Biểu tình của người phụ nữ cứng lại trong chớp mắt. Vì Nghê Miểu vẫn luôn chú ý cô ta nên không bỏ sót bất cứ sự biến hoá nào trên đó.

“Lộ Lộ, cậu có ý gì vậy? Đây không phải là chiếc vòng mình đi chùa Tùng Sơn cầu cho cậu sao? Không phải cậu hoài nghi mình đấy chứ?” Mặt người phụ nữ lộ ra vẻ tái nhợt xen lẫn nụ cười miễn cưỡng. Vô cùng nhuần nhuyễn diễn ra dáng vẻ bị bạn thân nghi ngờ mà đau lòng, tổn thương.

Nghê Miểu chỉ cảm thấy kỹ thuật diễn của Nghê Hồng Nguyệt đứng trước vị này chỉ có thể nói là cam bái hạ phong.

Hoàng Lộ Lộ lạnh lùng nhìn cô ta, không nói gì, chỉ ném ra chứng cứ mấu chốt là tấm hoàng phù và ngày sinh tháng đẻ.

“Cậu nói những thứ này không phải cậu viết sao? Chúng ta làm bạn nhiều năm như vậy, bút tích của cậu ra sao tôi là người hiểu rõ nhất.” Hoàng Lộ Lộ cầm tờ giấy viết ngày sinh tháng đẻ nói.

Thấy mọi chuyện bại lộ, người phụ nữ cuối cùng cũng chịu thu hồi lại vẻ bi thương trên mặt, khí chất toàn thân biến đổi, trở nên cực kỳ lạnh nhạt.

“Tại sao?” Thấy cô ta như vậy, Hoàng Lộ Lộ còn có gì không hiểu nữa.

“Tại sao? Cô còn không biết xấu hổ hỏi tôi tại sao?” Người phụ nữ cười lạnh một tiếng: “Từ khi cô với tôi bắt đầu làm bạn, cô vẫn luôn đứng ở nơi cao cao tại thượng. Tôi là kẻ xuất thân từ gia đình nông thôn thấp kém, cô là cô chủ ngậm thìa vàng lớn lên. Cứu kẻ luôn bị bắt nạt như tôi cũng chỉ để giúp cô phô bày sự thiện lương mà thôi, cô tự hỏi bản thân xem, nhiều năm như vậy cô có từng đối xử với tôi thật lòng chưa? Còn tôi thì lúc nào cũng phải chịu đựng tính tình đại tiểu thư của cô. Cô vốn không hề xem tôi là bạn, mà chỉ là một con chó, con mèo gọi thì tới, đuổi thì đi thôi. Cả Dương Tử Hào nữa, rõ ràng là tôi thích anh ấy trước, nhưng hôm đó cô lại đứng trước mặt tôi nói cô và anh ấy yêu nhau, ngày ngày chia sẻ câu chuyện tình yêu của hai người với tôi, cô có biết tôi cảm thấy như thế nào không? Tôi chỉ cảm thấy ghê tởm!”

Hoàng Lộ Lộ rõ ràng không nghĩ tới đây sẽ là lý do dẫn tới việc đối phương muốn đẩy cô ấy vào chỗ chết, cô ấy cười gằn hai tiếng: “Cô thật đúng là...”

Hoàng Lộ Lộ phát hiện bản thân vậy mà không tìm thấy từ ngữ để hình dung cô ta.

“Vừa ăn cắp vừa la làng.” Nghê Miểu ngồi bên cạnh đúng lúc đưa ra kiến nghị.

“Không sai, vừa ăn cắp vừa la làng, vừa hưởng thụ những thứ tốt tôi mang đến, vừa cảm thấy tôi ghê tởm. Chúng ta học chung đại học mấy năm, tôi mời cô ăn cơm bao nhiêu lần, mua cho cô bao nhiều đồ ăn vặt? Còn có quần áo trên người cô, cô thật sự cho rằng đấy là đồ tôi mặc một lần không cần rồi cho cô sao? Cô tốt nghiệp đại học xong, mở cửa hàng bán hoa cũng là tôi ra tiền cho cô mở, phòng trọ cũng là tôi thuê cho cô, tiền thuê nhà rẻ hơn trên thị trường đến một nửa. Tôi cho con chó ăn miếng xương nó còn biết vẫy đuôi với tôi. Tôi phải ngu ngốc thế nào mới phí nhiều tiền như vậy để nuôi một kẻ ăn cháo đá bát như cô?” Hoàng Lộ Lộ vốn chính là một nữ cường nhân, khí thế mạnh mẽ, tự tin này cũng thấm vào xương từ nhỏ đối với một người có xuất thân tốt.

Sắc mặt người phụ nữ trở nên rất khó coi.

“Còn nữa, không có tôi đưa cô tới những buổi yến tiệc đó, cô cảm thấy chỉ bằng thân phận của cô sẽ trông thấy được chồng tôi sao? Sau nửa năm tôi với cô gặp mặt chồng tôi, lúc nào cô cũng có thể nói cho tôi biết cô thích anh ấy, khi ấy tôi nhất định sẽ giúp cô, đáng tiếc, cô không có, cho nên bỏ lỡ cũng là cô xứng đáng.” Hoàng Lộ Lộ nói câu câu chữ chữ như gai đâm vào lòng người phụ nữ, bởi vì cô ấy nói không hề sai.

“Cô đừng nói nữa!” Người phụ nữ hét lên một tiếng, biểu tình âm trầm trên mặt làm cho người ta sợ hãi, khiến Hoàng Lộ Lộ nhận ra cô ấy chưa từng hiểu người phụ nữ này.

Người phụ nữ cúi đầu, tóc dài che khuất biểu tình, Nghê Miểu lại chú ý tới tay cô ta đang duỗi vào trong túi, đang kiếm thứ gì đó.

Đột nhiên, người phụ nữ lấy ra một gói bột phấn, hắt về phía Hoàng Lộ Lộ. Nghê Miểu đã sớm có phòng bị lập tức đứng lên, một tay kéo Hoàng Lộ Lộ ra phía sau, bột phấn bị chắn trước mặt cô, hình như đứng yên vài giây, sau đó mới từ từ rơi xuống đất.

Xem cả quá trình, Hoàng Lộ Lộ rất sốc, hoá ra em gái mình mang về nhà giỏi như vậy sao? Cô ấy cứ cho rằng đối phương chỉ biết một chút bề mặt thôi, loại cảm giác này giống như vốn cho rằng đối phương là đồng thau, ai ngờ người ta lại là vàng thật, còn là cái loại bling bling nữa.

Người phụ nữ ngây người, cô ta không ngờ tới hậu chiêu của mình sẽ bị đối phương phá giải, chỉ biết sững sờ tại chỗ.

Nghê Miểu chậm chạp đưa ngón tay quệt một ít bột phấn rồi đưa vào miệng.

“Này!” Hoàng Lộ Lộ muốn nhắc nhở cô cũng đã muộn.

“Hừm, ăn nhiếp hồn phấn đã là chuyện của rất nhiều năm về trước rồi, không nghĩ tới bây giờ vẫn còn thứ này, đáng tiếc...”

Nghê Miểu còn chưa nói xong, Hoàng Lộ Lộ lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, đáng tiếc cái gì?

Đáng tiếc không đủ để lấp đầy bụng, Nghê Miểu ưu thương nghĩ.

“Cô...” Sự lạnh lẽo trên mặt người phụ nữ cuối cùng cũng rút lui, lộ ra vẻ sợ hãi, vũ khí cực mạnh trong lời của đại sư chùa Tùng Sơn lại biến thành đồ ăn qua miệng đối phương? Cô gái này rốt cuộc có bản lĩnh thật sự hay là giả thần giả quỷ đây?

Tình hình trước mắt đối với người phụ nữ là rất bất lợi, cô ta chầm chậm lùi về phía sau, chuẩn bị tức thời rời đi.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play