."
*
Quý Duy hoàn toàn không hay biết việc Lục viện trưởng huy động vốn vì mình, cậu đẩy xe lăn Lục Thận Hành dạo trong sân phía tây bệnh viện.
Sân trồng vài cây phong, vẫn là mùa hè nên lá xanh rì che kín bầu trời, chỉ lọt xuống vài tia nắng chói chang.
Sân rất yên tĩnh, thoảng có bệnh nhân chấn thương chỉnh hình đi lại dưới sự đỡ đầu của người thân, hoặc người nhà bệnh nhân trò chuyện ở đây, những âm thanh nhỏ cũng nghe rõ ràng.
Bất chợt, cậu nghe phía sau truyền đến một đoạn bàn tán, nghe giọng nói giống như người Thượng Hải.
"Chàng trai kia khá giống một ngôi sao mà con gái tôi thích, tiếc là chân gãy rồi, về sau làm sao lấy vợ được chứ."
"Mày lo lắng cái gì? Thằng đẩy xe cho cậu ta khá xứng đôi mà, chắc là một cặp rồi."
Chủ đề đến đây vẫn ổn, Quý Duy đẩy xe Lục Thận Hành chuẩn bị rời đi thì bất chợt nghe phía sau: "Nhân quả luân hồi đấy, sẽ phải góa vợ suốt đời."
Dù cậu đi phía trước nên không thấy biểu cảm của Lục Thận Hành, nhưng từ khí chất đột nhiên lạnh lẽo của người đàn ông có thể thấy.
Có vẻ là... thần tượng của cậu để tâm rồi.
Cuối cùng cũng liên quan đến tự ái của đàn ông mà.
Quý Duy suy nghĩ nếu là mình thì chắc chắn cũng sẽ để tâm, nên cậu nín nhịn hồi lâu mới nói được câu: "Anh đừng nghe họ nói lung tung, làm gì có chuyện góa vợ cả đời chứ."
"Chỉ tối đa hai tháng thôi."
Cậu vừa dứt lời, không biết có phải ảo giác không, khí trường xung quanh người đàn ông càng thêm u ám.
Quý Duy cẩn thận đẩy xe lăn Lục Thận Hành về phòng bệnh, người đàn ông trên xe lăn đột nhiên nói: "Đóng cửa lại."
Giọng nam trầm, thoáng chút khàn khàn, như đang nén giận.
Quý Duy nghe lời, đóng cửa lại.
Cậu xoay người, định đỡ Lục Thận Hành nằm lên giường thì bất chợt tay trái bị nắm lấy!
Động tác đột ngột khiến cậu đông cứng tại chỗ, tay Lục Thận Hành lạnh buốt dẫn dắt tay cậu xuống, càng xuống...
Tay Quý Duy run lên bần bật, muốn rút lui nhưng không thoát khỏi, chỉ có thể để Lục Thận Hành siết chặt.
Cuối cùng, người đàn ông nhìn thẳng vào mắt cậu, nói nhẹ nhàng: "Cương rồi."