Xưa nay Casey vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn lễ phép ra mặt, nhưng tôn trọng và sợ hãi là hai chuyện khác nhau như ngày với đêm. Sau khi ngoan ngoãn xin lỗi, cô còn chạy ra sau bàn cắm lại cái phích điện cho đèn bàn, rồi lại bật đèn lên lần nữa. 
Lần này thì cô nhìn rõ mặt Snape rồi, có lẽ vì cô đến hơi sớm nên vị giáo sư này không mặc chiếc áo choàng đen thường ngày mà đang khoác một chiếc áo ngủ bằng lụa mềm mại. Tiện thể nói thêm, cái áo ngủ này cũng dài thường thượt và màu đen nốt, trùm kín mít từ trên xuống dưới, trông chẳng khác gì cái áo choàng phù thủy của mà thầy ấy mặc ngày thường. Casey nghi ngờ trong tủ quần áo của thầy ấy chắc chỉ toàn đồ đen. Có lẽ vì hôm nay chưa pha chế độc dược nên tóc của thầy Snape trông cũng không bóng nhẫy như mọi khi.
Chắc do Casey thoạt nhìn quá thản nhiên, không hề căng thẳng chút nào nên Snape nhíu mày, gọi cô một tiếng: "Field."
"Dạ, có chuyện gì vậy thầy?" Casey nhanh nhảu đáp.
"Nếu ta nhớ không nhầm thì trò phải chín giờ mới đến." Snape khoanh tay trước ngực, nhìn Casey: “Cô Field, trò có thể cho vị giáo sư độc dược đáng thương này biết bây giờ là mấy giờ không?"
Casey lại bắt đầu giả ngoan, cô hơi cúi đầu, mắt long lanh ngước lên nhìn Snape với vẻ đáng thương, nhẹ giọng nói: "Bảy giờ rưỡi, thưa thầy."
Bụng cô cũng rất biết phối hợp, kêu lên một tiếng rõ to, Snape nhìn cô với gương mặt không biểu cảm, Casey dè dặt nói: "Thưa thầy, em vẫn chưa ăn sáng ạ."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play