Một đời ư...
Quý Duy nghe có hơi không rõ lắm.
Nhìn thanh niên đang cố gắng suy nghĩ, khóe môi Lục Thận Hành hơi cong lên, cố ý nói từ từ, đầy ý nghĩa: "Không vội, em có thể từ từ suy nghĩ."
Quý Duy gật đầu có vẻ như hiểu như không.
Lục Thận Hành cụp mắt xuống, che giấu đi cảm xúc u ám khó hiểu. Những thứ sẽ làm nhóc con sợ hãi... mong muốn và dục vọng chiếm hữu.
Quý Duy hoàn toàn không biết gì về điều đó, cậu cùng với Lục Thận Hành tiếp tục bước đi về phía trước, đi đến bên phải khu vườn hoa rồi chuẩn bị lên xe, trên xe chỉ có 7 ghế, cộng thêm trợ lý của Tô Văn thì không ngồi hết.
Trợ lý là một cô gái mới tốt nghiệp không lâu, cô lập tức đứng dậy, vui vẻ nhường ghế: "Các anh diễn viên ngồi trước đi, em chờ chuyến sau cũng được."
Quý Duy lắc đầu.
"Chuyến sau sớm nhất cũng phải 10 giờ tối, cô gái trẻ như em thì không tiện." Quý Duy bày tỏ sự không đồng ý.
Cậu nhìn khoang xe bên trong, 7 người ngồi thoải mái, chứa thêm một người cũng không phải là vấn đề gì.
"Hay là chúng ta ép chặt vào nhau một chút?"
Quý Duy đề xuất.
Lục Thận Hành thốt lên một tiếng "Ừ" nhẹ nhàng.
Mọi người khác cũng không có ý kiến gì, trợ lý của Tô Văn ngồi lại vào ghế, Lục Thận Hành chọn chỗ cạnh cửa sổ trống, hai chân dài thoải mái đan chéo, vị trí vốn có thể chứa hai người giờ bị anh chiếm một mình.
Nhìn thấy cảnh này, Quý Duy do dự một lúc, thật sự không tiện nhờ thần tượng của mình dời chân ra, quyết định chờ chuyến sau.
Đang chuẩn bị xuống xe, phía sau vang lên giọng nam trầm có hơi khàn khàn:
"Sao không ngồi?"
Quý Duy quay đầu lại, do dự một lúc rồi nói:
"Hết chỗ rồi."
Lục Thận Hành kéo dài giọng trầm lần nữa: "À..."
Quý Duy nghĩ rằng thế là đã xong, không ngờ người đàn ông vỗ nhẹ lên đùi mình, vô cùng tự nhiên hỏi:
"Ở đây không phải là chỗ trống sao?"
Trong nháy mắt, tất cả mọi người trên xe đều nhìn về phía Quý Duy, kể cả Tô Văn cũng tháo tai nghe ra, không nhịn được nhìn cậu.
Đầu tai Quý Duy từ từ ửng đỏ, cậu hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Không ạ, tốt nhất là em chờ chuyến sau đi. Dù sao em cũng là con trai, về muộn chút cũng không sao."
Lục Thận Hành ngẩng đầu lên nhìn cậu, từ tốn hỏi: "Sáng mai em vẫn còn đi học đúng không?"
Quý Duy nghe vậy, cơ thể cứng đờ. Lúc này cậu mới nhớ ra sáng mai thứ là Hai, các tiết buổi sáng đều kín lịch, thậm chí còn có một tiết của thầy Diệt Tuyệt, đối với việc điểm danh đã đạt đến mức cuồng loạn, trốn học thì kết quả chỉ có một.
- Bị điểm F.
Người đàn ông dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cậu, bình tĩnh nói: "Ngồi đi."
"Làm phiền anh rồi."
Quý Duy chỉ còn cách đi tới bên cạnh Lục Thận Hành, nhẹ nhàng ngồi lên đùi anh, không dám để toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người Lục Thận Hành.
Xe chuyển bánh.
Cậu cứ nhìn thẳng phía trước, trong lòng không ngừng lẩm bẩm thời gian mau qua đi, xe chạy nhanh hơn chút, nhanh hơn nữa, nhưng không hiểu là cảnh vật hai bên đường giống nhau quá, cậu cảm thấy như chưa đi bao xa. - Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Đột nhiên, phía trước có một khúc cua gấp.
Do quán tính, cơ thể Quý Duy ngã về phía trước rồi rất nặng nề ngã vào lòng Lục Thận Hành, ép rất chặt vào ngực anh, lập tức nghe thấy Lục Thận Hành rên khẽ một tiếng. ( truyện trên app tyt )
Cậu lập tức quay đầu lo lắng: "Có sao không anh?"
Người đàn ông thở ra: "Không sao."
Quý Duy không quá tin, định đứng dậy xem thử, không ngờ cổ tay bị Lục Thận Hành nắm chặt lấy, người đàn ông thì thầm bên tai cậu: "Nhưng em đừng cử động."
Giọng nói kiềm chế, nhưng đôi môi lại cọ thoáng qua vành tai Quý Duy.
Trong mắt Quý Duy lộ rõ vẻ nghi hoặc, không hiểu ý Lục Thận Hành, nhưng giây tiếp theo cậu đã cảm nhận được, khuôn mặt nóng lên nhanh chóng, hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Lúc này Đỗ Nhược Tùng ở bên cạnh, không hiểu hỏi: "Quý Duy, cậu cảm thấy trong xe ngột ngạt phải không, sao mặt đỏ thế, có cần mở cửa gió không?"
Quý Duy khó khăn từ chối: "Không, không cần đâu."
"Thật sự không cần sao?"
Đỗ Nhược Tùng lo lắng nhìn cậu.
"Thật... Không cần."
Quý Duy phải dùng hết sức mới nói được.
Vừa tới sân bay, cậu lao ra khỏi xe như bay khiến Đỗ Nhược Tùng trầm trồ: "Nhóc Duy Duy này thật khác biệt, hồi tôi còn đi học đại học, quay lại trường học chẳng hăng hái bao nhiêu."
"Nhóc?" Lục Thận Hành đi ngang qua, dừng lại nói: "Anh khiến tôi nghe cũng thấy có lỗi đấy."
Đỗ Nhược Tùng gật đầu đồng ý: "Cách nói hay đấy, tôi cũng cảm thấy có lỗi, hồi đó không chăm chỉ học, tốt nghiệp rồi muốn học lại cũng không có thời gian, về sau tôi sẽ khuyên con trai mình học cho tốt..."
*
Quý Duy bay gần 7 tiếng mới trở về Yến Thành. Mới đến trường không lâu, chưa kịp chỉnh lại giờ thì điện thoại đã nhận được tin nhắn.
Chắc không phải thần tượng của cậu gửi...
Tim Quý Duy đập nhanh hẳn lên, chuẩn bị tinh thần xong, ngón tay hơi run run mở tin nhắn.
—— Là Kẻ hủy diệt thế giới gửi.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy chút nuối tiếc khó tả.
【Kẻ hủy diệt thế giới】Cậu có thấy đợt bình chọn mới của công ty không? Nhanh lên kêu fan bình chọn đi, top 10 được homepage giới thiệu cả tháng.
【Quý Duy】 Để tôi xem nào
Cậu mở Bilibili, quả thật có bình chọn “Host bạn mong muốn gặp nhất”. Top 10 host được bình chọn nhiều nhất sẽ được công ty mời tham gia họp mặt và quảng bá trên trang chủ luân phiên.
Hiện tại người dẫn đầu là Văn Tranh, xứng đáng là streamer hàng đầu của khu game, tiếp theo là các streamer lớn khác của các khu vực, có thể nói là cuộc chiến của các vị thần.
Ngay cả bạn trai của Văn Tranh là Ôn Tử Mộc dù nổi tiếng nhờ PUBG cũng không lọt top 50.
Quý Duy mở weibo, chuẩn bị đăng kêu gọi, nhưng nghĩ lại thôi.
Các streamer lớn khác có hàng triệu fan trên Bilibili, cậu chỉ có hơn 1 triệu trên weibo, và rất có thể là fan của người khác mua nhầm cho cậu, điều này chỉ tự làm mất mặt mình thôi.
Cậu sẽ không tham gia chiến dịch này nữa.
Hơn nữa, nếu gặp Văn Tranh, sẽ hơi khó xử.
Vì vậy, Quý Duy chuyển sang tài khoản fan cứng của mình, thuần thục tìm kiếm “Lục Thận Hành” trong thanh tìm kiếm thời gian thực.
Nếu thấy lời khen ngợi thần tượng thì like, nếu thấy bình luận tiêu cực thì tranh luận dựa trên sự thật.
Đó là kỹ năng cơ bản của một fan trung thành 10 năm.
Tuy nhiên, kết quả tìm kiếm làm cậu có biểu cảm khó tả.
【Mười tám đuôi】 Bình tĩnh mà phân tích, ảnh đế Lục có phải là lãnh cảm không, ra mắt được 10 năm rồi, dù là diễn hay tham gia sự kiện cũng không bị bắt gặp khoảnh khắc gì gợi cảm, thậm chí nghi ngờ cũng không có, hơi kỳ lạ đó.
Phần lớn bình luận đồng ý với quan điểm của blogger.
【Bảy lá luật】 Ừm... với nam giới bình thường phải có chút gì đó chứ, cảm giác cậu sẽ bị fan chửi đấy nên đây là nắp đậy cho cậu.
【Tôm lòng bé】 Tôi ủng hộ thần tượng, ngoại hình đẹp, diễn xuất hay, nhân cách tốt, không tìm được điểm yếu thì phát ngôn linh tinh à. Lãnh cảm hay không lãnh cảm thì liên quan gì đến cậu.
【Bánh kẹp đường đỏ】 Ừm blogger cũng không phỉ báng mà chỉ nêu sự thật khách quan, nghĩ lại ảnh đế Lục đóng phim 10 năm rồi mà không lộ tin tức hẹn hò, tôi cũng cảm thấy hơi kỳ lạ...
Đọc xong Quý Duy cũng có chút cạn lời.
Cậu suy nghĩ một chút rồi bình luận.
【Người em trai nhỏ ngưỡng mộ anh Lục】 Không lãnh cảm đâu, còn rất lớn nữa.
Quý Duy bình luận xong cảm thấy mình hơi quá đáng, dù là đàn ông nhưng thần tượng chỉ phản ứng sinh lý bình thường thôi, hơn nữa còn ôm cậu ngồi cả chặng đường, cậu thậm chí còn không cảm ơn.
Cậu định nhắn tin cảm ơn Lục Thận Hành.
Nhưng cứ để đó hoài, đến trưa tan học về ký túc xá.
Trong phòng chỉ còn mỗi cậu, cậu mở điện thoại, tìm đến hộp thoại của Lục Thận Hành, soạn một đoạn dài cảm ơn rồi chuẩn bị gửi thì ——
Không cẩn thận nhấn nhầm video call.
Quá shock nên Quý Duy sững người hai giây.
Lúc cậu đang mơ màng thì đáng ngạc nhiên là Lục Thận Hành đã nghe máy.
Lục Thận Hành không bật camera, chỉ nghe giọng nam trầm hơi khàn khàn: “Có việc gì à?”
Quý Duy hít sâu một hơi, màn hình đen kịt khiến cậu cảm thấy an toàn hơn: “Lúc đi vội quên cảm ơn anh.”
Người đàn ông im lặng một lúc, cười nhẹ: “Bây giờ thì nghe rồi.”
Quý Duy ừ một tiếng, chớp mắt nhìn vào camera điện thoại, ngẩn ngơ không biết nên kết thúc cuộc gọi thế nào.
Bỗng giọng nam trầm hẳn đi, có vẻ như đang thở dốc, do cố kìm nén nên nghe càng gợi cảm: “Em đừng nhìn tôi như vậy.”
Ý là nhìn vào camera ư...
Quý Duy hơi mơ màng.
Ngay sau đó, cậu nghe giọng người đàn ông từ từ nói.