Nghe thấy điều này, mặt bố Quý lập tức xanh một mảng trắng một mảng, cảm thấy mất mặt cực kỳ.
Làm giáo viên hai mươi mấy năm nay, chỉ có ông dạy dỗ người khác chứ chưa từng bị người khác dạy dỗ, đây là lần đầu tiên ông bị phụ huynh học sinh mắng cho nín thinh.
Ông liếc nhìn Quý Duy.
Quý Duy lập tức cúi đầu xuống, vẻ mặt "Con không thấy gì, con không biết gì".
Bố Quý Duy ngứa răng: … Thằng nhóc này.
"Thưa thầy Quý, tôi đột nhiên nhớ ra còn việc ở nhà, xin phép về trước."
Phụ huynh kia tự biết mình lỡ lời, tinh tế cảm nhận được sự yên bình trước khi cơn bão ập tới nên đứng dậy đi ra cửa, các phụ huynh khác nhìn nhau rồi cũng vội vàng từ giã.
Cạch -
Cánh cửa đóng lại.
Trong phòng chỉ còn lại ba người là bố Quý Duy, Quý Duy và Lục Thận Hành.
Bố Quý Duy tức không biết trút ở đâu: "Nhóc con, con còn nhớ đã hứa gì với bố không? Bố tịch thu hết poster của con, con khóc lóc năn nỉ bố con sẽ không theo đuổi ngôi sao nữa, sao giờ còn đưa người về tận nhà? Còn chọn lúc nhạy cảm này nữa chứ."
Quý Duy: … Điểm chính là câu cuối cùng nhỉ.
Lục Thận Hành thản nhiên đứng chắn trước mặt Quý Duy, đưa hộp quà trên tay ra: "Đến hơi đột ngột, nghe nói bác rất thích trà nên con có chuẩn bị một món quà nhỏ."
Lúc này bố Quý Duy mới nhận ra còn người thứ ba trong phòng, ông không tiện mắng Quý Duy nữa.
Bố Quý cố gắng mỉm cười.
Nhưng thật sự... không thể nào mà tươi tắn lên được.
Chỉ cần nhìn thấy gương mặt đẹp trai quá mức của Lục Thận Hành thì ông lại nhớ tới chuyện con trai mình trốn dưới chăn xem phim của Lục Thận Hành, giờ học vẽ chân dung Lục Thận Hành, còn suýt nữa thề nguyện học viện Điện ảnh...
Bố Quý Duy phất tay: "Cậu Lục à, tôi làm nghề dạy học, không nhận quà, con trai tôi không nói với cậu à?"
"Vậy thật đáng tiếc."
Lục Thận Hành hạ mi mắt xuống, nhẹ nhàng nói: "Trà Bát Long Tỉnh này chỉ mới sản xuất năm nay."
Bố Quý Duy tưởng mình nghe nhầm: "Trà Bát Long Tỉnh?"
Trà Bát Long Tỉnh là một loại trà Long Tỉnh, nghe trà Long Tỉnh Tây Hồ nhiều rồi, nhưng trà Bát Long Tỉnh mỗi năm chỉ sản xuất ở một mức nhất định, giá trị không thể đong đếm bằng tiền, những người yêu trà như ông chỉ có thể nhìn ngắm ở trên diễn đàn. - Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Nhưng trong miệng Lục Thận Hành, nó lại chỉ là một món quà nhỏ...
Điều này tác động lớn tới bố Quý Duy.
Bố Quý Duy đau đớn từ chối: "Không thể nhận được, quá quý giá rồi."
Lục Thận Hành lắc đầu: "Trồng ở vườn nhà, trong nhà cũng không ai uống, chi bằng tặng cho người yêu trà như bác."
Lúc này bố Quý Duy mới vui vẻ nhận lấy: "Cậu Lục à, cậu khách sáo quá, tôi nói thật với cậu, trà cũng như con nít vậy, mỗi loại trà có một tính cách khác nhau, như Long Tỉnh..."
Quý Duy: … Bố thật chân thành.
Một khi bố Quý Duy bắt đầu nói về trà là nói không ngừng, Quý Duy lo Lục Thận Hành sẽ thiếu kiên nhẫn nhưng anh vẫn chăm chú lắng nghe, ánh mắt tập trung, thỉnh thoảng sẽ lên tiếng bày tỏ quan điểm của mình.
Lục Thận Hành thật sự là một người biết lắng nghe tốt.
Cuộc trò chuyện kết thúc, bố Quý Duy đã thân thiết gọi anh là "Tiểu Lục", rất nhiệt tình, còn với Quý Duy thì chỉ một tiếng "Quý Duy" lạnh nhạt.
Còn dẫn thần tượng của con mình đi xem phòng trà báu vật của bản thân nữa chứ.
Tâm trạng của Quý Duy có hơi phức tạp.
Đặc quyền này ngay cả cậu cũng không được hưởng.
Cậu thật sự không phải là mua sim điện thoại được tặng khuyến mãi à!*
*Nói rằng bản thân không dùng được, giống như mua một tặng một.
"Tiểu Lục à, nhà có gì đáng giá cậu cứ lấy đi." Bố Quý Duy giới thiệu bộ sưu tập hàng chục năm của mình cho Lục Thận Hành.
Lục Thận Hành liếc mắt nhìn từng hộp trà được xếp trên kệ từ trái qua phải, đột nhiên hỏi: "Cái gì cũng được ạ?"
"Đương nhiên, cậu thích gì thì cứ lấy đi." Bố Quý Duy cười nói.
Ánh mắt Lục Thận Hành di chuyển một cách chậm rãi từ kệ sách tới trên người Quý Duy rồi dừng lại không cử động.
Nhận ra ánh mắt như có như không của người đàn ông, Quý Duy hơi nghiêng đầu sang một bên.
Nhưng ánh mắt của người đàn ông kia không hề dịch chuyển chút nào.
Thậm chí còn...
Dường như ngày càng nồng nhiệt.
Quý Duy nuốt nước bọt, cậu chợt cảm thấy lo lắng vô cớ, giống như sự hoảng hốt khi bị bắt quả tang đang làm chuyện xấu trước mặt đám đông vậy.
May là Lục Thận Hành đã rút ánh mắt lại, chọn một loại trà giá trung bình không quá đắt để bố Quý Duy đỡ tiếc, cũng không quá rẻ để tránh gượng ép.
Gần trưa, bố Quý Duy nhất định giữ Lục Thận Hành ở lại ăn cơm trưa rồi cầm giỏ đi siêu thị mua thức ăn.
Quý Duy đóng cửa lại, gãi gãi sau gáy, có hơi ngượng ngùng nói: "Em nhớ hôm qua anh có chuyện phải không? Ánh đừng bận tâm đến bố em nữa, lo việc của anh đi."
Lục Thận Hành cúi đầu nói: "Đã ổn rồi."
Thế thì tốt quá.
Có thể được ở bên thần tượng lâu hơn.
Quý Duy: "Em đi lấy nước cho anh."
Cậu cũng vừa chợt nhận ra, Lục Thận Hành vào nhà đã lâu mà vẫn chưa uống ngụm nước nào.
Lúc Quý Duy đi vào bếp lấy nước, lúc quay lại phòng khách thì thấy Lục Thận Hành đã ngủ gục trên ghế sofa, mí mắt có vệt xanh nhạt, rõ ràng kiệt sức lắm rồi.
Khi vẻ mặt của Lục Thận Hành thư giãn, đuôi mắt anh hơi rũ xuống, không còn sắc sảo nữa mà ngược lại mang chút hơi hướng thiếu niên hiếm thấy.
Quý Duy sững sờ, lần đầu cậu cảm nhận được. ( truyện trên app T Y T )
Thần tượng của cậu không phải là một vị thần tự cao tự đại.
Mà là một con người còn sống sờ sờ.
Anh ấy có máu có thịt.
Anh ấy cũng biết mệt mỏi.
*
Quý Duy lấy chăn mỏng từ phòng ngủ ra cẩn thận đắp lên người Lục Thận Hành rồi ngồi bên cạnh anh đọc sách chuyên ngành, vừa đọc vừa ghi chép.
Nhưng... là kiểu nhìn hai câu lại liếc trộm Lục Thận Hành một cái.
Hiệu suất thấp đáng sợ.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Điện thoại cậu chợt reo lên.
Cậu liếc nhìn Lục Thận Hành đang ngủ say bên cạnh, vội tắt tiếng.
- Là tin nhắn của Trần Ngôn.
【Trần Ngôn】 Quý Duy à, mày quên một chuyện đấy.
【Quý Duy】 Là chuyện mày có bạn gái mới phải không? Tao không quên đâu, là cô tóc dài kìa.
【Trần Ngôn】... Là chữ ký của Lục Thận Hành, chữ ký!
Chữ ký à...
Quý Duy nhớ ra rồi, trước khi lên sóng có nói sẽ lấy chữ ký cho bạn cùng phòng mà quên mất.
"Tôi ngủ bao lâu rồi?"
Đột nhiên, phía sau lưng vang lên giọng nói trầm thấp của người đàn ông, trong giọng nói vẫn còn vương chút buồn ngủ.
Quý Duy vội nhìn đồng hồ: "Mới hơn một tiếng thôi, ngủ thêm đi?"
"Không cần."
Lục Thận Hành xoa xoa trán.
Trông có vẻ ngủ không ngon.
Quý Duy thấy màn hình điện thoại sáng lên, do dự một lát, môi mấp máy rồi khép lại, cuối cùng lấy hết can đảm mở miệng: "Vậy em có thể xin chữ ký được không?"
- Ba chữ ký.
Cậu chưa kịp nói hết câu.
Khuôn mặt của người đàn ông chợt tiến lại gần, Quý Duy vô thức ngửa ra sau, ngã xuống ghế sofa.
Tay người đàn ông tay chống hai bên vai cậu, một bên đầu gối quỳ trên ghế sofa rồi từ từ cúi xuống, nhốt cậu trong vòng tay. Khoảng cách hai người rất gần, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của nhau.
Quý Duy căng thẳng đến nỗi không nói nên lời.
"Ký ở đây được không?"
Giọng nam trầm và đầy ma lực vang lên bên tai cậu, ngữ điệu mang theo vẻ dụ hoặc.
Quý Duy vô thức đồng ý.
Nhưng giây tiếp theo cậu đã hối hận, người đàn ông giật lấy cây bút trên tay cậu, tay kia nhanh nhẹn túm lấy cổ tay Quý Duy rồi bắt đầu viết từng nét một lên mu bàn tay trong của cậu.
Đầu bút lướt trên làn da mịn màng, lạnh buốt khiến Quý Duy rên rỉ muốn rụt tay lại nhưng bị Lục Thận Hành giữ chặt, không thể giãy ra.
Trong khi người đàn ông vẫn từ từ viết ba chữ "Lục Thận Hành".
Trông có vẻ rất khêu gợi.