Casey không ngờ cũng có ngày mình xuyên không, càng không ngờ mình lại xuyên tới tận Anh.
Có điều đời này cha mẹ cô gắn bó keo sơn, bà con dòng họ hòa thuận, bạn bè tốt bụng, cuộc sống giàu có, mỗi ngày qua đi chỉ thấy toàn hạnh phúc.
Nhưng đến lúc từ cơ thể đến trái tim cô đã chấp nhận giả thiết mình là người bạn nhỏ ở xứ sở của hủ nữ*, thậm chí còn bắt đầu do dự có nên đồng ý với lời theo đuổi của một thằng nhóc cùng lớp không thì một con chim cú mèo lại mang thư đến cửa sổ phòng khách, nó còn vui vẻ đứng sau cửa sổ vỗ cánh phành phạch mấy cái, lộ ra một... Lá thư trên chân?
(*Gốc là hủ quốc. Là từ hủ nữ TQ dùng để gọi nước Anh vì nơi đây tập trung nhiều yếu tố thỏa mãn yêu cầu của hủ nữ, cụ thể nhất là nước này công nhận quyền LGBT và là một trong những nước có quyền tự do cao nhất thế giới cho cộng đồng này.)
Cảnh tượng quen thuộc này khiến Casey đứng đực mặt ra, cô nhìn chằm chằm vào con cú mèo một lúc lâu, nhìn tới nỗi nó mất kiên nhẫn dùng mỏ mổ lên cửa sổ thủy tinh.
Casey còn chưa kịp mở cửa thì sau lưng đã truyền tới tiếng thét chói tai của mẹ rồi: "Á... Cú mèo kìa! Darling ơi anh tới mà xem!!"
"Cái gì..." Trên lầu truyền đến giọng nói đầy kinh ngạc của bố, trần nhà truyền đạt rất chính xác tiếng chạy vội vàng bộp bộp của ông.
Casey quay đầu, bà mẹ trẻ trung xinh đẹp nhà mình hai mắt rưng rưng che miệng nhìn con cú mèo ngoài cửa sổ, sau đó lao nhanh tới lách qua Casey, mở cửa sổ ra.
Casey thấy mẹ mình quen cửa quen nẻo lấy thưa từ chân con cú mèo, sau đó lật qua lật lại ngắm nghía lá thư vài lần, Casey đứng cạnh cũng thấy rất rõ, chỗ niêm phong lá thư có một dấu hiệu vô cùng quen mắt.
... Đây, vi diệu quá rồi đó!
Không đợi cô tỉnh người, mẹ cô đã dùng hai tay nâng mặt cô lên tặng cho cô một nụ hôn nồng nhiệt lên gò má, dáng vẻ hân hoan vui vẻ: "Cục cưng, thư Hogwarts!"
Bố cũng xúm lại, dùng hai cánh tay ôm lấy hai người, xúc động hôn lên tóc mẹ, nói như trút được gánh nặng: "Tốt quá rồi, con gái chúng ta không phải pháo lép."
Khoan... Chờ đã?!
Casey sững sờ ngẩng đầu nhìn bố mẹ mình, nhưng hiển nhiên cặp bố mẹ vẫn còn đang hưng phấn kia không hiểu được thắc mắc của cô, mẹ vẫn đang hôn lên trán cô, nói với vẻ ngập tràn sự kỳ vọng: "Nhất định Casey nhỏ bé nhà ta sẽ là một Gryffindor dũng cảm."
Bố ôm lấy vai mẹ, nói đầy dịu dàng: "Hufflepuff điềm đạm cũng không tệ."
Mẹ tựa đầu lên vai bố, lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Đúng vậy, thế cũng tốt lắm."
Bọn họ ôm nhau ngọt ngào một lúc thì mẹ mới chợt nhớ ra, hưng phấn chạy lên lầu hai: "Em nhớ con nhà Eve cũng nhập học năm nay thì phải, em phải liên lạc với cô ấy mới được."
Trên mặt bố đầy ý cười, ông rút một cây gậy gỗ dài nhỏ từ bên hông ra, đọc một câu thần chú mà Casey nghe không hiểu rồi chỉ vào mâm trái cây đặt trên bàn trà, những món trên mâm trái cây bay lên khỏi bàn trà cùng nhau nhảy một bài nhộn nhịp.
Ông cúi đầu thấy Casey nhìn chằm chằm đũa phép của mình, hào phóng đưa đũa phép tới, dịu dàng nói: "Xem đi, đây là người bạn tốt nhất của bố, sau này con cũng sẽ có."
Trong ánh mắt chờ mong của bố, tâm trạng Casey vô cùng phức tạp sờ đũa phép, sau đó cô trả đũa phép lại cho bố rồi ngồi xuống sô pha.
Không phải chứ... Bố à mọi người không thèm để ý đến khả năng thừa nhận của con gái mình đúng không?
Cô từng nghĩ cùng lắm mình chỉ xuyên tới thám tử Sherlock Holmes, ai ngờ cô lại sống trong thế giới Harry Potter cơ chứ!
***
Thật ra mà nói Casey không có cảm giác chân thực với chuyện mình là phù thủy, đoạn thời gian cô vừa biết cứ như đang bước đi trên mây, thậm chí đến cả Hẻm Xéo cũng chưa đủ để cô thấy chân thật, mãi đến tiệc tối chào mừng học sinh mới, khi cô đội cái nón cũ nát kia lên đầu, âm thanh và ánh sáng xung quanh đều biến mất thì mọi thứ mới rõ ràng hơn.
Giữa sự im lặng tuyệt đối, nón phân loại nói: "A, có cô bé đang căng thẳng này, không cần lo đâu, đây không phải mơ."
Casey bất an nhúc nhích người trên cái ghế cao, cũng không biết nón phân loại đọc được gì trong đầu cô, độc thoại: "Tự do... Tri thức, thế thì, Ravenclaw!"
Có ai đó lấy nón phân loại xuống khỏi đầu cô, âm thanh xung quanh lại rõ ràng hơn, Casey ngồi đằng đầu Đại Sảnh Đường nhìn những ngọn nến bay lơ lửng giữa không trung, bốn dãy bàn gỗ dài xưa cũ ngồi đầy người, trên vách tường là những lò sưởi được điêu khắc, đột nhiên có loại cảm xúc tận mắt nhìn thấy giấc mộng biến thành sự thật.
Phó hiệu trưởng giáo sư McGonagall đứng bên cạnh vỗ nhẹ sau lưng cô: "Đi tìm nhà của trò đi."
Casey nhảy xuống ghế, chạy về phía bàn dài nhà Ravenclaw.
***
Lúc học sinh mới đến lâu đài thì cũng muộn rồi, vừa ăn xong bữa cơm đã hơn tám giờ, các giáo sư cũng không giữ học sinh ở lại lâu hơn mà để huynh trưởng các nhà dắt học sinh về phòng sinh hoạt chung, dù sao muốn nói gì thì đợi đi học nói cũng được.
Đi đầu dẫn đường cho Ravenclaw là một đàn anh lớp năm, theo sau là một đám học sinh mới, Casey đi giữa đội ngũ một mạch thẳng lên lầu theo huynh trưởng, huynh trưởng vừa đi vừa nói: "Nhà chúng ta ở đỉnh cao nhất của lâu đài, tầm nhìn vô cùng thoáng đãng, phong cảnh tươi đẹp, ngắm cảnh từ phòng ngủ các em cũng rất tuyệt đó."
Nhóm học sinh mới: Hồng hộc...
Huynh trưởng vòng qua một ngã rẽ, mặt không đỏ nhịp thở không loạn nói: "Các em nên làm quen với mấy thang lầu này, sau này còn phải leo tận bảy năm."
Đám học sinh mới hoàn toàn không quen nổi, cầu xin học trưởng dừng lại nghỉ một chút, huynh trưởng nhìn đám học sinh mới đằng sau mệt thở không ra hơi mới dừng bước chân, lộ ra một nụ cười: "Một cơ thể khỏe mạnh là trụ cột để theo đuổi tri thức, hi vọng các đàn em nhớ nhé."
Casey cũng mệt chịu không nổi, cô chống đầu gối, thở hổn hển, chờ bọn họ nghỉ chân được một lúc thì huynh trưởng mới dắt mọi người đi tiếp.
Đến khi nhìn thấy biểu tượng nhà Ravenclaw thì hai chân Casey đã bủn rủn rồi, huynh trưởng dẫn bọn họ đứng trước một cánh cửa gỗ cũ kỹ, giới thiệu với bọn họ: "Nơi này là phòng sinh hoạt chung của chúng ta, lúc ra vào cánh cửa này cần phải trả lời câu hỏi."
Tay nắm cửa hình chim ưng bằng đồng đen trên cửa gỗ mở miệng: "Gà và trứng cái nào có trước?"
Huynh trưởng: "Đó là một vòng tuần hoàn, không có bắt đầu."
Cửa lặng lẽ mở ra, huynh trưởng đẩy cửa bước vào, quay đầu nói với đám học sinh mới: "Hoan nghênh vào phòng sinh hoạt chung."
Đây là một sảnh lớn rộng rãi, cho dù có rất nhiều giá sách cũng không tạo cảm giác chật chội, khắp nơi trong sảnh có thể thấy được màu xanh dương biểu tượng của nhà Ravenclaw, sô pha mà xanh dương, thảm màu xanh dương, rèm cửa sổ màu xanh dương.
Đúng theo lời của huynh trưởng, tầm nhìn của Ravenclaw vô cùng tốt, các hướng ở sảnh đều có cửa sổ, chúng được chia ra để mở, vì ở cao nên gió vén rèm cửa phất phơ, vừa vào là Casey đã thấy được toàn cảnh của Hogwarts.
Nữ huynh trưởng lớp bảy lẳng lặng chờ nhóm học sinh mới ngắm nghía một lúc, sau đó mới cười tủm tỉm đi tới nói thân thiết: "Đi nào, chị dẫn các em đi xem phòng ngủ của mình, nhất định các em sẽ thích cho mà xem."
Chị ấy nói rồi bước lên cầu thang xoắn ốc ở góc phòng sinh hoạt chung.
Casey lê đôi chân mỏi nhừ, đến dưới cầu thang thì ngẩng đầu lên nhìn những bậc thang xoay tròn này, trong lòng cảm thấy tuyệt vọng biết bao.