“Nhiếp hồn phấn?” Hoàng Lộ Lộ nhíu mày, thứ này vừa nghe đã khiến người ta không thoải mái rồi.

“Là một loại phấn có thể thu lấy hồn phách của con người, sau khi bột phấn bị nhân loại hấp thụ sẽ khiến người đó hôn mê. Trong vòng bảy ngày nếu không cứu được, hồn phách sẽ rời khỏi thể xác. Đây chỉ là thứ hàng kém chất lượng thôi, khi đó một tiểu bối... một người bạn của tôi cũng làm được. Ban đầu làm ra cũng thấy khá thú vị, sau này vì thấy nó không phải thứ gì tốt đẹp nên đã tiêu hủy rồi. Không ngờ bây giờ lại lần nữa nhìn thấy.” Nghê Miểu lắc đầu.

“Thật ra, muốn thu hồn phách hà tất phải phiền toái như vậy.” Nghê Miểu liếm phấn trên môi, trên môi lập tức dính ánh nước, kim quang chợt lóe lên trong mắt, người phụ nữ bị cô nhìn chằm chằm theo bản năng rùng mình một cái, giống như con mồi đang bị mãnh thú theo dõi.

“Cô hận không thể khiến tôi chết đi như vậy sao?” Giọng nói của Hoàng Lộ Lộ mang theo run rẩy.

“Tôi hận không thể khiến vợ chồng cô xa mặt cách lòng, cửa nát nhà tan, vĩnh viễn không thể xoay chuyển, vĩnh viễn đều bị tôi đạp dưới chân, nhưng đáng tiếc, chỉ thiếu một chút thôi là chuyện đã thành rồi.” Người phụ nữ đang ở trạng thái điên cuồng, thời gian dài ghen ghét và yêu mà không có được khiến cô ta trở nên vặn vẹo. Thêm cả luồng sương đen tác động vào, càng giúp phóng đại nội tâm hắc ám đến vô hạn.

Khi hại người khác đồng thời cô ta cũng hại chính mình, chẳng qua cô ta không nhận ra mà thôi.

Át chủ bài trên người đã bị bại lộ, cô ta biết lúc này chỉ có chuồn mới là thượng sách.

Khi thang máy phía sau phát ra một tiếng "đinh", cửa thang máy mở ra, người phụ nữ như bắt được rơm rạ cứu mạng, vừa lăn vừa bò vào thang máy, điên cuồng ấn nút đóng cửa, cửa thang máy nhanh chóng đóng lại.

Vừa mới bước vào cửa, trong tay còn xách theo một hộp bánh kem, người đàn ông vẻ mặt ngơ ngác không hiểu gì, nhìn cửa thang máy đóng lại rồi lại nhìn vợ mình.

“Vừa... vừa rồi có phải Bạch Đan không em?” Dương Tử Hào nghi hoặc hỏi, thật sự không trách anh ấy được. Bạch Đan lúc nãy và Bạch Đan lúc nào cũng dịu dàng trước trước mặt bọn họ thật sự khác biệt quá nhiều.

“Là cô ta.” Hoàng Lộ Lộ vô lực ngồi trên sô pha, trên mặt có phần mỏi mệt, cũng không thấy sự mạnh mẽ khi đứng trước mặt Bạch Đan lúc nãy.

“Em sao vậy? Có phải cô ta bắt nạt em không?” Dương Tử Hào lo lắng đi đến bên vợ, nhưng nghĩ đến tính tình khác lạ nửa tháng nay của vợ, lại sợ cô ấy không vui, nên chỉ dám ngồi xuống nơi cách cô ấy một khoảng.

Hoàng Lộ Lộ nhìn dáng vẻ cẩn thận của anh ấy, lòng thấy đau xót, di chuyển đến bên cạnh, ngả đầu lên vai chồng mình.

Dương Tử Hào thử ôm lấy vai cô ấy, phát hiện không bị mắng thì mừng rỡ như điên. Nửa tháng này đừng nói là chạm vào, chỉ cần xuất hiện trong tầm mắt vợ thôi, hoặc để cô ấy nghe thấy tiếng động anh ấy gây ra, anh ấy đều sẽ bị mắng một hồi.

Hoàng Lộ Lộ chủ động nói mọi chuyện đã xảy ra một tháng nay nói cho chồng nghe. Khi nghe thấy vợ rất nhiều lần gặp nạn mà mình cũng không biết, mặt anh ấy lộ ra biểu tình tự trách.

Cuối cùng khi biết được hung thủ phía sau màn là Bạch Đan, vẻ ngoài nho nhã của anh ấy tăng thêm một phần lệ khí.

Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Dương Tử Hào nghĩ mà sợ ôm chặt vợ vào lòng.

“Cảm ơn ngài.” Dương Tử Hào dùng tôn xưng với Nghê Miểu. Anh ấy biết để gặp được một đại sư có bản lĩnh thật sự rất khó, nghĩ đến cũng là cơ duyên của vợ mình, giao thiệp với cô không có chỗ nào không tốt.

Thấy Nghê Miểu mang theo hành lý, dò hỏi mới biết cô bị đuổi ra khỏi nhà, đang không có nơi để đi.

“Đúng lúc tôi có một căn chung cư ở trung tâm thành phố, là căn tôi mua trước khi kết hôn, diện tích không lớn, nhưng mà một người ở thì vẫn khá thoải mái rộng rãi. Nếu cô không chê hay ở tạm đó trước nhé?” Bây giờ Hoàng Lộ Lộ nói chuyện với Nghê Miểu không còn dám tùy ý như trước nữa, còn cảm thấy ở căn hộ đó là thiệt thòi cho cô.

Nghê Miểu không nghĩ tới bản thân tiện tay giúp đỡ người ta còn được báo đáp như vậy, lập tức nhận lời ngay.

“Cô đúng là người tốt.” Hai mắt Nghê Miểu sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm Hoàng Lộ Lộ.

Hai vợ chồng nhìn nhau, cười bất đắc dĩ cười, vị đại sư hình như không giống trong tưởng tượng của họ lắm.

Bạch Đan chạy vội về nhà, phịch một tiếng đóng cửa lại, trái tim còn đập bịch bịch. Vừa rồi rõ ràng cô ta cảm nhận được sát ý trong mắt cô gái đó. Giống như ngay giây tiếp theo, linh hồn của cô ta sẽ thật sự bị cắn nuốt không còn gì cả.

Cô gái đó rốt cuộc là ai? Làm bạn với Hoàng Lộ Lộ nhiều năm như vậy, cô ta chưa từng biết bên cạnh cô ấy còn có nhân vật này.

Hiện giờ bản thân đã bị bại lộ, bên đó sẽ đối phó với cô ta thế nào đây?

Suy nghĩ của Bạch Đan vô cùng lộn xộn, cô ta nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng dứt khoát quay về phòng thu dọn đồ đạc chuẩn bị bỏ trốn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play